Trộm Gió Chẳng Trộm Chăng

chương 92


2 tháng


Trong căn hộ tầng 40, ngay khi cửa vừa đóng lại, Hạng Minh Chương đã ôm Sở Thức Sâm đến tủ trang trí ở huyền quan, gạt nước hoa và khay chìa khóa rơi xuống đất kêu lên tiếng đinh đinh đang đang.

Cặp táp của Sở Thức Sâm cũng rơi xuống đất, cậu thả lỏng tay ra, vòng tay qua đôi vai đang trấn áp của Hạng Minh Chương.

Hai người khẽ khàng hôn nhau, tiếp xúc nhẹ nhàng, Hạng Minh Chương đè lên trán Sở Thức Sâm hỏi: “Giám đốc Sở, ở bộ phận mới có thích nghi được không?”

Sau lưng dán lên một bức tường cứng ngắc, nhưng Sở Thức Sâm lại cảm thấy suy nhược về thể chất và tinh thần, nói: “Không thích nghi được.”

“Đừng giả vờ yếu thế.” Hạng Minh Chương nói, “Từ thời Dân Quốc đến thế kỷ 21 đều có thể thích nghi như cá gặp nước, đổi bộ phận thôi thì có tính là gì đâu.”

Sở Thức Sâm bị vạch trần nên hỏi: “Còn anh thì sao, đổi thư ký mới có thích nghi được không?”

Hạng Minh Chương nói: “Không thích nghi được.”

“Anh cũng đừng có mà giả vờ.” Sở Thức Sâm vuốt ve mái tóc ngắn sau đầu Hạng Minh Chương, “Nghe nói anh rất bao dung với thư ký mới, vậy sao lúc đó lại bắt bớ em?”

Hạng Minh Chương châm biếm lại: “Bớt đổ oan cho anh đi, bắt bớ em cái gì? Em vừa trở thành thư ký đã cùng anh đi công tác Nam Kinh, làm hỏng chuyện cũng không mắng em dù chỉ một câu.”

Những việc Sở Thức Sâm làm hỏng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chuyện này không hề oan ức, cậu hiểu nhầm Hạng Minh Chương sẽ gặp dịp thì chơi với vị khách nữ và trải qua một đêm say đắm, vì thế mới gây ra sai sót.

Cậu lạc hậu giả thiết: “Nếu đêm đó gặp được không phải là khách nữ mà là khách nam.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì sao?”

Sở Thức Sâm nói: “Anh thật sự sẽ phóng túng một lần sao?”

Hạng Minh Chương dùng lực thô bạo nói: “Vậy thì tối muộn anh gọi em đến phòng đã không đơn giản chỉ là đưa tài liệu rồi.”

Cả người Sở Thức Sâm nhẹ đi, mọi thứ trong tầm mắt đều bị đảo lộn trong phút chốc, vừa mới định hình lại thì Hạng Minh Chương đã vác cậu lên vai để đầu cậu chúi xuống dưới, giống như bắt một tên tù binh vậy.

Từ huyền quan đi vào phòng ngủ, Sở Thức Sâm bị ném lên giường lớn, nệm rất êm ái, cậu không cảm thấy đau nhưng khi đàn hồi nảy lên lại cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.

Hạng Minh Chương đứng bên cạnh giường từ trên cao nhìn xuống, vươn tay cởi giày của Sở Thức Sâm, cầm một góc vạt áo đang tán loạn lôi ra, dễ dàng cởi bỏ áo khoác của Sở Thức Sâm.

Đứng trên phố đã hứng đủ gió lạnh, lúc này Sở Thức Sâm thế nhưng lại đổ mồ hôi, nói: “Vẫn chưa tắm nữa.”

Hạng Minh Chương thuận theo cậu, nhưng cũng như đang ra lệnh cho cậu: “Quần áo cũng cởi rồi, chúng ta tắm chung đi.”

