[230] Linh Môi - Làm Chuyện Đứng Đắn ***** Chỉ có một vị thần linh khác mới có thể làm cho một vị thần linh phải bước xuống thần đàn, những lời này làm thành viên tổ chuyên án ngây người. Mà Tống Duệ thì lập tức gạt bỏ: "Không được!" "Vì sao chứ?" Phạn Già La nghi hoặc nhìn anh. "Em nên biết hậu quả đáng sợ nhất là gì?" Tống Duệ nhìn chằm chằm gương mặt lãnh đạm của người này. "Tôi biết, nếu không gian của hắn vỡ vụn, tôi cũng sẽ bị nghiền nát." Phạn Già La hiểu rõ gật đầu. "Cho dù đã biết thì em vẫn muốn làm?" Tống Duệ chỉ Hứa Nghệ Dương đang ngồi trong góc chơi game, nói rằng: "Em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Dương Dương chứ, nếu em xảy ra chuyện, nó phải làm sao đây hả?" Lúc này tổ chuyên án mới ý thức được Phạn lão sư có ý định gì. Cậu định lấy thân mình làm mồi nhử để dẫn dụ Mã Du xuất hiện, một khi bị bắt vào không gian của Mã Du, như vậy hậu quả thật sự không phải ai cũng có thể khống chế. Sống chết của cậu hoàn toàn nằm trong ý niệm của Mã Du. "Phạn lão sư, chúng tôi không đồng ý kế hoạch này." Mạnh Trọng lập tức hô lớn. "Đúng đúng đúng, chúng tôi sẽ không để Phạn lão sư mạo hiểm đâu." Những người khác cũng xua tay lia lịa, cực kỳ mâu thuẫn. Biết rõ bắt giữ Mã Du mới là chuyện khẩn cấp, cũng biết kế hoạch của Phạn lão sư chính là cơ hội duy nhất để phá án, thế nhưng bọn họ lại không thể gật đầu đồng ý, để mặc cậu ấy dấn thân vào nguy hiểm. Thế giới này bởi vì dị nhân tồn tại mà trở nên kỳ quái, có trăm ngàn vết lở loét, Phạn lão sư chính là ánh sáng duy nhất mà bọn họ có thể nhìn thấy, cũng là hi vọng duy nhất có thể cảm nhận được trong tuyệt vọng, bọn họ luyến tiếc để người này mạo hiểm. Bọn họ không thể nào tưởng tượng được nếu thế giới này mà không có Phạn lão sư thì nó sẽ biến thành bộ dáng gì. "Không được! Kế hoạch này tuyệt đối không được!" Mạnh Trọng một lần nữa nhấn mạnh. Hứa Nghệ Dương cũng đã ném điện thoại xuống chạy tới ôm chặt chân anh trai, vẻ mặt đầy sợ hãi, lo lắng. Phạn Già La không lý luận với mọi người, chỉ ngồi xổm xuống khoát tay lên vai Hứa Nghệ Dương, nghiêm mặt nói: "Còn nhớ anh đã từng nhắc nhở gì với em không? Em có thể dùng hình thái này để sống sót nhưng em phải làm chuyện đúng đắn, bằng không anh sẽ đưa em rời đi. Vậy em biết cái gì gọi là chuyện đúng đắn không?" Hứa Nghệ Dương mờ mịt lắc đầu. Phạn Già La nhấn mạnh: "Chuyện đúng đắn chính là: khi em là học sinh, em phải học hành cho giỏi." Cậu đứng dậy, nhìn về phía nhóm Tiểu Lý: "Khi là cảnh sát, phải phá án cho tốt, bảo vệ chính nghĩa." Sau đó quay sang Tống tiến sĩ: "Khi là bác sĩ, phải cứu người bằng hết khả năng của mình." Cậu nhìn chằm chằm Mạnh Trọng: "Khi là quân nhân, phải bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân. Biên cảnh có chiến tranh, đi hay không đi? Nhân dân gặp nạn, cứu hay không cứu? Biết rõ sẽ bị thương sẽ chảy máu, sẽ hi sinh quang vinh mà nhút nhát sợ sệt không dám đi, vậy còn xứng làm người lính sao?" Bị hỏi như vậy, Mạnh Trọng nhớ lại những năm tháng mình vào sinh ra tử trên chiến trường, nháy mắt đỏ vành mắt. Đúng vậy, thân là quân nhân, anh làm sao có thể sợ chết, lâm trận bỏ chạy chứ? Đó là sự sỉ nhục lớn nhất! Phạn Già La nhìn sang những người khác, bình tĩnh hỏi: "Có phạm nhân đang giết người bên ngoài, mọi người có bắt không? Sẽ bị liên lụy, sẽ nguy hiểm tới sinh mệnh, mọi người không đi thì còn xứng làm cảnh sát nhân dân không?" Nhóm Tiểu Lý cúi đầu, mặt đỏ lự. Phạn Già La một lần nữa ngồi xổm xuống, chăm chú nói: "Làm chuyện đúng đắn chính là giá trị tồn tại của chúng ta. Dương Dương, bây giờ em nói cho anh nghe đi, anh có nên đi bắt kẻ x�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play