[224] Linh Môi - Hung Thủ Trả Thù ***** Sau khi rời khỏi tòa nhà, Trường Sinh và Trường Chân đỡ Lâm Niệm Từ lên một chiếc SUV, Lâm Niệm Ân vội vàng bò lên vị trí ghế lái, dựa vào bản đồ hướng dẫn chạy tới bệnh viện gần nhất. Nhìn thấy bóng dánh cảnh sát vất vả xuất hiện trong kính chiếu hậu, hắn có chút tức giận nghĩ: ngoại trừ đầu tóc bạc trắng và gương mặt già đi rất nhiều, sư tỷ tựa hồ còn bị nội thương rất nghiêm trọng. Chị bỏ ra cái giá lớn như vậy, những kẻ này dựa vào cái gì mà chỉ trích chứ! Nhưng cùng lúc đó, nội tâm hắn lại bị cảm giác đau buồn lặng lẽ chiếm cứ. Trường Chân và hắn cùng nghĩ tới một điểm, vì thế lo lắng hỏi: "Sư huynh, nếu tên hung thủ kia thật sự đại khai sát giới thì phải làm sao?" "Sau khi trở về ta sẽ bảo người huyền môn truy bắt hắn." Trường Sinh vỗ vỗ ghế ngồi phía trước, hối thúc: "Mau lái xe đi, còn ngây người ra đó làm gì!" 4 "Ah vâng vâng." Lâm Niệm Ân khởi động máy, trong bụng nghẹn một câu nhưng không dám hỏi, Trường Chân lại hỏi giúp hắn: "Nếu không bắt được thì sao?" Kỳ thực khả năng này là rất lớn, sở hữu một không gian song song, hung thủ có thể ẩn núp ở bất cứ xó xỉnh nào trên thế giới này. Trừ phi đầu óc hắn hư rồi nên chủ động chui ra tự thú, bằng không khả năng bắt được hắn nhỏ hơn 0.1%. Trường Sinh bị vấn đề này làm cho đen mặt, tức giận nói: "Vậy thì chờ đến khi đó hãy nói." Lâm Niệm Ân càng nghe lại càng bất an, nhịn không được hỏi: "Sư huynh, nếu hung thủ thật sự giết rất nhiều người, chúng ta sẽ phải gánh chịu tội nghiệt thay hắn sao? Gánh chịu tội nghiệt ý là sau khi chết sẽ xuống địa ngục à?" 6 Trường Sinh sững sờ, hơn nửa ngày cũng không nói chuyện. Trường Chân day day huyệt thái dương, chán nản nói: "Người bình thường trồng nhân quả sau khi chết sẽ kết toán, nhưng người tu đạo chúng ta nếu trồng nhân quả thì sẽ bị phản hồi ở ngay hiện thế, bởi vì chúng ta tu hành là đang nghịch thiên, ông trời sẽ gia tăng hạn chế với chúng ta. Nhân quả trên người chúng ta cũng bị phóng đại hơn. Có biết ngũ tệ tam khuyết là gì không?" 3 Lâm Niệm Ân nghe mà rét run, giọng nói khàn khàn: "Em biết, chính là quan, quả, cô, độc, tàn." [góa bụa, cô đơn, lẻ loi, tàn tật] Trường Chân thở dài nói: "Đạo gia chúng ta coi trọng nhân quả tạo hóa, tức là có nhân tất có quả, kết quả vì có nhân. Đạo trời sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn. Một khi nhân quả mà chúng ta dính vào bắt đầu xoay chuyển thì nó còn thảm hơn cả coi số đoán mệnh. Bọn họ ít nhiều gì cũng có thể sống sót, mà chúng ta sẽ ngừng trệ tu vi hoặc thụt lùi. Cho nên rất nhiều người đạo môn mới lánh đời, bởi vì lánh đời thì sẽ đảm bảo né tránh được nhân quả." 5 Lời nói của Lâm Niệm Ân đã không còn suông sẻ được nữa rồi: "Vậy, vậy nếu nhân quả của chúng ta và hung thủ bắt đầu vận chuyển thì chúng ta sẽ thế nào?" "Có lẽ cả đời này tu vi của chúng ta cũng không tăng lên được, trừ phi có thể làm ra công đức trung hòa được tội lỗi này." Trường Chân là người thẳng tính, có sao nói vậy. Nhưng Trường Sinh thì nghe không nổi nữa, vừa xoa dịu Lâm Niệm Từ đang run lẩy bẩy vừa răn dạy: "Nói bậy bạ gì đó, ai biết Phạn Già La nói là thật hay giả, ta nghi nó căn bản không tìm được hung thủ, chỉ vì muốn đùn đẩy trách nhiệm và cướp đi trận pháp càn khôn na di mới cố ý làm khó dễ chúng ta. Nhân quả này có kết hay không vẫn khó nói, các đệ đừng có loạn." 3 Trường Sinh vốn chỉ muốn trấn an sư đệ, sư muội vài câu, không ngờ cũng tự thuyết phục chính mình, giọng nói không khỏi thả lỏng: "Hừ, tin lời hắn chính là kẻ ngu! Hắn cũng không ngại mồm mà nói tới môn quy của phái Thiên Thủy chúng ta, còn chửi chúng ta không xứng đáng làm người của phái Thiên Thủy. Hắn đã giết sư thúc tổ và sư cô Ân Từ, hắn đã sớm không xứng làm người của phái Thiên Thủy rồi! 2 "Cũng đúng, loại người không hề có nguyên tắc như hắn không đáng tin." Trường Chân vỗ vỗ đầu, tâm tình nhất thời bình ổn lại. Lâm Niệm Từ đang cố chống đỡ, nghe đến đây cũng an tâm ngất xỉu. 3 Nhưng bọn họ hiển nhiên đã quên mất, từ khi Phạn Già La xuất hiện trên thế giới này, mỗi câu mỗi lời cậu ta nói vẫn luôn được nghiệm chứng, mỗi sự việc mà cậu ta tiên đoán đều chân thực phát sinh. Bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ lơ cảnh báo của cậu, rốt cuộc là nóng lòng cứu người hay muốn đối nghịch? 3 Nhóm Trường Sinh cũng không ý thức được tâm tính của mình xảy ra vấn đề, nhưng khi bọn họ đi rồi, Phạn Già La sắc bén nói: "Trái tim tu đạo của bọn họ quá hạn hẹp, căn bản không chứa nổi thiên địa to lớn, không hiểu về thiên địa vĩnh viễn sẽ không ngộ đạo được. Cả đời này bọn họ cũng chỉ như vậy mà thôi, phái Thiên Thủy quả thực đời này không bằng đời trước." Tống Duệ khoát tay nói: "Em không cần để tâm t�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.