[206] Linh Môi - Paparazzi Bùng Nổ, Dồn Tới Đường Cùng ***** Thường Tịnh đại sư đã làm rất nhiều tràng pháp sự, đã từng siêu độ lệ quỷ hơn trăm năm, nhưng siêu độ cho người sống thì vẫn là lần đầu tiên. Người còn sống nhưng trên người đã nhiễm ác nghiệp từ địa ngục, thậm chí còn bùng lên hỏa nghiệp, chuyện thế này quả thực chưa từng nghe qua trong giới huyền học, thấy cũng chưa từng thấy qua, cho nên tất cả mọi người đều giật thót như gặp đại địch. "Nếu không tìm ra người sát hại bọn họ, hậu quả quả thực rất nghiêm trọng." Thường Tịnh đại sư lo lắng nói với hai vị đạo sĩ. Hai vị đạo sĩ trung niên này một người tên là Trường Chân, người kia tên là Trường Sinh, là đại đệ tử, nhị đệ tử của vị Tri Phi đạo trưởng kia, tu vi tinh thâm, ánh mắt cũng rộng, tự nhiên có thể hiểu được lo lắng của Thường Tịnh đại sư. Trường Chân nhìn đám người ngồi la liệt dưới đất, trầm giọng nói: "Đúng vậy, nếu không tìm ra đầu nguồn, nhân gian sẽ biến thành luyện ngục." Trường Sinh vẫy tay với Lâm Niệm Ân: "Sư đệ, đệ tới nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Lâm Niệm Ân vì muốn lấy công chuộc tội nên vội vàng giải thích vì sao mình gặp Nghê Tâm Hải, làm sao nhìn ra mặt đối phương có hắc khí, sao lại dùng sai phương pháp hại bọn họ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí còn từng câu từng chữ thuật lại lời của Phạn Già La trong cuộc điện thoại kia. Tính tình của Trường Chân khá nóng nảy, lúc này liền trách mắng: "Lúc đệ còn bé ta dạy thế nào hả? Ta thường nói gì nhất với đệ?" "Sư huynh thường nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bảo đệ không được mù quáng tự đại." Nói tới đây, mặt Lâm Niệm Ân đã đỏ tới rỉ máu, đầu nặng tựa ngàn cân, căn bản không nhấc lên nổi. Lúc này mới chợt hiểu ra, ngày hôm qua khi Phạn Già La gọi điện nói cho hắn biết chân tướng, hắn đã giễu cợt đối phương, cho rằng đối phương là kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, ngu xuẩn vô tri, nào ngờ đâu người có mắt không tròng lại là mình. Trường Chân dùng ngón tay gõ gõ đầu Lâm Niệm Ân, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà chất vấn: "Đệ đã nhớ rõ vậy vì sao lại không coi trọng lời Phạn Già La? Hắn có thể nhìn ra Tô Phong Khê là quái vật, đệ có thể không?" Lâm Niệm Ân khó chịu lắc đầu. Không thể, trước đây hắn thậm chí còn là fan ca nhạc của Tô Phong Khê. 1 "Chuyện người khác làm được nhưng đệ không làm được, chứng tỏ đạo hạnh của người ta cao hơn đệ, dựa vào cái gì mà đệ không coi trọng lời nói của người ta chứ? Đệ dựa vào cái gì mà không kiểm tra đã phủ nhận? Học tập không phân tuổi tác, chỉ dựa vào thành quả, thực lực của hắn cao hơn đệ, đệ nên nghiêm túc lắng nghe!" Trường Chân chỉ đôi tay nám đen của Lâm Niệm Từ, giọng nói cũng run rẩy: "Nếu không phải vì đệ bảo thủ, tự cao tự đại, sư tỷ của đệ phải chịu khổ như vậy sao? Đệ xem mình đã làm ra chuyện gì đi!" Lâm Niệm Ân bị mắng tới rớt nước mắt, qua một lúc lâu mới hít mũi nói: "Sư huynh, các sư huynh và sư phụ không phải cũng không nhận ra hắc khí kia ác nghiệp à? Cao nhân dựa vào hình thái thân trung ấm để tiến vào địa ngục như Thường Tịnh đại sư, trên đời này có được mấy ngư�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.