[186] Linh Môi - Tự Làm Tự Chịu ***** Vào lúc này cầm lại mười phần trăm cổ phần đối với Lưu Chiêu mà nói là chuyện rất có lợi, nhưng anh không cao hứng nổi, ngược lại còn rất bất an. Vì muốn né tránh ánh mắt bình lặng của Đổng Tần, anh khom lưng nhặt chiếc điện thoại vừa rơi xuống, nhưng bởi vì đầu ngón tay run quá dữ dội nên không thể nhặt lên được. Một lần, hai lần, ba lần, điện thoại cứ không ngừng rơi ra khỏi tay anh, cũng giống như cuộc đời của anh vậy, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại không thể nào tìm lại được. Trán của anh ta rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô tận chiến cứ đầu óc anh ta, làm anh ta ngay cả cơ thể của mình cũng không khống chế được. Cuối cùng là mẹ Lưu giúp con trai nhặt điện thoại lên, chép miệng nói: "Cô cũng rất biết đạo lý đấy, biết thông cảm với tình cảnh khó xử của Chiêu Chiêu." "Đúng vậy, tôi thông cảm nên tôi đã trả lại cổ phần công ty cho anh ta, bà làm mẹ thì sao?" Đổng Tần đâm một câu. "Cô! Cô nói năng kiểu gì vậy? Chiêu Chiêu là con tôi, tôi đứng tên cổ phần cùng nó đứng tên có gì khác nhau đâu? Chúng tôi là người một nhà." Mặt mẹ Lưu đỏ lên, có chút dè dặt lén nhìn sang con trai, sợ đối phương bị Đổng Tần nói khích mà thật sự đòi lại cổ phần của mình. Trước đây Đổng Tần rất chán ghét mẹ Lưu vì bà ta không có trách nhiệm, thường xuyên móc mỉa vài câu. Nhưng Lưu Chiêu vì thiếu thốn tình yêu, mặc dù bị mẹ mình vứt bỏ nhưng chưa từng oán hận, ngược lại còn rất biết ơn khi bà quay trở lại, cái gì cũng chịu bỏ ra. Nhiều năm như vậy, khoảng cách của Đổng Tần và Lưu Chiêu ngày càng xa có một phần là vì Cao Thiên Thiên, phần khác là vì mẹ Lưu. Khi đó cô chỉ biết trách Lưu Chiêu tai quá mềm, bị lợi dụng mà vẫn không chịu phản kháng, nhưng bây giờ sẽ không. Nói ra thật nực cười, đến tận bây giờ cô mới nhận ra, hai người mà cô muốn đối phó lại chính là người nhà của Lưu Chiêu, một người là mẹ một người là vợ, một người ngoài như cô thì có tư cách gì mà phân cao thấp với bọn họ chứ? "Đúng vậy, mấy người là người một nhà, không liên quan gì tới tôi cả." Đổng Tần tự giễu mỉm cười, sau đó cầm điện thoại đi qua phòng xép bên cạnh, gọi điện cho luật sư của mình: "Alo, Lý luật sư ạ, ông giúp tôi mang một phần hồ sơ chuyển nhượng cổ phần tới nha, tôi đang ở phòng 1088 của khách sạn XX, chuyển cổ phần của công ty văn hóa Tần Triêu, toàn bộ, người được nhận là Lưu Chiêu. Ừm, tôi ở đây chờ, vâng, cám ơn." Lúc trở lại phòng khách, Đổng Tần nhìn thấy Lưu Chiêu đang dùng biểu tình hoảng sợ nhìn mình, con ngươi mờ mịt luống cuống của anh giống như vô số cây kim chi chít, nhưng những cây kim này không còn cách nào tổn thương cô được nữa, vì thế cô chỉ mím môi mỉm cười, thái độ khách sáo như người xa lạ. "Số cổ phần này chị cứ giữ đi, nếu công ty ra mắt thị thường thành công, chúng ta