Trước mắt hắn không rảnh rỗi, trời cũng sắp tối rồi, không thể chơi bóng rổ được nữa. Đào Mục Chi đến trường, còn đưa theo một cô gái, rất khó khiến người ta không nghĩ lung tung.

Mà sau khi nghe Đào Mục Chi chào một tiếng “học trưởng”, Lâm Tố đảo mắt một cái, cũng học theo hắn chào.

“Chào học trưởng.”

Học trưởng được cô gái xinh đẹp như Lâm Tố chào thì thoáng ngượng ngùng, vội xua tay cười nói: “Không cần không cần, anh tên là Trương Hòa, cứ gọi Đại Hòa là được.”

Trương Hòa nhìn qua là biết có kỹ năng giao tiếp rất mạnh, cảm giác như có thể bắt chuyện với bất cứ ai. Lâm Tố nghe anh ta nói xong, cũng cười xấu hổ nói: “Thôi cứ gọi là học trưởng đi ạ. Em tên là Lâm Tố.”

“Lâm Tố à.” Trương Hòa lặp lại cái tên này, cười gật đầu: “Đã nhớ.”

Lâm Tố được Đào Mục Chi đưa đến, không cần biết quan hệ của họ ra sao, Trương Hòa không thể quá tỏ ra hồ hởi với cô. Sau khi khách sáo đôi ba câu, anh ta quay sang hỏi Đào Mục Chi: “Chiều thứ bảy có một trận bóng rổ, cậu có đến không?”

Trường học thường sẽ tổ chức vài trận đấu bóng rổ, đánh chơi không vui, phải đấu một trận mới đã. Đào Mục Chi không phải là giảng viên của trường này, nhưng rất nhiều người là bạn học trước đây của hắn, nên thi thoảng hắn cũng sẽ tham gia.

“Mấy giờ ạ?” Đào Mục Chi rõ ràng có hứng thú.

Trương Hòa nói: “Hai giờ.”

“Được.” Đào Mục Chi đồng ý rồi.

Sau đó Trương Hòa cũng không tiếp tục ở lại, nói với Đào Mục Chi: “Vậy nhé, hai người đi dạo đi, anh vẫn chưa ăn cơm, vợ chờ ở nhà gọi điện giục mấy lần rồi.”

“Đi nhé.” Trương Hòa nói.

Đào Mục Chi gật đầu thay lời tạm biệt, Trương Hòa nhếch mày với hắn một cái, sau đó cười ha hả nhìn sang Lâm Tố đứng cạnh hắn nói: “Anh đi đây, hoan nghênh em đến đại học X nhé.”

“Tạm biệt học trưởng.” Lâm Tố lễ phép đáp.

Trương Hòa tạm biệt Lâm Tố xong, lại vỗ mấy cái lên bả vai Đào Mục Chi, vẫy vẫy tay sau đó mới rời khỏi. Dưới tán bạch quả chỉ còn lại Lâm Tố và Đào Mục Chi.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Hòa thành công khiến Lâm Tố quên luôn chuyện ngắt lá vừa nãy. Cô quay đầu nhìn Đào Mục Chi, hỏi: “Anh hay đến đây chơi bóng rổ hả?”

“Ừm, những lúc tan làm.” Đào Mục Chi nói.

“Vậy chắc chắn là anh sống ở gần đây.” Lâm Tố cười hì hì.

Đào Mục Chi theo một câu này của cô rũ mi, tầm mắt dừng trên mặt cô. Ánh mắt của Lâm Tố giống như một con suối nông nhỏ, hiện tại lấp lánh ý cười và gian xảo cùng với đắc ý không giấu được.

Đào Mục Chi không trả lời, nhưng cô cũng đã biết được đáp án rồi. Lâm Tố không hỏi đến cùng, nói với Đào Mục Chi: “Thứ bảy tôi đến xem anh chơi bóng rổ nha, dáng vẻ lúc anh chơi bóng rổ chắc chắn rất đẹp trai.”

Lâm Tố tự hỏi tự trả lời xong, giống như đang tưởng tượng đến dáng vẻ lúc chơi bóng rổ của hắn, ý cười càng sâu hơn. Đào Mục Chi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không lên tiếng.

Đào Mục Chi im lặng khiến nụ cười của Lâm Tố mất đi mấy phần lực. Ý cười trong mắt hơi thu về, cô nhìn Đào Mục Chi hỏi.

“Có được không?”

Cô hỏi xong, Đào Mục Chi chớp mắt một cái, thu về thần sắc trong đôi con ngươi.

“Cô thích thì đến.”

Lâm Tố nói muốn đến xem thi đấu bóng rổ, Đào Mục Chi cũng cứ thế thuận miệng đồng ý rồi. Trận đấu diễn ra ở sân bóng rổ, ai cũng đến xem được, thật ra dù hắn có đồng ý hay không thì Lâm Tố muốn xem là có thể xem được thôi.

Nhưng sau khi hắn đồng ý thì rõ ràng là Lâm Tố đã cực kỳ vui vẻ, thậm chí quên luôn bức bối do chiếc lá kia là hắn ngắt chứ không phải do cô tự tay ngắt.

