Mùa xuân năm 1945, Thẩm Nhược Trăn bí mật tẩu tán xong mớ tiền kháng chiến (*) cuối cùng và đóng cửa ngân hàng Phục Hoa, thế nhưng trên đường di chuyển đến nơi an toàn lại gặp phải bão lớn trên biển.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu cho rằng mình chắc chắn sẽ phải chết
…
Sau đó cậu nghe được có người đứng bên cạnh mình, có vẻ như đang đọc một câu điếu văn.
Thẩm Nhược Trăn mở mắt ra nằm trên giường bệnh cao cấp ở thế kỷ 21, bên cạnh giường là một người đàn ông lạ mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.
Thẩm Nhược Trăn: “Anh là ai?”
Hạng Minh Chương: “Không nhớ ra tôi nữa rồi?”
Thẩm Nhược Trăn: “Tôi không quen anh.”
Hạng Minh Chương: “Sở Thức Sâm, gây ra chuyện lớn như thế, có giả vờ mất trí nhớ cũng vô dụng thôi.”
—
Thuộc tính: Hạng Minh Chương (công) x Sở Thức Sâm (Thẩm Nhược Trăn) (thụ)
Vừa gặp đã đọc điếu văn cho người ta, không có thiện chí, sói đuôi lớn (*), sếp tổng công
Xuyên đến thời hiện đại, kỳ phùng địch thủ, đại thiếu gia Dân Quốc xinh đẹp thụ
(*) tiền kháng chiến: loại tiền được Đảng Cộng Sản Trung Quốc phát hành trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật.
(*) sói đuôi lớn: chỉ những người kiêu căng, tự phụ hoặc đạo đức giả.
—
Một câu giới thiệu văn tắt: Thư ký Sở, lại đây một lát. (Không rảnh)