đều biết rõ giá trị của nó sẽ tăng lên rất nhiều lần." Giọng nói của Lưu Chiêu có chút khô khốc. "Không cần, anh mang cuộc sống của mình ra để đổi thành tiền, sao tôi có thể nhận nó chứ." Đổng Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh. Tống Duệ chỉ dẫn: "Anh ta và Từ Vĩ Tiêu cần phải được bộ công an giám định mới có thể thay đổi thân phận, đến khi đó cần phải đăng ký căn cước mới, quá trình rất phiền phức. Cô muốn chuyển cổ phần thì chờ thủ tục xong xuôi rồi hãy chuyển, bằng không rất dễ bị người ta lợi dụng sơ hở." "Vâng, tôi hiểu rồi, vậy chờ sau rồi chuyển." Đổng Tần tiếp nhận đề nghị của Tống tiến sĩ, lập tức gửi tin cho luật sư, bảo đối phương cứ chuẩn bị hợp đồng nhưng không cần mang tới ngay. Không cầm lại cổ phần công ty nhưng Lưu Chiêu lại thở phào một hơi, nhưng đau buồn trong lòng lại không có cách nào xua tan. Anh ta trông mong nhìn Đổng Tần nhưng đối phương thủy chung nhìn ra ngoài cửa sổ, không giống như trước kia vẫn luôn bắt được tầm mắt của anh, cũng lập tức phát ra tín hiệu đáp lại. Người tuy ngồi ở nơi này nhưng tựa hồ chỉ là một cái xác trống rỗng, làm Lưu Chiêu có cảm giác mình có làm thế nào cũng không nắm bắt được. Lúc Lưu Chiêu bị sự lạnh lùng cùng thờ ơ của Đổng Tần hành hạ tới đứng ngồi không yên, Cao Thiên Thiên, Từ Vĩ Tiêu cùng cổ đông công ty lục tục chạy tới, ngồi vây vòng trong phòng khách. Quần áo của Cao Thiên Thiên đã quay trở về phong cách tao nhã đơn giản ngày xưa, trên mặt cũng lau đi lớp trang điểm đậm, chỉ dặm chút phấn, không có má hồng cùng son môi, sắc mặt có vẻ rất tiều tụy. Bắt đầu từ ngày nhận được trát tòa, cô ta đã không đắc ý nổi nữa. Từ chỗ cảnh sát cô ta kinh hoảng phát hiện Lưu Chiêu và Từ vĩ Tiêu không phải đổi hồn, chỉ là thay đổi ngoại hình mà thôi, gen ẩn sâu trong cơ thể bọn họ đủ để chứng minh thân phận của mỗi người, càng miễn bàn tới chuyện dấu vân tay có lưu trữ trong cơ quan công an. Nói cách khác, dấu tay của Từ Vĩ Tiêu trên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần chính là chứng cớ phạm tội xác thực, đủ để đánh cô ta rớt xuống vực sâu. Cao Thiên Thiên không hề làm gì cả, chỉ là không muốn thừa nhận thân phận Lưu Chiêu mà thôi, đám người này lại bịa ra một lời nói dối đáng sợ, nói cô ta chuốc thuốc mê Lưu Chiêu rồi mang anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, muốn cô phải nhận mức án phạt tới ba mươi lăm năm! Lúc nghe tới đó Cao Thiên Thiên suýt chút nữa đã sợ tới vỡ mật, nhưng khi tỉnh táo lại thì lại bật cười. Cô ta xuất thân nghèo khó nên hiểu được lực công kích mạnh mẽ của đồng tiền hơn bất kỳ ai. Cô có thể xoay chuyển cục diện, chỉ cần nắm được điểm yếu của tất cả mọi người! Vì thế cô ta thật sự nắm được, Cao Thiên Thiên thuyết phục mẹ Lưu Chiêu và nhóm cổ đông, những người nà
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.