Cửa sổ kính sát đất bao quanh gần hết căn phòng, rèm che mỏng manh không thể cản được ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Sở Thức Sâm do dự cởi cúc áo, chỉ cởi ra chiếc áo khoác Âu phục.

Hạng Minh Chương ấn vào bảng điều khiển ở đầu giường, bồn tắm bắt đầu tự động xả nước rồi tăng nhiệt độ lên, anh chê động tác của Sở Thức Sâm quá chậm liền hỏi: “Bộ đồ này là bà Sở mua cho em à?”

Sở Thức Sâm nói: “Không phải, do một tiệm may làm.”

Hạng Minh Chương nghĩ, nếu làm hỏng thì cũng không tính là lãng phí tấm lòng, anh bế Sở Thức Sâm lên, đi vào phòng tắm đạp cửa, ngay sau đó là tiếng xé rách nhỏ vụn vang lên.

Nút áo đứt ra, kẹp cà vạt cũng rơi xuống đất, Sở Thức Sâm tức giận cảnh cáo: “Anh đừng có làm càn.”

“Đền bộ mới cho em.” Động tác của Hạng Minh Chương rất mạnh mẽ nhưng ngoài miệng ra vẻ dỗ dành, “Em dè dặt như thế lại chủ động tìm tới cửa, chủ động yêu cầu ở lại, còn ghen tuông nữa, em cảm thấy anh có tu vi đến mức nào mà nhịn được chậm rãi thong dong hả?”

Hai người tắm rửa rất lâu mới trở lại phòng ngủ, Sở Thức Sâm đi tới cửa sổ kéo rèm lại cẩn thận, xoay người lại liền thấy Hạng Minh Chương đang mở ra ngăn kéo tủ đầu giường.

Ánh đèn mờ ảo, những đường nét cơ bắp của Hạng Minh Chương trở thành bóng mờ, anh thông thạo xé bao bì, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía cửa sổ.

Sở Thức Sâm sinh ra ảo giác như thể Hạng Minh Chương là một vị quan trên có quan hệ cá nhân với cậu, đưa ra cho cậu những mệnh lệnh mập mờ, hơn nữa còn gọi nhũ danh thân mật của cậu.

“Thanh Thương, nằm sấp lên giường đi.”

Ngoài bầu trời là những tòa nhà rộng lớn, chói lọi đến vô tận, màn hình khổng lồ đã thu nhỏ lại thành một đốm sáng màu hồng, đã nhấp nháy không biết mệt mỏi trong hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Hạng Minh Chương cũng dịu dàng một chút, đứng dậy khoác áo ngủ lên, đi rót một ly nước đưa tới, Sở Thức Sâm nằm xuống uống một nửa ly, nước trắng theo quai hàm chảy xuống làm cho gối trở nên ẩm ướt như ga giường.

Sau khi làm dịu cơn khát, Sở Thức Sâm ôm lấy cái bụng đang chua xót, bây giờ mới cảm thấy đói, làm việc cả ngày cả hai người đều chưa ăn tối.

Hạng Minh Chương đi tìm điện thoại di động, gọi nhà hàng của khu chung cư làm chút đồ ăn. Sở Thức Sâm bọc áo ngủ xuống giường, bên trong không mặc gì cả, buộc thắt lưng rất chặt.

Cậu chậm rãi đi đến phòng khách, vừa mới để ý thấy trên bàn trà trải ra hàng đống tài liệu, trong đó có chiếc máy tính bảng thường dùng của Hạng Minh Chương, trên đó có dán bốn năm tờ giấy nhớ.

Thư ký mới đột ngột nhậm chức, cảm thấy xa lạ với nghiệp vụ là chuyện khó tránh khỏi, hơn nữa Hạng Minh Chương đã quen với mô hình “phụ trợ lớn hơn phục tùng” của Sở Thức Sâm, cảm thấy ngay lập tức cái gì cũng phải tự lực cánh sinh.

