[222] Linh Môi - Lâm Niệm Từ Tự Ý Cứu Người 8 ***** Mạnh Trọng dẫn đội đi thăm dò hai vụ án vây nhốt phát hiện sớm nhất, lúc xe tiến vào đường cao tốc, Tống Duệ viết tóm tắt bảng nhận diện nghi phạm: "Người bị hại đều là nữ giới, cho nên hung thủ có khả năng là nam giới rất cao. Dùng phương thức vây nhốt để giết người, trong đời thực có lẽ là một người có tính cách khá hướng nội, bình thường không thích nói chuyện, thân thể cũng không quá khỏe mạnh, nói chính xác hơn là có chút nho nhã yếu ớt." Tống Duệ mở quyển sổ ghi chép đã muốn rách bìa, giọng nói khàn đặc: "Mỗi tên sát nhân liên hoàn đều có ảo tưởng về phương thức giết người từ rất sớm, đồng thời mỗi ngày vẫn luôn chìm đắm trong loại ảo tưởng đó cho đến một ngày nào đó gặp phải kích thích mãnh liệt và không thể kiềm nén được dục vọng trong nội tâm mình nữa, khi đó hắn sẽ biến ảo tưởng thành sự thật. Cho nên tuổi tác của hung thủ có lẽ nằm ở khoảng hai mươi lăm đến ba mươi, là giai đoạn ảo tưởng gần thành thục, dục vọng phát ra mãnh liệt nhất, lực chấp hành cũng đạt tới đỉnh điểm." Anh ho khan một tiếng, không thể nói ra tiếng nổi nữa. Phạn Già La lập tức vặn nắp một chai nước suối đưa qua, đồng thời dùng ánh mắt ẩn chứa khích lệ nhìn anh. Tống Duệ nhận lấy chai nước uống hơn phân nửa, không chỉ giọng nói trở nên ôn hòa hơn, ngay cả biểu tình mệt mỏi cũng toát ra chút ánh sáng rạng rỡ. Anh mở quyển sổ ghi chép, tiếp tục nói: "Vừa nãy tôi đã nói qua, hung thủ từ rất sớm đã sinh ra ảo tưởng về phương pháp giết người, nhưng nó sớm tới mức nào, mọi người có biết không?" "Khoảng năm sáu tuổi sẽ có vài đứa nhỏ bắt đầu có những biểu hiện khác thường." Mạnh Trọng sâu xa liếc nhìn Tống Duệ. 1 Tống Duệ bình tĩnh nói: "Không sai, năm sáu tuổi, những người có tinh thần đặc biệt khác thường sẽ bắt đầu có dấu hiệu. Bọn họ sẽ làm ra những hành động phóng hỏa, đái dầm, ngược đãi động vật nhỏ. Kẻ tình nghi của vụ án chúng ta xem hành động vây nhốt giết người là thú vui, như vậy lúc nhỏ hắn nhất định đã thể nghiệm loại thú vui này, bằng không sẽ không nhớ mãi không quên như vậy. Mà đối tượng ngược đãi của một đứa nhỏ là gì?" Hồ Văn Văn vội vàng giơ tay: "Là động vật nhỏ!" Tống Duệ gật đầu: "Không sai, là động vật nhỏ, cho nên tôi đoán kẻ hiềm nghi của vụ án này có thói quen ngược đãi động vật nhỏ từ khi còn bé, mà mục tiêu chủ yếu của hắn là mèo hoang hoặc chó hoang, trong quá trình lùng bắt, mọi người có thể dựa vào chi tiết này để loại trừ." Mọi người vừa gật đầu vừa ghi chép lại. Tống Duệ tổng kết lại các yếu tố: "Cho nên, mọi người đang tìm một người đàn ông, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tính tình hướng nội, không giỏi giao tiếp, thân thể yếu ớt, có thói quen ngược đãi chó mèo. Người có tính cách này bình thường sẽ không làm những không việc có tính kỹ thuật quá cao hoặc cần mối quan hệ rộng, từ thủ đoạn giết người thì có thể nhìn ra ẩn núp trong bóng tối quan sát chính là thú vui của hắn, lúc tìm kiếm công việc hắn sẽ cố gắng lựa chọn để cố gắng thỏa mãn hứng thú." "Núp trong bóng tối quan sát?" Trang Chân nhíu mày, bật thốt: "Có khi nào hắn là bảo vệ không? Bảo vệ thì có thể quan sát mọi người tới lui, cũng có thể thông qua camera giam sát để quan sát toàn bộ khu chung cư hoặc là tòa nhà." "Khả năng rất lớn." Tống Duệ khép sổ tay lại, khoát tay nói: "Cứ thăm dò theo những manh mối này đi." Mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau đó phân chia hành động. Tuy vụ án đã qua nhưng ký ức đối với người bị hại vẫn còn rất mới mẻ, cũng có thể cung cấp rất nhiều manh mối. Ông chủ của các tòa nhà cũng lập tức gọi tất cả bảo vệ tới, để bọn họ nhớ lại tình tiết vụ án ngày đó. Có một người trong đó gấp gáp phủi sạch quan hệ: "Ngày đó bọn tôi không có ca trực, thật sự không biết chuyện xảy ra thế nào. Theo lý mà nói thì chắc chắn phải có người giám sát camera, nhưng hôm đó lại không có ai coi chừng, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài chơi bài." "Không phải, tôi nghe lão Hà nói không phải bọn họ không trông coi, là máy tính trong phòng giám sát bị hỏng, màn hình đen thui không nhìn thấy gì cả." Một người khác giải thích: "Trước khi bị đuổi, lão Hà chính là đội trưởng đội bảo vệ, vận may của lão không tốt, vừa vặn bị an bài phụ trách nhóm bảo vệ hôm đó." "Có thể gửi tư liệu bảo vệ ngày đó cho chúng tôi không?" Mạnh Trọng nhìn người phụ trách. "Được được, tôi lập tức bảo người bên nhân sự mang tới. Vài phút sau, Mạnh Trọng nhận được một xấp tài liệu về khẩu cung và hình chụp của nhóm bảo vệ ngày hôm đó. Tống Duệ nhận lấy, phân phó: "Gửi một phần ảnh chụp cho Trang Chân, nói anh ta kiểm tra xem bên nhà trọ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.