[231] Linh Môi - Vị Thần Duy Nhất Của Thế Gian ***** Mã Du là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm lại khó có thể bắt giữ, nếu bắt hắn là nhiệm cụ cực kỳ gian khó thì đồng thời bắt hắn và cứu con tin chính là nhiệm vụ căn bản không có cách nào để hoàn thành. Không gian thu vào mở ra chỉ cần một ý niệm, mà tốc độ của ý niệm nhanh cỡ nào chứ? So với tốc độ âm thanh, tốc độ siêu âm, thậm chí là tốc độ ánh sáng thì sao? Diêm bộ trưởng không phải nhà khoa học, ông không thể nói rõ ý nghĩ chợt lóe nhanh tới mức độ nào, thế nhưng ông biết nếu suy nghĩ của con người có thể mở rộng thì hoàn toàn có thể sáng tạo ra một vũ trụ hoàn chỉnh. Như vậy điều kiện tiên quyết là không thể khắt khe yêu cầu Phạn lão sư vừa phải bắt người lại phải cứu người, ông chỉ hi vọng Phạn lão sư có thể bình an trở về mà thôi. Nhưng cho dù ông không khắt khe, Phạn lão sư đã tự khắt khe với chính mình, cảm giác sứ mệnh và tinh thần trách nhiệm của cậu ấy quá lớn! Nội tâm Diêm bộ trưởng rất chấn động, ngoài miệng lại không quên biểu đạt chống đỡ: "Phạn lão sư, cậu cứ an tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp vô điều kiện!" Phạn Già La chỉ nhóm hòa thượng cách đó không xa, hỏi: "Bọn họ là ngoại viện được phái Thiên Thủy mời tới à?" "Đúng vậy, các vị đại sư này đều là cao tăng của Long Ẩn Tự, được phái Thiên Thủy mời tới để khởi động trận pháp." Diêm bộ trưởng nâng cằm chỉ chín người cách đó không xa: "Bọn họ là đệ tử phái Thiên Thủy, lúc đầu có hai mươi mốt người, trước đó khởi động trận pháp tổn hao hết mười hai người, số còn lại này ngay cả vẽ trận pháp cũng vẽ không tốt, vẽ đi vẽ lại tốn cả tiếng đồng hồ. Con tin trong không gian kia cũng không cứu được, cửa đã mở ra nhưng người của phái Thiên Thủy không chịu dồn thêm sức, cửa liền đóng lại, con tin cũng bị giết..." Diêm bộ trưởng vuốt mặt, không dám hồi tưởng lại tình cảnh sương mù máu me kia. Phạn Già La vỗ vỗ vai ông, im lặng an ủi, sau đó nói: "Ông mời các vị đại sư và người của phái Thiên Thủy tới đi, tôi có lời muốn nói." Diêm bộ trưởng lập tức dứt bỏ mớ suy nghĩ vẩn vơ, chạy đi gọi người. Nhân lúc này, Tống Duệ nhỏ giọng hỏi: "Em muốn làm gì?" Phạn Già La đáp: "Anh là chuyên gia phân tích lòng người, nhưng xét về quyết đấu sức mạnh thì tôi mới là chuyên gia, chuyện này anh đồng ý không?" "Đồng ý." Tống Duệ gật đầu. "Như vậy không quản tôi đưa ra kế hoạch gì, anh cũng không thể phản đối, ít nhất là không thể phản đối ở trước mặt mọi người, có vấn đề gì thì chúng ta bàn riêng, được không?" 2 Tống Duệ trầm mặc không nói. Phạn Già La nắm lấy tay anh, giọng nói nghiêm túc: "Anh phải lấy đại cục làm trọng." 1 Mắt thấy mọi người đã xúm tới, Tống Duệ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ không phản đối trước mặt mọi người." Phạn Già La thở dài một hơi, sau đó vỗ nhẹ bả vai Tống tiến sĩ. Mạnh Trọng nhìn hai người một chút, giọng nói có chút xoắn xuýt: "Ôi chao, không đúng nha! Sao tôi cứ cảm thấy bầu không khí khi hai người nói chuyện giống vợ chồng già mở cuộc họp gia đình quá vậy?" 6 Nghe thấy lời này, hai người vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ cùng ngẩn người, sau đó một người vô thức đỏ vành tai, người kia lại nhếch môi lặng lẽ cười rộ lên. "Giống lắm sao?" Tống Duệ đưa nắm tay lên bên miệng, ho khan một tiếng, đôi mắt hẹp dài đã cong lại thành hình trăng lưỡi liềm. Vào thời khắc hết sức hiểm nguy và căng thẳng này, anh lại có thể nếm được vị ngọt khó có thể diễn tả bằng lời. Phạn Già La há miệng tựa hồ muốn phản bác hay giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Cậu liếc nhìn Tống tiến sĩ một cái, sau đó giả vờ nghiêm nghị nhìn về phía nhóm hòa thượng, vệt đỏ bên tai yên lặng rút đi, sau đó lan tới gương mặt tuấn mỹ và đuôi mắt xinh đẹp. Tống Duệ liếc nhìn Phạn Già La, sau đó cũng nhìn về phía nhóm hòa thượng, khóe môi treo một nụ cười ôn nhu ngọt như mật. Các vị hòa thượng: ... 2 "Diêm bộ trưởng nói cậu có cách cứu toàn bộ con tin? Cậu cần chúng tôi làm gì?" Trường Sinh lên tiếng trước, giọng nói rất bình thản. Phạn Già La lấy ra một tờ danh sách nói: "Hiện giờ cảnh sát thống kê được có bốn mươi bảy con tin, tôi muốn hỏi các vị, để vẽ bốn mươi bảy trận pháp càn khôn na di kia, các vị cần bao nhiêu thời gian?" Trường Sinh xấu hổ nói: "Tôi và Trường Chân phối hợp thì một tiếng có thể vẽ được một cái, chín người bọn họ liên thủ, một tiếng cũng không vẽ được một cái. Thế nhưng tu vi của tôi và Trường Chân đã không còn, không giúp được gì." Phạn Già La gật đầu, bình tĩnh nói: "Tức là, có khả năng suốt hai ba ngày các vị vẫn không thể hoàn thành
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.