Còn đang gấp gáp với nhiều việc bên Hạng Việt cũ, hai bên sắp xếp có sự xung đột liền rối tung cả lên, Hạng Minh Chương dứt khoát tự mình bắt đầu, vì thế nên tuần này bị việc lớn việc vặt hành cho vừa bận vừa mệt.

Hạng Minh Chương gọi điện thoại đặt xong đồ ăn, thấy trong phòng ngủ không có người, tìm thấy Sở Thức Sâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, áo choàng tắm màu xanh đậm hơi hở ra, lộ ra cẳng chân thon gọn sạch sẽ và nửa đầu gối bị cọ đỏ lên.

Tóc tai cậu bù xù, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút với biên độ cực nhỏ, tình trạng cơ thể hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có vẻ mặt bình tĩnh không mang chút hơi ấm nào đang nhìn mặt bàn đầy giấy tờ.

Sở Thức Sâm sắp xếp phân loại tài liệu, mở lịch trình trên máy tính bảng, xóa những việc đã làm và sắp xếp lại những đầu việc mới cần làm cho tuần sau.

Hạng Minh Chương cầm theo một cái chăn đi tới đắp lên chân Sở Thức Sâm, ngón tay luồn vào trong tóc Sở Thức Sâm hơi kéo về sau, hỏi: “Có lạnh không?”

Sở Thức Sâm lắc đầu, đợi đến khi Hạng Minh Chương ngồi xuống bên cạnh, cậu rúc vào khuỷu tay của đối phương.

Những tài liệu đó đều là của Hạng Việt cũ, lượng công việc chỉ trong một tuần sau năm mới đã tương đối đáng kể, Sở Thức Sâm đã cảm nhận được rồi, trước đây trọng tâm công việc của Hạng Minh Chương đặt ở Viễn thông Hạng Việt, năm mới này có vẻ như hơi thiên về phía trong nhà.

Dựa vào cấp bậc của Hạng Minh Chương, phàm là chuyện gì cũng phải cân nhắc tường tận, Sở Thức Sâm hỏi: “Bên phía Hạng Việt cũ bận lắm sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Năm mới ông nội lên cơn nên khiến cho mọi người khá khẩn trương.”

Một người già đã từng bị bệnh, chỉ cần một biến động nhỏ thôi cũng có khả năng chí mạng, trước đây Hạng Hành Chiêu nắm phần lớn quyền lực, có nhiều người hy vọng ông sẽ bình phục nhưng cũng không ít người hy vọng ông sẽ thoái vị.

Mùng một Tết hôm đó, điều dấy nên náo loạn trong nhà họ Hạng chính là Hạng Lung người chưa từng lộ mặt, trong lòng Sở Thức Sâm có nghi vấn: “Lúc đó anh nói là có tung tích của ba anh, là thật hay là đang doạ dẫm bọn họ vậy?”

Hạng Minh Chương nói: “Có tung tích là thật.”

Sở Thức Sâm nói: “Vậy anh vẫn luôn biết ba anh ở đâu.”

Hạng Minh Chương thờ ơ nói: “Biết chứ, ông ta tiêu bao nhiêu đô la mỗi tháng, chuyển nhà bao nhiêu lần, giao dịch với ai anh đều biết rõ.”

Sở Thức Sâm nhanh nhạy hiểu rõ, Hạng Minh Chương không chỉ đơn thuần là đi tìm Hạng Lung mà còn đang giám sát Hạng Lung, cậu nói: “Em cứ tưởng anh không hề để tâm đến ông ấy, không nghe ngóng không hỏi thăm.”

“Nếu không có anh cho ông ta tiền thì ông ta đã chết đói từ lâu rồi.” Hạng Minh Chương khinh thường nói, “Anh quản lý ông ta vì ông ta vẫn còn hữu dụng, đợi đến khi hết rồi, dù có sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh nữa.”

Hôm đó chính Hạng Hành Chiêu là người chủ động nhắc đến Hạng Lung, Sở Thức Sâm nói: “Ông nội anh rất nhớ ba anh.”

