Lâm Tố nghe được những lời này của Đào Mục Chi, rốt cuộc nhận ra giá trị thật sự của Đào Mục Chi khi đến đây. Đúng nhỉ! Hắn có thể thay cô giúp mẹ xách đồ, có thể thay cô giúp mẹ nấu cơm rửa bát! Như thế mẹ sẽ không nói là vì sợ cô mệt nữa, mẹ cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi!
So với đống đồ hắn mang đến thì còn tốt hơn nhiều lắm~
Thế nhưng hình như mẹ cô không nghĩ như thế. Đào Mục Chi lần đầu đến chơi, dù gì cũng tính là khách, để hắn giúp đúng là không quá đúng lễ nghĩa. Cô thấy sắc mặt mẹ hơi cứng đờ, sau đó giống như rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt thoáng qua khó xử.
“Làm sao thế được…” Lâm Mộ Hoa nói.
Bà còn chưa nói xong, không đợi Lâm Tố tiếp lời, người bán hàng ở bên cạnh đã xen vào.
“Ầy~ Có cái gì mà không thể? Vị tiên sinh này là bạn của tiểu Tố, để cậu ấy xách cũng như tiểu Tố xách thôi, đều là con cái nhà mình, giúp đỡ mẹ là điều hiển nhiên~ Tôi vẫn bảo chị quá chiều tiểu Tố rồi, nhưng như bây giờ cũng không tệ lắm, tiểu Tố đưa bạn về, tay con bé vẫn không phải làm việc nặng mà để vị tiên sinh này xách giúp, vậy là vẹn cả đôi đường~”
Người bán hàng nói rất có logic, giọng nói mang theo hài lòng thỏa ý. Trong đó bao gồm sự yên tâm vì rốt cuộc Lâm Mộ Hoa không phải gồng mình xách túi lớn túi nhỏ nữa, sự tán thưởng với người bạn Lâm Tố mang về, còn có cả ấn tượng với Lâm Tố cũng tốt lên không ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT