Ăn cơm xong, Lâm Tố đi thanh toán, sau đó được Đào Mục Chi dẫn vào Đại học X.
Quang cảnh của Đại học X dưới trời thu không tệ, không gian thoáng đãng, cây cối xanh tươi, từ cổng là một con đường chính dẫn thẳng vào bên trong, sinh viên đi lại tấp nập. Bắt đầu từ cổng chính bước vào, Lâm Tố đã rơi vào trạng thái kích động cực độ. Cô bước trên con đường đá bằng phẳng màu xanh, lại chạy quanh thân cây ngô đồng.
Tuổi của cô không cách biệt quá lớn với sinh viên ở đây, chạy quanh trường cũng không hề có cảm giác không hòa nhập.
Người con gái vui đùa trong gió, mái tóc dài được gió thu cuộn lên, mỗi sinh viên đi qua đều không nhịn được ngoái đầu lại nhìn. Lâm Tố thật sự rất xinh đẹp, nếu là sinh viên của ngôi trường này thì ít nhất cũng phải là hoa khôi giảng đường.
Lâm Tố chạy đến khi xả hết sự kích động trong lòng mới chạy về bên cạnh Đào Mục Chi. Trong khi cô bừng bừng khí thế chạy khắp trường, Đào Mục Chi từ đầu đến cuối im lặng bước theo sau, hình thành một sự đối lập rõ ràng.
“Nhiều người quá.” Lâm Tố thở hồng hộc.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn cô, bởi vì vừa chạy nên khuôn mặt cô đã phiếm hồng, càng trở nên sinh động.
“Trường học tất nhiên có nhiều người.” Đào Mục Chi đáp.
“Tôi chưa thấy bao giờ.” Lâm Tố nhìn dòng người tấp nập xung quanh nói.
Đào Mục Chi không tiếp lời cô. Lâm Tố sóng vai cùng hắn tiến về phía trước, nhìn cái này ngó cái kia. Nhóm sinh viên có tụ lại thành nhóm, cũng có đi thành đôi.
“Sinh viên đại học được yêu đương nhỉ?” Lâm Tố hỏi.
“Đúng.” Đào Mục Chi đáp ngắn gọn.
“Anh thì sao?” Lâm Tố quay đầu, cười với hắn: “Anh đã hẹn hò bao giờ chưa?”
Ánh mắt của cô rất sáng, hướng về phía hắn, còn mang theo hiếu kỳ. Đào Mục Chi chống lại ánh mắt cô, hỏi lại: “Cô thì sao?”
Không giống lần trước, lần này Lâm Tố không giấu diếm, mà gật đầu đáp: “Đã từng rồi.”
“Cao trung?” Đào Mục Chi hỏi.
Bởi vì Lâm Tố không học đại học.
Nhắc đến “Cao trung”, Lâm Tố vẫn đang tươi cười hơi khựng lại, giống như thình lình không kịp đề phòng đã bị kéo vào một vòng xoáy.
Lâm Tố quay đi, thu hồi ánh mắt, cô nhìn về phía trước, tầm mắt rất nhanh bị thu hút.
“Oa, cây bạch quả!”
Đại học X ngoài một cây ngô đồng thì còn một cây bạch quả nữa. Ở mùa này, lá của cây bạch quả đã hoàn toàn ngả sang màu vàng, giống như một chiếc ô màu vàng cực kỳ lớn.
Lâm Tố chạy đến dưới gốc cây cao lớn, cành cây rũ xuống, từng chùm lá đung đưa giống như những chiếc chuông gió màu vàng bắt mắt.
Lâm Tố với tay muốn ngắt một chiếc lá. Thế nhưng cây này rất cao, cô không với tới.
Tươi cười trên mặt theo khoảng cách mãi không thu gần được với lá bạch quả dần biến mất, cô kiễng chân, bàn tay xua loạn. Sau một hồi nỗ lực, đầu ngón tay cũng chỉ chạm được đến chiếc lá.
Lâm Tố cau mày, đáy mắt tràn lên nóng nảy. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm một lát, sau đó quay đầu sang Đào Mục Chi đã đứng bên cạnh từ khi cô bắt đầu muốn ngắt một chiếc lá của cây bạch quả này.
Cô nhìn Đào Mục Chi, giang hai tay.
“Ôm tôi.” Lâm Tố nói.
…
Lâm Tố như đang nói ra một chuyện rất bình thường với Đào Mục Chi, giống như là cô đã được Đào Mục Chi ôm vô số lần rồi. Cô thản nhiên giang hai tay, ý để Đào Mục Chi ôm mình lên ngắt một chiếc lá của cây bạch quả.
Cô ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là bình tĩnh và chờ đợi.
Đào Mục Chi không động, hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, giống như ảnh tĩnh, lại giống như đang giằng co đối kháng.
Cuối cùng, khi Lâm Tố chầm chậm nhíu mày, cảm xúc bên trong có lẽ cũng đang dần biến hóa, Đào Mục Chi mới đưa tay lên. Ánh mắt cô vừa vụt sáng, cánh tay của Đào Mục Chi đã đưa qua đỉnh đầu cô, ngón tay thon dài cầm một chiếc lá.