Tình huống của Lâm Tố là biểu hiện điển hình của chứng rối loạn lưỡng cực, nhiệt tình, điên cuồng, mất tinh thần, cáu kỉnh… Cô giống như một con người có nhiều khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều tồn tại trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Cô dễ phấn khích, cũng dễ chán nản. Đối với mọi chuyện nói ra hoàn toàn là nhất thời nổi hứng, rất dễ trong một thời gian ngắn bị cảm xúc khác mang đi, sau đó lại rơi vào một cảm xúc và sự việc khác.

Bởi vậy, đối với chuyện cô nói muốn đến xem hắn chơi bóng rổ, Đào Mục Chi đồng ý nhưng cũng không để trong lòng.

Chiều thứ bảy, Đào Mục Chi có mặt ở sân bóng rổ của đại học X.

Đại học X có sân thể thao và sân bóng rổ riêng, nhưng đám Trương Hòa lại thích ra ngoài đấu hơn. Bóng rổ là môn thể thao vận động, chơi dưới ánh nắng và gió nhẹ mới có cảm giác vui sướng khoan khoái. Huống chi bọn họ đều đã vùi mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, hoặc là lên lớp, hoặc là ở bệnh viện, chịu đựng đủ cái bầu không khí bức bối đó rồi, thời gian chơi bóng rổ xem như là thả chính mình về với thiên nhiên.

Lúc Đào Mục Chi đến nơi, nhóm Trương Hòa đã bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể. Trên sân bóng rổ cũng không phải chỉ có họ, còn có mấy sinh viên đứng tập ném bóng vào rổ, trên khán đài cũng có sinh viên chờ xem trận thi đấu sắp diễn ra.

Một phần là sinh viên nam đến xem bóng rổ, một phần là sinh viên nữ đến xem các bạn nam chơi bóng rổ.

Bình thường Đào Mục Chi làm việc ở bệnh viện, yêu cầu phải ăn mặc gọn gàng nghiêm túc, nên luôn là sơ mi kết hợp với quần âu, áo sơ mi còn cài đến cúc trên cùng, khiến người ta có cảm giác cấm dục mà tinh anh.

Nhưng thật ra Đào Mục Chi cũng chỉ mới hai mươi lăm, vẫn còn rất trẻ. Cởi bỏ áo blouse và sơ mi quần âu, lại mặc vào đồng phục chơi bóng rổ, hắn đứng ở giữa sân bóng rổ rộng lớn có cảm giác như là sinh viên của chính nơi này.

Hắn rất trắng, lại cao, mặc quần áo rộng thùng thình lộ ra cánh tay vừa trắng vừa khỏe khoắn. Hắn vừa vào sân, Trương Hòa chuyền bóng cho hắn, người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng tiếp lấy. Sau đó một tay cầm bóng rổ, ngón tay thon dài cầm lấy quả bóng rổ càng làm lộ rõ các khớp xương. Mà cánh tay bởi vì dùng sức nên phần bắp tay dưới ánh nắng càng trở nên mạnh mẽ.

Đào Mục Chi đập bóng, sau đó cầm lên, nhấc mắt quét qua khán đài một lượt.

Trên đó đông kín người, nhưng hắn cũng chỉ cần một cái liếc mắt là có kết quả, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trương Hòa thong thả đi đến cạnh Đào Mục Chi, rất tinh mắt bắt được ánh mắt vừa rồi của hắn, đụng nhẹ tay sang hắn một cái rồi trêu.

“Bạn gái không đến hả?”

“Không phải bạn gái.” Đào Mục Chi nói.

Trương Hòa ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, nói: “Anh còn chưa nói là ai nha.”

Đào Mục Chi phớt lờ biểu cảm đó của Trương Hòa, cầm bóng rổ đưa lên, “bộp” một tiếng, từ vạch ba điểm, bóng rổ chuẩn xác rơi vào rổ, Đào Mục Chi quay đầu nói với Trương Hòa: “Anh cũng chưa gặp em đưa cô gái nào khác đến đây.”

Trương Hòa xì một tiếng.

Trong lúc hai người đấu võ miệng, trọng tài cũng đã đi ra đến giữa sân. Thành viên của hai đội lần lượt bước vào đội hình, trận thi đấu sắp bắt đầu.

Lúc đứng ở giữa sân bóng rổ, Đào Mục Chi lại quét mắt rất nhanh qua khán đài. Vẫn là từng đó người, hắn thu lại ánh mắt.

“Tuýt–” Tiếng còi vang lên, bóng rổ được ném vào không trung.

Thành viên hai đội đồng thời nhảy lên, Đào Mục Chi dồn toàn bộ sức chú ý vào quả bóng đó, cùng lúc, từ trên khán đài chợt có tiếng hô to.

“Đào Mục Chi! Cố lên!”

Giọng nói quen thuộc khiến trái tim của Đào Mục Chi đang nhảy lên rơi bịch một cái, đầu ngón tay của hắn chạm đến bóng rổ trong không trung, sau đó đập về phía một thành viên khác cùng đội ở gần đó, một khoảnh khắc kia khi hắn hạ xuống theo trái tim của mình, giọng nói quen thuộc của cô gái ấy lại truyền đến.

Lâm Tố: “Ầy, sao anh lại đưa bóng cho người khác rồi?”

Đào Mục Chi: “…” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play