Hạng Minh Chương nói: “Anh có thể tìm được ông ta, thật sự may mắn là nhờ có ông nội.”

Nhiều năm qua Hạng Hành Chiêu chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Hạng Lung, sau này Hạng Minh Chương lớn lên, bất luận là công hay tư đều được coi trọng, anh chủ động tiếp nối việc truy tìm tung tích của Hạng Lung.

Trước mặt Hạng Hành Chiêu, Hạng Minh Chương rất nhớ ba, hy vọng cả nhà được đoàn tụ.

Tuy nhiên Hạng Minh Chương tìm được Hạng Lung nhưng lại giấu giếm, mãi đến khi Hạng Hành Chiêu lâm bệnh và thoái hóa não anh mới thỉnh thoảng nhắc đến, bộc lộ sự chán ghét che giấu trong lòng với Hạng Lung.

Sở Thức Sâm không khỏi suy đoán, Hạng Minh Chương ngoại trừ lừa gạt Hạng Hành Chiêu ra, phần còn lại có thật lòng hay không?

Nếu như không, vậy là vì sao?

Đơn hàng lớn mà Hạng Việt thực hiện năm ngoái đã bước vào giai đoạn thực thi, tình hình tương đối ổn định, Hạng Minh Chương nói: “Tạm thời anh không có cách nào lo lắng cho cả hai bên, bây giờ em và Bành Hân ngang hàng, phối hợp với nhau để quản lý phương diện nghiệp vụ đi vậy.”

Sở Thức Sâm nói: “Anh yên tâm.”

Chuông cửa vang lên, nhà hàng đến giao đồ ăn, sắp xếp hơn mười loại, Hạng Minh Chương thuận tiện tìm một bộ phim, là một bộ phim hài Hồng Kông.

Sở Thức Sâm thế nhưng lại không cười, còn nhiều lần đánh giá: “Mấy người này sao lại khoa trương như vậy.”

Hạng Minh Chương lại rất vui: “Có phải là em chưa đến rạp chiếu phim hiện đại bao giờ không?”

Sở thú, công viên giải trí, karaoke, Sở Thức Sâm đều chưa từng trải nghiệm, lần cuối cùng đi dạo lang thang là ở Quảng Châu, cậu nói: “Gần đây em có để ý, hình như không còn bị người theo dõi nữa.”

Hạng Minh Chương nói: “Để em phát hiện ra thì không được gọi là theo dõi nữa rồi.”

“Ở Quảng Châu không phải đã phát hiện ra rồi đấy à?” Sở Thức Sâm đã xem video hàng trăm lần, hết lần này đến lần khác đều dừng khung hình, “Cảm thấy như Alan muốn nhìn rõ chúng ta nên mới không hề giấu diếm.”

Hạng Minh Chương nói: “Hắn cho rằng em là Sở Thức Sâm, cũng mất trí nhớ rồi.”

Sở Thức Sâm nói đùa: “Vậy lần sau hắn sẽ không đi đến trước mặt em luôn chứ.”

Hạng Minh Chương mới an tâm được một chút, nghe xong liền nói: “Em học vài thuật phòng thân đi, không thì đến câu lạc bộ đăng ký hội viên, cùng đấu vật với anh.”

Sở Thức Sâm không thích làm con nhà võ, lúc nhỏ ở nhà chạy nhanh hay nói lớn tiếng, lớn lên thì vỗ bàn rồi đạp chân ghế, cha mẹ đều sẽ uốn nắn cậu.

Cậu dùng thìa khuấy súp kem đặc sệt, nhìn xuống rồi gật đầu, tư thái rất nho nhã hỏi: “Có thể mua một khẩu súng lục ổ quay ở đâu vậy?”

(nhiều lúc con trai ngây thơ cute gheee =))))))) )

Hạng Minh Chương sửng sốt một lúc: “Đại thiếu gia Thẩm, Trung Quốc hiện đại là một xã hội pháp trị, sở hữu súng tư nhân là phạm pháp.”

