Hạng Minh Chương bế Thẩm Nhược Trăn lên cầu thang, cơn mưa nặng hạt át đi bước chân vững vàng của anh, ôm người bằng cả hai tay rồi khẽ vuốt ve, hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ phòng nào vậy?”
Thẩm Nhược Trăn còn không nhớ lần cuối cùng mình được bế lên như thế này là năm bao nhiêu tuổi, cậu vòng tay qua cổ Hạng Minh Chương nói: “Căn phòng lúc anh đi.”
“Không khó chịu sao?” Hạng Minh Chương nói, “Quản gia Triệu không nói với em phòng ngủ chính ở tầng 2 à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh là chủ nhân lại không ở đây, làm sao em có thể không biết xấu hổ mà vào phòng chứ.”
Ý của cậu là “chủ nhà”, nhưng Hạng Minh Chương lại cố ý xuyên tạc: “Mèo hoang rất khó thuần hóa, Linh Đoàn Nhi hoàn toàn không xem anh là chủ nhân, em thay nó an ủi anh một chút cũng tốt.”
Đáng tiếc Thẩm Nhược Trăn đến từ xã hội cũ, người hầu ở công quán Thẩm nhiều bằng một nửa bộ phận kinh doanh, từ khi còn mặc tã cậu đã được gọi là “Thiếu gia nhỏ”, “Công tử nhỏ” rồi, không nghĩ đến thế kỷ 21 này rồi vẫn còn loại tư tưởng đó.
Cậu không hiểu: “Được định nghĩa như thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Định nghĩa cái gì?”
Lần đầu tiên gặp Tiền Hoa đối phương đã hỏi cậu, Thẩm Nhược Trăn vuốt cổ áo Âu phục của Hạng Minh Chương rồi nói: “Anh là chủ hay nô ấy.”
(người yêu đến từ thời đại cũ ngây thơ cũng cute ghê ha sếp Hạng =))) )
Hạng Minh Chương dừng lại trên bậc thang, dùng chóp mũi chạm vào cằm Thẩm Nhược Trăn, sau đó tăng tốc độ bước chân rồi trả lời: “Tối nay em sẽ biết thôi.”
Cầu thang xoắn ốc như thể không thể đi hết, Thẩm Nhược Trăn dựa vào vai Hạng Minh Chương, hơi thở bên tai trở nên nặng nề hơn, cậu nói: “Nếu thấy nặng thì thả em xuống đi.”
Hạng Minh Chương giỏi leo núi, đấu vật, nghỉ đông hằng năm đều đi săn trong các lâm trường ở Bắc Âu, hơi thở của anh đúng là không ổn định, tim đập rất nhanh, nhưng không phải là vì mệt.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Hạng Minh Chương bế Thẩm Nhược Trăn rẽ lên tầng 3, đi qua phòng khách, cuối hành lang phía Tây hẻo lánh có một phòng dành cho khách không lớn cũng không nhỏ.
Trong phòng tối om, đóng cửa lại, Hạng Minh Chương ấn Thẩm Nhược Trăn lên cửa rồi hôn. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng là lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn chủ động thăm dò đầu lưỡi của anh, khiến cho Hạng Minh Chương hận không thể hành hung ngay tại chỗ.
Mãi cho đến khi Thẩm Nhược Trăn thiếu đi oxy, không thể cưỡng lại được vuốt ve sau gáy của Hạng Minh Chương mà xin tha, hai người mới qua loa tách ra, vẫn gần trong gang tấc, cậu nhỏ giọng thắng thắn: “Trong quá khứ em chưa từng thân mật với ai.”
Hạng Minh Chương nói: “Anh biết.”
Trước khi âm thanh cuối cùng bị phá vỡ, Hạng Minh Chương lại không nhịn được hôn lên má Thẩm Nhược Trăn, bế người lên rồi xoay người đi đến bên giường, hai người cùng nhau ngã xuống, anh duỗi tay bật đèn bàn, ánh sáng màu nhạt chiếu lên giường khiến cho người ta choáng váng.
Vào đông trên giường đã thay bằng chăn lông ngỗng hai lớp, trọng lượng hai người đè lên hiện ra một vết lõm không nông cũng không sâu.
Thẩm Nhược Trăn nằm ngửa, Hạng Minh Chương cởi cúc áo sơ mi của cậu, vừa mới cởi hai cúc thì cậu đã dùng mu bàn tay che mặt theo thói quen.
Quần áo còn chưa cởi đã thẹn thùng rồi sao?
Hạng Minh Chương giả vờ như mở không ra, một cái cúc mà cởi mất một lúc, Thẩm Nhược Trăn vì bồn chồn mà bỏ tay xuống, trúng kế rồi, do dự rồi tự mình làm thay.
Hạng Minh Chương đạt được ý đồ nắm lấy tay cậu, siết lấy kẽ tay đè lên ga trải giường, cắn ngược lại một câu: “Đừng cử động lung tung.”
Thẩm Nhược Trăn có ảo giác như bị kiểm soát, cậu có ý đồ muốn phân tán sự chú ý: “Anh vội vàng từ Hàng Châu trở về vẫn chưa ăn tối.”
