[221] Linh Môi - Phạn Già La Và Sư Môn Xung Đột ***** Tuy Phạn lão sư nói kiểm tra camera giám sát vô dụng, Tống tiến sĩ nói cắm sào chờ nước vô dụng, nhưng Mạnh Trọng vẫn phái người làm, tuy nhiên thật sự không có kết quả. Mỗi ngày bọn họ mai phục trong cao ốc chờ đợi hung thủ, Phạn Già La cũng dành chút thời gian ghé qua xem thử, sau bốn ngày, cậu xua tay với Mạnh Trọng: "Trở về đi, hung thủ sẽ không tới. Ngay vừa nãy, không gian kia đã sụp đổ rồi." Ngay cả không gian cũng sụp đổ, chiến lợi phẩm cũng hóa thành bọt nước, hung thủ chắc chắn sẽ không quay trở lại. Mạnh Trọng chỉ có thể dẫn đội trở về, sắc mặt đen như mực nước. Sau mười tám ngày, thi thể thứ ba xuất hiện, cũng là trạch nữ có tính cách hướng nội, hai tay loang lổ vết máu, thân thể cuộn lại nằm trên sàn nhà, đầu hơi ngước lên nhìn chằm chằm bộ đàm. Không thể nghi ngờ, hung thủ khẳng định có tiến hành giao lưu với nạn nhân. Lần này cảnh sát vẫn không thể tìm được chút manh mối nào, chỉ có thể từ camera giám sát trơ mắt nhìn người bị hại biến mất, sau đó xuất hiện trong hình thái thi thể. Mặc dù biết là vô ích nhưng Mạnh Trọng vẫn mai phục ở cao ốc, mỗi ngày Phạn Già La cũng tới xem. Liên tục ba ngày, cậu thở dài nói: "Mọi người có thể rút, không gian đã sụp đổ." Mạnh Trọng hung ác đá thùng rác ở bên cạnh, vẻ mặt không cam lòng. Sau mười lăm ngày, giống như mọi người đã đoán, thi thể thứ tư xuất hiện, dựa nghiêng ở góc thang máy, chết không nhắm mắt nhìn vào bộ đàm. Ngày hôm đó Phạn Già La tới xem, cùng ngày hôm đó cậu bảo thành viên tổ chuyên án không cần cắm sào chờ nước, bởi vì ngay khoảnh khắc thi thể xuất hiện thì không gian đã sụp đổ rồi. Cảm xúc của Mạnh Trọng đã đạt tới ranh giới mất khống chế, nhìn thấy cô gái biến mất trong video, anh suýt chút nữa đã đập nát máy tính bảng. Nhóm cảnh sát cũng nghẹn một bụng lửa, rất muốn tìm chỗ phát tiết nhưng không thể làm được gì. Ngoài căm giận ngút trời, nội tâm bọn họ còn lạnh lẽo, sợ hãi. Kẻ giết người liên hoàn này có thể trồn trong không gian tự do đi lại, giết người, không ai nhìn thấy hắn, cũng không ai bắt được hắn, mà hắn thì có thể tùy ý giám thị, theo dõi, thậm chí là bắt giết bất kỳ ai. Lúc cảnh sát phân tích tình tiết vụ án, hắn trốn ở một bên đắc ý quan sát; lúc người bị hại chưa bị vây nhốt, hắn vẫn luôn rình rập ở bên cạnh, nhìn trộm bọn họ làm việc, ăn, ngủ. Hắn không giống con người, ngược lại càng giống như một con quỷ, một con quỷ dùng sợ hãi của con người làm thức ăn, lấy tuyệt vọng của con người làm niềm vui, sau đó không chút do dự cướp đoạt tính mạng của bọn họ. Nếu có thể bắt hắn lại, đưa hắn ra trước tòa án phán quyết, có bắn chết hắn một trăm lần cũng không oan uổng! Mạnh Trọng vừa tức vừa gấp lại vừa sợ, tóc bắt đầu rụng từng bó từng bó lớn. Không thể nghi ngờ, đây chính là vụ án khó khăn nhất mà anh từng gặp, cũng là hung thủ khó bắt nhất, không gian kia giúp hắn trốn thoát được sự tra xét của bất kỳ ai. Mà trước khi bắt hắn, nên làm thế nào bảo vệ dân chúng vô tội đã trở thành vấn đề khẩn cấp. Sau vài cuộc họp bàn bạc, lãnh đạo cấp trên đã quyết định thông báo sự tồn tại của kẻ giết người liên hoàn với công chúng nhưng che giấu đi những điểm quỷ dị của vụ án, chỉ nói rằng đối tượng săn đuổi của hắn là nữ giới độc thân, địa điểm là các khu trọ sang trọng, yêu cầu người phù hợp với các yếu tố này cần phải bảo trì cảnh giác cao độ, cũng yêu cầu người nhà quan tâm tới bọn họ nhiều một chút, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình huống. Sau khi thông báo này xuất hiện trên TV, mạng xã hội, rốt cuộc cũng có được tác dụng nhất định. Sau sáu ngày, cảnh sát lần đầu tiên nhận được điện thoại báo người thân mất tích, người báo án là mẹ của nạn nhân, xem qua cảnh báo cảm thấy điều kiện của con gái mình có độ ăn khớp rất cao với mục tiêu nên lập tức gọi điện kiểm tra, nhưng gọi mãi vẫn không được. Sau hơn một tiếng đồng hồ lo lắng, bà càng ngày càng cảm thấy bất an, vì vậy đã gọi 110. Theo lý thì cảnh sát sẽ không thụ lý những vụ mất tích không quá 24h, nhưng cấp trên đang rất coi trọng vụ án này, vì thế lập tức bảo tổ điều tra án đặc biệt của Mạnh Trọng kiểm tra. Tiểu Lý nhanh chóng kiểm tra camera giám sát tòa nhà, sau đó báo cáo một tin xấu: "Sáu tiếng trước, Vương Uyển thật sự đã bị hung thủ bắt đi." "Phải mau nghĩ cách cứu người, qua ba ngày thì Vương Uyển sẽ gặp nguy hiểm." Mạnh Trọng đứng trước thang máy gọi điện cho Phạn Già La và Tống Duệ. Nửa tiếng sau, hai người gió bụi mệt mỏi chạy tới, không trò chuyện câu nào đã bắt đầu kiểm tra tình huống hiện trường. "Tôi không cứu được cô ấy." Phạn Già La lắc đầu thở dài: "Tôi chỉ có thể túm lấy không gian kia nhưng không thể mở nó ra, nếu tôi dùng từ trường mạnh mẽ va chạm, Vương Uyển sẽ bị nghiền nát cùng không gian kia." Ánh mắt sáng ngời của Mạnh Trọng ảm đạm đi, nhóm cảnh sát ôm đầy hi vọng cũng đỏ vành mắt. Bọn họ biết rõ người bị hại ở nơi nào, cũng biết nguy hiểm trí mạng đang ép sát lại không thể cứu giúp. Càng tệ hơn, bọn họ phải thủ ở nơi này, chờ đợi thi thể của cô gái xuất hiện, trải nghiệm như vậy chẳng khác nào bị một con dao
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.