Sở Thức Sâm biết lắng nghe mà “Ò” một tiếng nhưng lại xen lẫn chút tiếc nuối.

Hạng Minh Chương cho rằng mình đã biết tất cả mọi thứ về người này, hoá ra vẫn còn rất nhiều điều chưa biết, anh hiếm khi hỏi: “Sao thế, em còn biết dùng súng à?”

Thời loạn thế càng cần phải phòng thân, lúc nguy cấp thậm chí còn phải bảo toàn tính mạng, Sở Thức Sâm giơ hai ngón trỏ và giữa lên, không nặng không nhẹ để vào hàm dưới của Hạng Minh Chương, giương lên rồi trượt xuống yết hầu: “Kẻ hèn này dùng súng không tệ.”

Hạng Minh Chương cọ vào hai đầu ngón tay mát lạnh của cậu rồi ngậm lấy, như có thứ gì đó nhen nhóm, từ cổ họng nóng ran đến lồng ngực, anh kéo Sở Thức Sâm vào lòng rồi cúi đầu, nhìn xuống theo cổ áo sau áo choàng tắm rộng rãi.

Giữa hai xương bả vai của Sở Thức Sâm có dấu tay đỏ ửng, có vẻ như ở hai bên hõm eo cũng có, Hạng Minh Chương hỏi: “Có phải là ấn mạnh quá không, có đau không?”

Sở Thức Sâm quay mặt đi: “Không sao.”

Hạng Minh Chương thấy có gì đó không đúng: “Sao vậy?”

Lần đầu tiên ở Mạn Trang đã… Sở Thức Sâm thừa nhận hưng phấn mãnh liệt, cậu úp úp mở mở nói: “Em không quen anh từ phía sau… đè em.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao?”

Sở Thức Sâm nói: “Em cảm thấy như anh muốn thuần phục em.”

Đàn ông ở trên giường dù ít hay nhiều đều có ham muốn chinh phục, đặc biệt là khi đối đãi với một người yêu không có chỗ nào để bắt bẻ như Sở Thức Sâm, Hạng Minh Chương không lập tức phủ nhận điều đó ngay lập tức mà nói: “Em thích thế nào hay không quen thế nào đều có thể nói với anh.”

Đêm vẫn còn dài, ăn tối xong trở về phòng ngủ, Sở Thức Sâm nằm ngửa lên.

Ngăn tủ đầu giường vẫn còn chưa đóng lại, Hạng Minh Chương sờ vào một khoảng không: “Dùng hết rồi.”

Sở Thức Sâm móc lấy tay Hạng Minh Chương đặt lên má trái, thì thầm: “Không dùng là cảm giác như thế nào?”

Ánh sáng trong mắt Hạng Minh Chương nhấp nháy, quá tam ba bận, đã nhịn được một hai lần, lần thứ ba thỏa hiệp thì chỉ có thể trách Sở Thức Sâm thủ đoạn quá cao tay, khiến cho anh không thể chống đỡ được.

Anh vuốt ve làn da nhẵn mịn dưới lòng bàn tay, mang theo giọng điệu hung hăng cảnh cáo: “Ngày mai khó chịu thì tự chịu trách nhiệm.”

Sở Thức Sâm cảm thấy mình đã thay đổi rồi, từ xấu hổ khi nghĩ đến, ngại ngùng khi bàn luận, đến bây giờ lại biết khó nhịn, biết yêu cầu, chính là Hạng Minh Chương làm cho cậu trở nên như vậy.

Còn chưa kịp oán trách thì Hạng Minh Chương đột nhiên cúi đầu hôn lên trán cậu.

Cậu nhắm mắt lại, nghe được Hạng Minh Chương nói: “Từ phía sau không phải là để thuần phục em mà còn có nguyên nhân khác.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Là gì vậy?”

Ánh sáng ấm áp còn không bằng giọng điệu quyến luyến của Hạng Minh Chương, anh thẳng thắn: “Lưng của em rất đẹp.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play