[210] Linh Môi - Phạn Lão Sư Là Phật Tu Hay Đạo Tu? ***** Vì muốn giám thị Phạn Già La, Trường Sinh đã bảo người huyền môn ở Kinh thị tìm một ngôi nhà để bọn họ ở tạm, sau đó dẫn Trường Chân xuống núi trước. Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ lưu lại chăm sóc nhóm Giản Nhã, họa dù sao cũng do bọn họ gây ra, giải quyết cũng nên do bọn họ hoàn thành. Sau Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư, Lạc Cửu Nguyên tiêu trừ ác nghiệp vào ngày siêu độ thứ hai mươi hai, má trái lưu lại một vết sẹo lớn, trạng thái tinh thần lại đặc biệt an tĩnh. Tựa hồ đã lĩnh ngộ được gì đó, Lạc Cửu Nguyên cũng không vội vàng chạy xuống núi mà tiếp tục ở lại Long Ẩn Tự niệm kinh. Thạch Vĩnh Hạo và Nghê Tâm Hải không được may mắn như vậy, phải tới ngày bốn mươi chín mới hoàn thành siêu độ, dung mạo không giữ được, cả gương mặt lưu đầy sẹo, ngũ quan cũng vặn vẹo, thoạt nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, cực kỳ đáng sợ. Sau khi pháp sự kết thúc liền chờ không kịp nhảy xuống pháp đàn, tìm hòa thượng hỏi mượn một chiếc gương, sau đó liền đập nát gương, khóc tới thở không nổi. Thường Tịnh đại sư độ được vong linh, độ được ác nghiệp, lại độ không được tâm của bọn họ, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Giản Nhã vận may kém nhất, sau bốn mươi chín ngày mà ác nghiệp vẫn còn tràn đầy trên mặt, chung quy vẫn luôn không giảm mà tăng. Cứ tiếp tục như vậy, cho dù tăng nhân của toàn bộ Kinh thị đều tới thay cô ta niệm kinh siêu độ chỉ sợ cũng không xua nổi ác nghiệp, bởi vì lệ khí trong lòng cô ta đã nối liền với ác nghiệp, tương hỗ lẫn nhau, bạn tăng lên thì tôi sẽ sinh ra, bạn sinh ra thì tôi sẽ tăng lên, cả đời vẫn luôn quanh quẩn quấn lấy sinh mạng của cô ta. Thường Tịnh đại sư bất đắc sĩ niệm một câu A Di Đà Phật, khuyên nhủ: "Thí chủ, chúng tôi vì thí chủ mà niệm mấy trăm lần kinh văn siêu độ cũng không bằng cô thành tâm tụng niệm một lần. Tâm của cô không thành, pháp sự này có làm cả đời cũng không xong." Giản Nhã không hiểu lời ông, chỉ khàn khàn kêu to: "Tôi có tiền, tôi thuê mấy người niệm kinh còn không được sao? Một ngày mười ngàn NDT có đủ không? Bốn mươi chín ngày chính là bốn mươi chín vạn, như vậy cũng không mua được thành kính của mấy người sao? Vậy mấy người muốn bao nhiêu, trực tiếp ra giá đi." Thường Tịnh đại sư quả thực không có cách nào câu thông với Giản Nhã, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Thấy dáng vẻ của Giản Nhã, Lâm Niệm Ân liền kéo sư tỷ mình qua một bên, nhỏ giọng nói: "Bỏ đi, chúng ta cứ xuống núi trước đi, đừng chờ cô ta nữa. Với dáng vẻ u mê này của cô ta, không đợi được tới lúc ác nghiệp tiêu trừ, xương sọ của cô ta đã nát trước rồi, xương sọ mà nát thì có Đại La thần tiên cũng không cứu ta nổi!" "Nhưng dù sao cô ta cùng vì chị mới bị hại thành như vậy." Lâm Niệm Từ lắc đầu, vành mắt có chút đỏ lên. Từ khi xuất sư đến nay, cô đã cứu rất nhiều người, nhưng tổn thương người khác, thậm chí là làm người ta phải bồi hồi bên bờ vực sinh tử thì chính là lần đầu tiên, trong lòng cô cảm thấy thực khó chịu. 5 "Sư tỷ, chị nghĩ nhiều quá rồi, cô ta không phải bị chúng ta làm hại, cô ta bị c
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.