[219] Linh Môi - Hung Thủ Là Người, Là Quỷ, Hay Là Thần? ***** Thang máy sạch sẽ sáng ngời bị từ trường của Phạn Già chấn động, giống như một bức tranh bị chậm rãi lột bỏ sắc màu, trả lại diện mạo ban đầu. Nó có màu xanh u ám làm người ta có cảm giác bị đè ép, không có không khí chuyển động, không có âm thanh, chỉ có loang lổ và tĩnh mịch. Chỉ đứng bên ngoài liếc nhìn một cái mà thôi mà nhóm Mạnh Trọng đã cảm thấy hít thở không thông, người chân chính bị giam cầm ở bên trong sẽ sợ hãi, sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào? Không ai dám tiến vào kiểm tra, mặc dù là Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ đã nhận một khoảng phí dịch vụ kết xù cũng trắng bệch đứng ở một góc hành lang, căn bản không dám tới gần. Tống Duệ muốn tiến vào trong nhưng cơ thể lại bị một tầng từ trường vô hình cản lại, chỉ có thể gọi điện cho nhân viên kỹ thuật đóng cửa lại, hi vọng camera giám sát có thể quay hình được tình huống bên trong cánh cửa. 1 Phạn Già La dùng từ trường của mình vững vàng khóa chặt không gian trùng điệp này nhưng vẫn cảm nhận được nó đã lung lay sắp đổ. Hai luồng từ trường va chạm hệt như hai viên đạn đối đầu, không ai biết đầu đạn nào sẽ nổ trước, lại càng không biết viên đạn nào sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng hiển nhiên, từ trường của Phạn Già La lớn mạnh hơn, khi cậu thu lấy không gian này, cưỡng chế nó lộ diện đã làm nó bị sụp đổ. Trong tình huống không có quá nhiều thời gian này, cậu vẫn đang cảm ứng, sau đó chậm rãi miêu tả: "Lúc Khương tiểu thư từng chút từng chút tiến tới tử vong, hung thủ cũng ở nơi này." Nghe thấy lời này, không biết vì sao Lâm Niệm Từ lại cảm thấy có chút thoải mái. Ít nhất ngoại cảm của của cô cũng không phải sai hoàn toàn, mặc dù hiện giờ cô đã không còn mặt mũi nào nữa rồi. "Lại không có thực thể." Phạn Già La lập tức bổ sung: "Hắn chỉ là một tia ác niệm, là một đôi mắt dòm ngó, là một cái miệng làm người ta phát điên. Tôi có thể cảm giác được hắn rất vui sướng, lúc Khương tiểu thư ngày càng khổ sở và tuyệt vọng, mức độ vui sướng của hắn cũng bắt đầu tăng lên. Hắn giao lưu với cô ấy---" Cảm ứng của Phạn Già La ngừng lại, thay vào đó là thở dài tiếc nuối: "Tôi không kịp dò xét lời nói của hắn, không gian này muốn sụp đổ rồi." Cậu vừa nói xong, bức tranh loang lổ vết rỉ sét và vệt máu kia bắt đầu xuất hiện vết rách, trong khe nứt không gian đó, bóng tối vô tận và ánh sáng có thể thiêu đốt mọi thứ bắn ra tán loạn làm mọi người vội quay đầu đi che mắt lại, không dám nhìn thẳng. Biến cố này phát sinh trong lặng im không hề có chút tiếng động nào, tựa hồ lại kèm theo tiếng thủy tinh vỡ giòn tan và tiếng tòa cao ốc cao chọc trời ầm ầm sụp đổ. Chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất, không hề để lại chút dấu vết nào, mà thang máy ở trước mặt lại khôi phục sáng vẻ sạch sẽ sáng ngời như cũ. 1 Mọi người há hốc, đờ đẫn, ngây ngốc, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh. Mà Tống Duệ thì lập tức bước vào bên trong, tra xét khắp nơi, bình tĩnh phân tích: "Vừa nãy tôi đã cố gắng đi vào bên trong để chụp hình nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại, có thể thấy không gian kia và không gian này bị ngăn cách hoàn toàn. Tất cả những gì phát sinh bên trong không gian kia không hề lưu lại vết tích ở không gian bên này." Nhân viên kỹ thuật sợ đến ngây người không biết nên làm sao hình dung tinh thần chuyên nghiệp của Tống tiến sĩ, đối mặt với chuyện quỷ dị lại đáng sợ như vậy, làm sao anh có thể vẫn bình tĩnh chăm chú vào tình tiết vụ án như vậy chứ? Chu pháp y hết lòng tin tưởng khoa học thật sự đã cam nguyện chịu phục Tống tiến sĩ. Mạnh Trọng vuốt mặt, chậm rãi kéo mình ra khỏi cơn kinh hãi, nêu ra một ý kiến phản bác: "Nếu hai không gian hoàn toàn ngăn cách thì Khương Khả Khả sao lại bị nhốt vào đó? Mà thi thể của cô ấy sao lại đột nhiên xuất hiện? Tôi cảm thấy hai không gian này nhất định có lối vào." Tống Duệ gật đầu đồng ý với nhận định của Mạnh Trọng. Phạn Già La bổ sung: "Người sáng tạo không gian này có năng lực tùy ý mở lối vào này." "Phạn lão sư, ngài cũng có thể mở mà." Tôn Chính Khí lập tức nói. "Tôi không thể." Phạn Già La lắc đầu: "Tôi chỉ cường ngạnh túm lấy không gian này rồi kéo nó vào hiện thực, để nó hiện ra. Lúc hai không gian và hai luồng từ trường va chạm với nhau, không gian bị sáng tạo ra yếu ớt hơn nên đã sụp đổ. Tôi không mở nó ra, bỏ người vào hay lấy ra được, tôi chỉ bạo lực phá bỏ và di chuyển nó tới nơi khác mà thôi." Tôn Chính Khí hiểu ra, sau đó lại càng ý thức được thực lực của Phạn lão sư mạnh đến mức nào. Người có thể sáng tạo ra một không gian khác có lợi hại không? Đáp án đương nhiên là lợi hại, nhưng khi bị Phạn lão sư lôi ra, không gian đó lại chỉ chống đỡ được không tới bốn phút đồng hồ. Người phụ trách vẫn luôn kín đáo phê bình Phạn Già La lúc này cực kỳ lễ độ, cung kính, nịnh nọt nói: "Phạn lão sư, Phạn lão sư cực khổ rồi! Vừa nãy cậu nói mình đã làm không gian kia sụp đổ là có ý gì? Có phải tòa cao ốc của chúng tôi sẽ không gặp chuyện đáng sợ như vậy nữa không?" Phạn Già La vô tình đánh nát ước ao của đối phương: "Tôi không dám hứa chắc, bởi vì hung thủ vẫn chưa bị bắt, hắn có thể sáng t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.