Trong lòng Hạng Minh Chương sáng tỏ, phối hợp nói: “Ừm, hôm nay em ăn gì?”
Cả ngày nay Thẩm Nhược Trăn không ăn gì, nhớ nhung mong Hạng Minh Chương trở về, cũng không cảm thấy đói, cậu lấy bữa tối hôm qua ra bổ sung: “Canh bánh quế hoa, ăn ba cái.”
Hạng Minh Chương bắt đầu qua quýt: “Ò, ăn có ngon không?”
Thắt lưng đột ngột không còn bị ràng buộc, Thẩm Nhược Trăn cố gắng giữ bình tĩnh: “Thật ra quản gia Triệu đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, mấy ngày nay vất vả cho ông ấy rồi.”
Hạng Minh Chương bất mãn nói: “Nhắc đến người khác làm gì, ông ta làm gì vất vả bằng anh.”
Quần áo bị ném ở cuối giường sột soạt rơi xuống, Thẩm Nhược Trăn lại nói: “Trong phòng đọc sách có một cuốn sách của công ty, anh mượn không trả.”
“Công ty đều là của anh, muốn thư viện đóng cửa cũng không thành vấn đề.” Giọng điệu của Hạng Minh Chương ngông cuồng tự đại, nhưng động tác lại rất dịu dàng, nâng mắt cá chân của Thẩm Nhược Trăn lên rồi cởi tất bông ra.
Ngón chân hơi cuộn lại, Thẩm Nhược Trăn đã không vơ vét được gì nữa: “Anh thích nhất là bài thơ nào của Tân Khí Tật…”
Hạng Minh Chương đột nhiên nghiêng người, lấy ra thứ gì đó từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, nói: “Anh đổi thành thích Liễu Tông Nguyên rồi, viết một bức ‘Lung ưng từ’ tặng em được không?”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh cầm gì vậy?”
Hạng Minh Chương cho rằng không cần trả lời, lúc dùng sẽ biết thôi, lúc này đây anh là một con chim ưng có hàm răng móng vuốt sắc nhọn và trái tim cứng cỏi, mang theo khát vọng như muốn ăn tươi nuốt sống nói: “Hùng ưng sải cánh bay vút xuống, quắp lấy nuốt chửng con thỏ nhỏ. (*)”
(*) đây cũng là một câu thơ trong bài “Lung ưng từ” của Liễu Tông Nguyên.
Thẩm Nhược Trăn bị ánh mắt như thiêu đốt của Hạng Minh Chương làm cho sợ hãi, đầu óc trở nên trống rỗng, nhịp tim cùng với những hạt mưa trên cửa sổ đập mạnh.
“Sao không lên tiếng nữa rồi?” Hạng Minh Chương nhìn từ trên cao xuống, có ý đồ xấu xa châm chọc, “Hay là xã hội cũ quy củ nhiều, thiếu gia Thẩm xấu hổ rồi à?”
Thẩm Nhược Trăn vì thể diện mà nói: “Nền văn minh phát triển thì mới có được xã hội mới, xã hội cũ tàn khốc hơn nhiều, nếu không thì làm sao người trong quá khứ lại có tam thê tứ thiếp được.”
Hạng Minh Chương cố ý hỏi: “Thiếu gia nhà họ Thẩm đã cưới vợ nạp thiếp chưa? Đã từng nuôi dưỡng tình nhân chưa? Đã từng đính hôn chưa? Đã từng âm thầm vung tiền như rác để ôm nam đán chưa?”
Thẩm Nhược Trăn bị anh hỏi đến mù mờ: “Không có, sếp Hạng có phải là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi không.”
Hạng Minh Chương sửa miệng: “Anh quên mất, em là giám đốc ngân hàng Phục Hoa, trăm công nghìn việc, giữ mình trong sạch.”
Vừa nói anh vừa đưa tay thăm dò, cúi người xuống chạm vào giữa trán Thẩm Nhược Trăn: “Vậy lần đầu tiên thủ dâm là năm bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Nhược Trăn hoảng sợ mím chặt môi.
Hạng Minh Chương lại hỏi: “Đã từng động lòng với ai chưa? Là nho thương nho nhã chung tình, hay là một gian thương giảo hoạt tham lam?”
Thẩm Nhược Trăn không nhịn được giật nảy lên, “soạt” một tiếng đỏ bừng mặt.
Hạng Minh Chương hơi sửng sốt, anh đánh giá quá cao Thẩm Nhược Trăn rồi, từ dưới biển vớt lên nằm trong ICU, dám nhảy sông ở Cáp Nhĩ Tân, tăng ca thâu đêm mà tướng ngồi tướng đứng vẫn thẳng tắp, cơ thể này lại trúc trắc chịu không nổi một chút thử thách.
Hạng Minh Chương thẳng người dậy, như thể đang than thở một tiếng: “Giám đốc Thẩm, tối nay em phải làm sao đây.”
Thẩm Nhược Trăn lúng túng nói: “… Giấy.”