Đào Mục Chi hỏi cô: “Là chiếc này đúng không?”
Lâm Tố quay đầu lại.
Ngón tay của Đào Mục Chi kẹp một chiếc lá của cây bạch quả, khớp xương rõ ràng đẹp lạ thường, chiếc lá màu vàng làm tôn lên ngón tay trắng trẻo của hắn.
Trong một chớp mắt đó, Lâm Tố thật muốn lấy máy ảnh ra chụp lại.
“Không phải.” Lâm Tố thấy Đào Mục Chi cầm sai rồi, bèn kiễng chân chỉ chiếc lá mình muốn, sau đó lại vì hơi mất đà mà đầu ngón tay đụng phải cổ tay Đào Mục Chi, rất nhẹ mà quệt qua vị trí tĩnh mạch ở cổ tay hắn.
Đào Mục Chi giữ lại eo cô, để cô đứng vững. Bàn tay của người đàn ông rất lớn, còn có những ngón tay thon dài bám vào phần da thịt cách một lớp áo mỏng, dễ dàng nắm lấy một nửa vòng eo của Lâm Tố. Bàn tay của hắn cũng không nóng bỏng như những người đàn ông khác, mà lành lạnh không cảm nhận được quá nhiều hơi ấm, lại như như bình thuốc vừa mua được từ trong hiệu thuốc, mang theo hương thơm nhàn nhạt sạch sẽ.
Động tác của Lâm Tố trong một giây khựng lại, sau đó mới chỉ lại chiếc lá kia nói: “Tôi muốn cái này.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi chuẩn xác bắt được chiếc lá kia, không cần dùng quá nhiều sức đã có thể ngắt nó xuống. Hắn đưa chiếc lá đến trước mặt cô, đồng thời cũng thả bàn tay đang nắm lấy eo cô ra.
Bàn tay của người đàn ông vừa rời khỏi, phần da thịt bên eo của Lâm Tố như có gió nóng thổi tới, càng lúc càng nóng bỏng lạ thường. Cô cầm lấy chiếc lá Đào Mục Chi đưa cho, quay đầu lại.
Lâm Tố cầm chiếc lá kia trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt lại không hề mừng rỡ như tưởng tượng. Có lẽ đây chính là cảm giác chiếm được thứ gì đó đã mong chờ rất lâu, không mấy đặc biệt.
Nhưng cô sẽ không đổ lỗi cho chính mình, Lâm Tố kẹp chiếc lá giữa hai đầu ngón tay vung vẩy vài cái, không vui nói với Đào Mục Chi.
“Chẳng vui gì cả, vẫn là tự mình ngắt mới vui.”
Đào Mục Chi nghe vậy thì rũ mắt nhìn cô.
Lâm Tố không hề cảm thấy là mình cố tình gây sự, cô giương mắt nhìn lại Đào Mục Chi, giọng nói mang theo trách móc: “Tôi bảo anh ôm tôi, chỉ cần anh ôm rồi nhấc tôi lên là tôi có thể tự ngắt chiếc lá này rồi.”
Nói xong, Lâm Tố nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng đâu có bạn gái, giữ mình thế làm cái gì?”
Đào Mục Chi nhìn cô: “Tôi chỉ chọn cách nhẹ nhàng không tốn sức nhất thôi.”
Lâm Tố: “…
Ôm cô lên ngắt và hắn tự ngắt, đúng là hắn tự ngắt dễ hơn nhiều. Khoan đã, trước hoàn cảnh này mà hắn chỉ quan tâm là ngắt lá cây thế nào để đỡ tốn công tốn sức hơn thôi á?
Lâm Tố nhất thời không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào, vừa cạn lời vừa không cam tâm.
“Vậy anh…”
Lâm Tố còn chưa muốn cứ thế cho qua, chợt có tiếng gọi từ cách đó không xa.
“Mục Chi.”
Tiếng gọi thình lình này khiến Lâm Tố phải dừng lại, cô cau mày quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang cười đi về phía họ. Người đàn ông này thoạt nhìn ngoài ba mươi, mặc sơ mi trắng và quần âu đơn giản, tay cầm hai cuốn sách. Khuôn mặt của người này rất bình thường, nhưng được vóc dáng cao ráo kéo lên không ít, ngoài ra còn toát lên phong độ của người trí thức.
Lâm Tố đoán, anh ta chắc là giảng viên của đại học X.
Đào Mục Chi cũng đã chuyển tầm mắt về phía đó, nhanh chóng đáp lại.
“Học trưởng.”
“Học trưởng cái quỷ gì!” Vị học trưởng kia phun một câu, sau đó liếc thấy Lâm Tố đứng bên cạnh Đào Mục Chi thì nhướn nhướn mày, ánh mắt đầy thâm ý: “Dạo này ít gặp cậu đến trường lắm nhá.”
Đào Mục Chi là bác sĩ, ngày thường chỉ đi về giữa bệnh viện và nhà, nhưng khi có thời gian rảnh cũng sẽ ghé qua trường chơi bóng rổ. Trong trường có không ít giảng viên là bạn học và học trưởng của hắn, cuối tuần sẽ có trận thi đấu, Đào Mục Chi thường xuyên đến tham gia.