Ánh mắt thoáng mang theo hoảng loạn, nhưng cũng rất nhanh, hắn đã nhanh chóng đè nó xuống. Đáng tiếc là hành động nhỏ tiếp theo lại bán đứng tâm tình hiện tại của hắn, Đào Mục Chi mím chặt môi, thậm chí xương quai hàm còn hơi bạnh ra, chứng minh hắn đang cắn răng vì căng thẳng. Đào Mục Chi chắc chắn đang hoang mang và lo lắng gì đó, mà toàn bộ những biểu hiện này là vì cuộc điện thoại trong tay.
Lâm Mộ Hoa lẳng lặng quan sát hắn. Đào Mục Chi thì dưới ánh mắt quan sát của bà khẽ khẽ thở dài, sau đó nuốt một ngụm nước bọt. Điện thoại vẫn còn rung lên không ngừng, hắn khẽ liếm môi, nhìn sang Lâm Mộ Hoa.
“Thật ngại quá, dì…”
Khi hắn nhìn sang rồi lên tiếng, ánh mắt quan sát của Lâm Mộ Hoa rất nhanh thu về, một lần nữa trở lại là dịu dàng. Bà hơi nhướng mày, giống như đang đợi Đào Mục Chi mở miệng trước. Mà Đào Mục Chi còn chưa nói xong, bà giống như đã đoán được hắn định nói gì, lên tiếng: “Con có thể ra ban công.”
Ban công cách phòng khách một lớp cửa kính, giống như một không gian độc lập. Tuy là đứng đây thì trong phòng khách cũng quan sát được, nhưng nếu như hắn nhỏ giọng nói chuyện thì người ngồi trong phòng khách sẽ không nghe thấy.
Lâm Mộ Hoa nói vậy, ánh mắt căng thẳng của Đào Mục Chi mới thoáng giãn ra. Hắn khẽ gật đầu với Lâm Mộ Hoa, nói một tiếng có lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
Đào Mục Chi đứng lên, còn chưa ra đến ban công đã ấn nghe. Hắn vừa ấn nghe, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play