Hạng Minh Chương không cho, xuống giường bế người vào phòng tắm, đi vào bồn tắm ở bên trong.
Tiếng nước và tiếng mưa gió trộn lẫn, khi thì vội vã khi thì khẩn cấp để che đi tiếng ồn ào khi bọn họ giao hoà, cánh cửa bằng gỗ óc chó đã chặn lại cảnh xuân trong đêm đông.
Trong góc tường có một chiếc đồng hồ cây, kim phút quay ba vòng, con lắc đong đưa qua lại hơn mười nghìn vòng, cánh cửa phòng tắm một lần nữa lại mở ra.
Mái tóc ngắn của Hạng Minh Chương đã khô từ lâu, Thẩm Nhược Trăn dựa vào hõm vai anh, thoi thóp khép hờ đôi mắt, áo ngủ màu xanh đậm khiến cho sắc mặt cậu có chút tái nhợt.
Hạng Minh Chương đi vòng qua cuối giường, đi đến bên cửa sổ và đặt Thẩm Nhược Trăn xuống.
Chân trần giẫm lên thảm, Thẩm Nhược Trăn khẽ lảo đảo, sau đó bị Hạng Minh Chương giữ eo ổn định lại, cậu không còn chút sức lực nào, định dựa vào vòng tay của Hạng Minh Chương để làm biếng.
Kết quả lại vồ hụt, Hạng Minh Chương đỡ cậu xoay nửa vòng, đối diện với phía cửa sổ thủy tinh nhìn ra bốn phía.
Thẩm Nhược Trăn mở đôi mắt đã ửng hồng, tầm nhìn tụ lại, đã hiểu tại sao Hạng Minh Chương lại đưa cậu đến căn phòng này, hóa ra là vì có thể nhìn thấy hồ nước và khu rừng thuỷ sam còn non nớt trên bờ phía Đông.
Hạng Minh Chương ôm lấy cậu từ phía sau: “Nhìn thấy chưa?”
Thẩm Nhược Trăn gật đầu: “Ừm.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao lúc đầu lại muốn chụp ảnh trong rừng thuỷ sam?”
Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Những cây thuỷ sam đó cao chọc trời, em ghen tị với sức sống ấy.”
Thắt lưng áo ngủ màu xanh sẫm được buộc rất chặt, Hạng Minh Chương không đụng vào mà chỉ nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, thế nên…
Thẩm Nhược Trăn hoảng sợ quay đầu lại, còn chưa kịp lên tiếng thì bên tai là nửa câu sau mà Hạng Minh Chương thừa thời cơ nói: “Thế nên nếu em nhìn về phía thuỷ sam sẽ chống đỡ được lâu hơn một chút chứ?”
Cách một cửa sổ ngăn cách, rừng rậm không ngừng lay động, tình nồng càng thêm kịch liệt, mưa gió không dứt người cũng không ngừng.
Nửa đêm còn lại sương bắt đầu buông xuống, trên cửa kính đọng lại một bông hoa pha lê trắng. Tay phải của Thẩm Nhược Trăn đỡ bệ cửa sổ, bàn tay trái ấm áp đè lên cửa sổ như hoà tan đi dấu vết.
Không biết có phải ảo giác không nhưng màu trời đã nhạt đi.
Cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn khom lưng trút hết, toàn bộ xương sống tê liệt như muốn hét lên nhưng đã khàn cả giọng, âm cuối run rẩy như đang khóc.
Hạng Minh Chương ôm lấy sau lưng cậu, chống đỡ cho cậu rồi bế cậu lên, đau lòng chỉ chiếm ba phần, phần còn lại hơn một nửa là không thấy đủ, còn muốn giả vờ quan tâm: “Cổ họng có đau không, đút cho em ngụm nước nhé?”
Trên khay ở bàn bên cạnh có một bộ ấm trà, Hạng Minh Chương nâng má Thẩm Nhược Trăn lên từ phía sau, bóp nhẹ rồi rót vào một ngụm trà lạnh.
Sợ Thẩm Nhược Trăn nuốt không trôi, Hạng Minh Chương nghiêng đầu hôn tới, lòng bàn tay di chuyển xuống cái cổ mỏng manh của đối phương.
“Ưm…”
Yết hầu trong bàn tay động đậy, nuốt xuống rồi, Hạng Minh Chương buông tay ra, một lần nữa ôm chặt lấy cơ thể lung lay sắp đổ của Thẩm Nhược Trăn.
Thành thạo kéo hạt, tinh thông tính toán nhưng Thẩm Nhược Trăn đã sớm không nhớ được là lần thứ mấy, cậu ngây ngốc nhắm mắt lại, để cho Hạng Minh Chương mổ dọc từ thái dương đến bên tai.
Từng chữ từng chữ như đang nói ra ngôn ngữ tình yêu, ngay giây phút cuối cùng này Hạng Minh Chương đã gọi tên cậu: “Thẩm, Nhược, Trăn…”
Tay trái trượt khỏi cửa sổ, Thẩm Nhược Trăn ngất đi trong tiếng nức nở, bỏ lỡ một ánh bình minh có in hình một bàn tay lớn.