[187] Linh Môi - Xoay Chuyển Chấn Động (tác giả: hai hợp một - cáo khìn: hỏng có zui nha~) ***** Tống Duệ làm việc không có chuyện dây dưa dài dòng, vừa mới đàm phán đã bức ép Cao Thiên Thiên cùng hàng giả Từ Vĩ Tiêu liên hợp công bố thanh minh, nói là hai tiếng sau sẽ tổ chức họp báo, làm sáng tỏ những tin tức tiêu cực trước đó. Động tĩnh Cao Thiên Thiên gây ra quả thực quá lớn, vừa báo cảnh sát vừa lên weibo khóc lóc kể lể, còn không ngừng bôi xấu Lưu Chiêu cùng Phạn Già La, vì thế chuyện này vẫn luôn duy trì nhiệt độ rất cao. Sau đó có Đổng Tần nhúng tay vào làm sự kiện 'Lưu phu nhân bị quấy rối' xoay chuyển hoàn toàn, biến thành quan hệ mờ ám bí mật, nhiệt độ lại tăng cao tới dọa người. Fans hâm mộ mỗi ngày đều mong chờ thần tượng nhà mình ly hôn với Cao Thiên Thiên, vì thế tin tức tổ chức họp báo thanh minh, internet liền bùng nổ. Tất cả các kênh truyền thông đều hi vọng phóng viên nhà mình được mời tới tham gia, có fans hâm mộ hỏi thăm họp báo được tổ chức ở đâu, chuẩn bị chạy tới quan sát. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là buổi họp báo công bố ly hôn. Cao Thiên Thiên nhìn tin tức họp báo thanh minh nhảy lên top một hotsearch, trong lòng lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, không khỏi vùng vẫy giãy chết: "Buổi họp báo này có phải đã quá gấp rồi không? Mấy người có thể đảm bảo an toàn cho tôi không? Nếu hiện trường tới quá nhiều người thì bên chính phủ cũng không cho phép, đó chính là tập trung phi pháp!" "Cô yên tâm, tôi đã trình đơn xin tổ chức họp báo, cấp trên đã đồng ý, cảnh sát cùng người bên công ty an ninh sẽ lập tức tới ngay, bọn họ sẽ duy trì trật tự ở hiện trường." Tống Duệ vừa nói chuyện vừa chọn đơn vị truyền thông có danh tiếng, dùng danh nghĩa luật sư riêng của Lưu Chiêu gửi thư mời qua mail cho bọn họ. Khi đến giờ người của bên khách sạn sẽ đứng ở cửa hội trường quét mã thư, cho người vào. Anh vừa dứt lời thì cửa phòng bị gõ, Đổng Tần vội vàng chạy ra mở cửa thì thấy quản lý khách sạn khom người nói: "Tống tiên sinh, hội trường họp báo đã bố trí xong, anh muốn qua xem thử hay không? Người bên Cục cảnh sát cũng đã tới, đang tiến hành bố trí canh phòng ở hành lang." "Được, tôi lập tức tới ngay." Tống Duệ vuốt vuốt áo khoác tây trang không hề có chút vết nhăn nào, giọng nói sắc lạnh: "Các vị, đi cùng đi." Mọi người theo bản năng đứng dậy, mơ mơ hồ hồ đi theo Tống Duệ vào thang máy, mà Cao Thiên Thiên cùng Từ Vĩ Tiêu thì bị kẹp ở chính giữa, muốn trốn cũng không thoát. Cửa kim loại khép lại vang lên âm thanh trong trẻo nhưng lại giống tiếng sấm sét vang dội chấn tỉnh bọn họ, tới lúc này bọn họ mới ý thức được đàm phán căn bản không tồn tại, vụ án này tuy không được đưa ra tòa án nhưng kết quả của nó sớm đã nằm trong sự khống chế của Tống luật sư, bằng không anh đã không xin phép tổ chức họp báo từ sớm, cũng không bảo khách sạn chuẩn bị hội trường họp báo, lại càng không gọi cả truyền thông và cảnh sát tới. Lúc đám ngu si bọn họ tụm lại một chỗ bàn điều kiện, Tống luật sư đã sớm an bài xong hết thảy. Cao Thiên Thiên có nhảy nhót lợi hại thế nào cũng bị một đầu ngón tay của Tống luật sư ấn gục. Quả hồng mềm Lưu Chiêu này sao lại chọn trúng được một tấm bùa hộ mệnh đắc lực như vậy chứ? Có thể leo lên ngai vàng ảnh đế, vận may của anh ta quả nhiên rất tốt! Lúc mọi người thổn thức, Từ Vĩ Tiêu lại không dám tin một lần nữa truy hỏi: "Tôi không sao rồi đúng không? Tôi vẫn có thể làm Lưu Chiêu? Tôi là Lưu ảnh đế? Khu nhà cao cấp, xe hơi vẫn là của tôi?" Hắn không hề phát hiện mỗi khi mình hỏi một câu, sắc mặt Lưu Chiêu lại xám xịt đi một phần. Nỗi đau vì thân phận bị tước đoạt còn đau đớn hơn cả lột da róc xương, thật sự làm người ta khó có thể chịu đựng, nhưng đây là anh chính miệng đáp ứng, không thể đổi ý. Lưu Chiêu nhắm mắt lại, lắc đầu, muốn vứt bỏ cảm giác mờ mịt kia đi. Một đôi tay từ phía sau đưa tới nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của anh, lặng lẽ xoa dịu trái tim quặng đau của anh. Anh cảm thấy rất ấm áp, vô thức mặc niệm gọi tên Đổng Tần, nhưng nhìn lại mới phát hiện cái tay kia thuộc về mẹ mình. Anh đã từng khao khát mẹ mình có thể vươn tay kéo mình một cái đến cỡ nào, nhưng lúc này đây, khi nguyện vọng rốt cuộc cũng được thực hiện, nội tâm anh chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì anh biết bàn tay này không phải muốn kéo anh, mà là sợ anh hối hận, muốn dìm anh rơi sâu vào vũng bùn. Bà chỉ quan tâm cho lợi ích của mình chứ không để ý tới cảm nhận của con trai! Lúc nhìn thấy gương mặt xa lạ của con trai, phản ứng đầu tiên của bà ta là ghét bỏ, lảng tránh, mà Đổng Tần thì xem như bảo bối, mừng đến chảy nước mắt. Biểu hiện hoàn toàn trái ngược của hai người đảo quanh trong đầu Lưu Chiêu, làm anh dần dần ý thức được càng nhiều điều nhỏ nhặt đã bị mình bỏ quên. Ánh mắt của Đổng Tần nhìn anh khi đó nóng cháy cỡ nào, vậy mà hôm nay nhiệt độ đó lại biến mất, giống như đã bị một cơn mưa tầm tã triệt để dập tắt. Tại sao cô ấy lại trở nên lạnh lùng như vậy? Lưu Chiêu nhiều lần suy nghĩ vấn đề này, trong lòng cũng mơ hồ có đáp án nhưng lại không dám nghĩ sâu. Âm thanh cửa thang máy mở ra làm anh giật mình run rẩy, cũng làm anh giống như vất đi một khối than nóng rực mà hất tay mẹ mình, bước nhanh đi ra ngoài, sau đó đứng ở cửa tha thiết trông mong nhìn Đổng Tần. Nhưng ngay cả một ánh mắt Đổng Tần cũng không thèm nhìn tới anh, chỉ theo đuôi Tống tiến sĩ lướt qua người anh. Hai người lại một lần nữa trở thành người dưng nước lã. "Biểu hiện trong buổi họp báo tốt một chút, đừng nói bậy bạ, bằng không tôi có thể cắt ngang phát ngôn của cô, công bố tình tiết vụ án thật sự. Vị cảnh sát Trang Chân kia cô biết đúng không, anh ta chính là cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này, tôi đã bảo anh ta mang theo toàn bộ bằng chứng vụ án, phóng viên và mọi người chắc chắn rất hứng thú với những tài liệu này." Tống Duệ chỉ một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục cảnh sát. Trong lúc bị tạm giam Cao Thiên Thiên đã vài lần bị người đàn ông này thẩm vấn, thẳng đến hai ngày trước tìm được người bảo lãnh mới có thể rời khỏi Cục cảnh sát, đương nhiên có ấn tượng rất sâu sắc với gương mặt lạnh lùng kia. Sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng lại không kềm chế được cơn giận xỉa một câu: "Tống luật sư, trong tình huống không công bố thân phận thật sự, anh định làm sao khôi phục danh dự cho Lưu Chiêu? Gương mặt kia là của Từ Vĩ Tiêu, Từ Vĩ Tiêu là hạng người gì, anh biết rất rõ đúng không? Anh cảm thấy mình có thể tẩy trắng giúp hắn à? Cục đá trong hầm phân chỉ sợ còn sạch sẽ hơn hắn." Tống Duệ nhướng đuôi mày, cười như không cười nhìn Cao Thiên Thiên. 1 Cao Thiên Thiên nhịn không được sờ mặt, trong lòng có chút chột dạ, chỉ nghe người đàn ông trước mặt dùng giọng điệu êm dịu nói: "Thì ra Cao nữ sĩ cũng biết Từ Vĩ Tiêu còn bẩn hơn cả cục đá trong hầm phân, vậy vì sao cô lại vứt bỏ Lưu tiên sinh để chọn hắn chứ? Lẽ nào cô có ham mê đào phân?" "Anh mới thích đào phân đấy! Anh..." Cao Thiên Thiên chỉ mắng được một câu liền ngậm miệng, bởi vì cô ta cũng không hiểu được vì sao khi đó mình lại làm ra chọn lựa như vậy, giống như bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn vậy. 1 "Tôi..." Miệng cô ta há to nhưng không nói nên lời. Tống Duệ không có hứng thú với màn giãi bày của cô ta, chỉ đưa qua một phần bản thảo, lạnh lùng ra lệnh: "Cho cô hai giờ, học thuộc lòng nó." Dứt lời liền không nhanh không chậm đi tới chỗ nhóm cảnh sát, thấp giọng nói chuyện với bọn họ, hoàn toàn không để tâm tới chuyện Cao Thiên Thiên bằng mặt mà không bằng lòng. Đúng vậy, anh ta sợ gì chứ? Hết thảy lợi thế đều nằm trong tay anh ta, ngoại trừ nghe theo sự sắp xếp của anh ta tiến hành phần diễn của mình, đám bọn họ không hề có sự lựa chọn nào khác. Cao Thiên Thiên tức giận tới nhói tim, mở bản thảo ra xem thì suýt chút nữa đã ngất đi. Cô cho rằng Tống Duệ cao lắm cũng chỉ giúp Lưu Chiêu tẩy trắng mà thôi, thủ đoạn cũng không khác bao nhiêu với Đổng Tần, chờ bão táp qua rồi, Lưu Chiêu mới có thể quay trở lại hoạt động. Nhưng cô ta không ngờ thủ đoạn bịa chuyện của Tống Duệ lại mạnh đến vậy, tẩy một phát liền tẩy Lưu Chiêu còn trắng hơn cả bạch liên hoa! Hắn căn bản không cần ngủ đông, cũng không cần chờ nhiệt độ chậm rãi tiêu tan, chỉ cần buổi họp báo này kết thúc, hắn có thể quang minh chánh đại đi ra phố xá quảng trường sầm uất, hít thở không khí tự do! Ngược lại, Cao Thiên Thiên cô phải đón nhận lửa giận cùng những lời chửi rủa của mọi người, sẵn tiện mang tiếng xấu muôn đời! Cao Thiên Thiên lập tức đi tới, đập bản thảo tới trước mặt Tống Duệ, thét lên: "Họ Tống kia, có phải tôi có thù oán gì với anh không hả? Nói cho anh biết, tôi không làm! Anh thích thế nào thì cứ làm thế ấy đi, bà đây không sợ!" Lời của Cao Thiên Thiên
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.