[207] Linh Môi - Tiên Đoán Không Phải Vì Ứng Nghiệm, Mà Vì Thay Đổi ***** Lúc nhận được điện thoại của Phác Lệ Ngọc, Phạn Già La không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cẩn thận suy ngẫm một chút liền hỏi: "Tất Trạch Thái mà cô nói có phải là nghệ sĩ nam nhỏ tuổi nhất không?" "Đúng rồi, chính là thằng bé! Năm nay thằng bé chỉ mới vừa tròn mười chín mà thôi, sinh nhật cùng ngày với tôi, tính tình rất tốt, làm người cũng rất nhiệt tình, chỉ là lỗ tai quá mềm lại có chút ngây thơ, dễ dàng bị người ta lôi kéo đi sai đường. Phạn lão sư, có cứu thằng bé hay không là quyết định của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu, tôi chỉ chuyển lời giúp mà thôi." Phác Lệ Ngọc vội vàng giải thích. "Mười chín tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi." Phạn Già La đứng trên ban công cao vời vợi quan sát khu chung cư Nguyệt Lượng Loan này, một tia sâu xa ẩn trong mắt tràn ra ngoài. Tống Duệ ngồi bên cạnh lập tức cảm nhận được Phạn Già La sinh ra liên tưởng nào đó với con số mười chín này, nói chính xác hơn là hồi ức. Gần đây em ấy nhiều lần chìm vào trạng thái hồi tưởng ký ức ngày xưa, lúc gặp Trương Dương, lúc Tô Phong Khê chết, lúc biết Nghê Tâm Hải tìm tới hai vị đạo sĩ họ Lâm, em ấy vẫn luôn như thế. Những người này có liên quan tới quá khứ của em ấy sao? Mười chín tuổi trong đầu em ấy là mười chín tuổi của người nào? Là chính bản thân em ấy sao? Em ấy từng nói thân thể mình là hồn khí, nói cách khác bản thân em ấy đã sớm chết rồi, chỉ là một u hồn. Nếu lúc đó em ấy chỉ mới mười chín tuổi thì em ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Là ai nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ? Nháy mắt, trong đầu Tống Duệ sinh ra vô số liên tưởng, từng cái từng cái đều cực kỳ tàn nhẫn lãnh khốc, làm trái tim ẩn giấu trong vực sâu hắc ám của anh phải run rẩy. Năng lượng tiêu cực của Tống tiến sĩ toát ra làm Phạn Già La chú ý, vì thế cậu ngừng hồi ức, con ngươi âm trầm lập tức biến thành màu sắc sáng ngời: "Đừng nghĩ bậy bạ, một ngày nào đó tôi sẽ chính miệng nói cho anh biết." Cậu đặt tay lên đầu Tống tiến sĩ, vuốt ve mái tóc đen dày của đối phương. Nghe thấy lời nói ôn nhu của Phạn Già La, nhìn nụ cười ấm áp của cậu, Tống Duệ vô thức ngừng suy nghĩ, thật tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh băng của đối phương, cố gắng truyền sang chút nhiệt độ cơ thể. Hai người nhìn nhau một chốc, sau đó liền bình thường trở lại, một người không còn đắm chìm trong quá khứ, một người không còn bị suy đoán quấy rối, cuối cùng cùng nhoẻn miệng cười. Ở đầu dây bên kia, Phác Lệ Ngọc nghi hoặc hỏi: "Phạn lão sư, ngài muốn nói gì với tôi?" "À xin lỗi, vừa nãy tôi nói chuyện với Tống tiến sĩ. Cô gửi số điện thoại của Tất tiên sinh qua cho tôi đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy." Phạn Già La lập tức lấy lại tinh thần. "Vâng vâng vâng, tôi lập tức gửi qua ngay! Phạn lão sư, cám ơn ngài, thật sự rất cám ơn ngài, tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải!" Phác Lệ Ngọc vốn đang cố nén tâm tình, lúc này nghe thấy tin tốt thì lập tức nghẹn ngào. Cô thật không ngờ Phạn lã
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.