Sở Thức Sâm đột nhiên trở nên bận rộn, chuyện vay tiền này phải làm xong trước vòng trao đổi thứ hai.
Cửa văn phòng sếp tổng đã khóa, Hạng Minh Chương đã đi Hàng Châu, Sở Thức Sâm cả ngày ra ra vào vào, mỗi lần đều không nhịn được liếc mắt một cái.
Để tập trung nhân lực, Sở Thức Sâm dẫn người của nhóm kinh doanh đóng quân tại phòng nghiên cứu, do cậu chịu trách nhiệm, đồng tâm hiệp lực hoàn thành báo cáo phân tích chi tiết.
Bản báo cáo này là lợi thế của Hạng Việt, Sở Thức Sâm luôn yêu cầu phải hoàn mỹ, nội dung càng thích hợp thì quyền chủ động của bọn họ trước Hồ Tú Sơn lại càng lớn.
Sau hai ngày làm việc không ngơi nghỉ thì báo cáo đã hoàn thành, Sở Thức Sâm gặp mặt Hồ Tú Sơn lần thứ hai. Hẹn tại văn phòng của Hồ Tú Sơn, cuộc trò chuyện kéo dài đến hai tiếng rưỡi.
Hồ Tú Sơn rất hài lòng, dự án vừa cần vốn gấp để bảo lãnh, quá trình sau đó được thúc tiến rất nhanh.
Hạng Việt, chính phủ, ngân hàng, ba bên tương tác rất suôn sẻ, trước khi ký hợp đồng, Sở Thức Sâm đã nắm bắt thời cơ để tổ chức một cuộc họp.
Trong phòng họp số 1, điều hoà được chỉnh đến mức cao nhất, mọi người cởi áo khoác chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Sở Thức Sâm vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề đứng trên bục giảng, chỉ có mái tóc đen trong lúc vội vàng nên có hơi rối loạn.
Trên bảng trắng đã sắp xếp ra vài mục cần nói trong cuộc họp, Sở Thức Sâm cầm một cây bút lông đen vừa nói vừa viết, hạ bút đẹp đẽ thu hút, hành văn liền mạch lưu loát.
“Kế hoạch vay tiền sắp sửa kết thúc, thẳng thắn mà nói, việc nhỏ mà chúng ta đang giúp Hồ Tú Sơn sắp sửa kết thúc rồi.” Sở Thức Sâm nói, “Đối phương hiểu rõ chúng ta muốn gì —— yêu cầu tuyển chọn. Vì vậy, chúng ta cần phải gia tăng công tác tiếp xúc với nhóm tuyển chọn.”
Cậu lập ra một danh sách các nhiệm vụ, phân phó xuống dưới: “Các vị trưởng phòng xem thử xem có cần điều chỉnh gì không.”
Quản lý dự án nói: “Thư ký Sở, danh sách của bên A có giám đốc của nhóm tuyển chọn, nhưng ông ấy không hề liên hệ với bất kỳ công ty nào.”
Sở Thức Sâm nói: “Chúng ta đã hợp tác với Hồ Tú Sơn, giám đốc sẽ nhìn Hạng Việt bằng con mắt khác, anh thử một chút sẽ biết thôi.”
Quản lý gật đầu: “Được, tôi sẽ thu xếp càng sớm càng tốt.”
Sau buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, các công ty cạnh tranh đều cho rằng Hạng Việt đã lật thuyền, coi đó là trò cười và mong muốn thế chỗ nên không chỉ một công ty rục rịch, chỉ không ngờ rằng Hạng Việt đã đấu tranh quay trở lại vị trí dẫn đầu.
Hạng Minh Chương liên tục áp tin tức xuống, Sở Thức Sâm cũng giữ thái độ tương đồng mà nhắc nhở: “Ngày diễn ra vòng trao đổi thứ hai sắp sửa được công bố rồi, các công ty đều đang nỗ lực đẩy mạnh, tình hình của Hạng Việt chỉ cần chúng ta tự hiểu rõ là đủ rồi, cái giá phải trả cho việc phô trương đã nếm trải một lần, tuyệt đối không thể có lần thứ hai.”
Mọi người nghe lời đảm bảo, khoảng thời gian về phương diện cộng sự hay dẫn đầu đội ngũ đều tốt, từng bước hoàn thành theo kế hoạch, nhóm dự án đều tín phục ý kiến của Sở Thức Sâm.
Cuộc họp kết thúc, Sở Thức Sâm lau bảng trắng, trong lúc đang thu dọn thì điện thoại vang lên.
Hạng Minh Chương gửi tới một bức ảnh Tây Hồ.
Sở Thức Sâm lưu bức ảnh lại, Tây Hồ vào mùa đông lạnh giá không được long lanh như khi ở dưới bầu trời trong vắt mà là một màu xanh xám lạnh lẽo, cậu thích thú trả lời: Quả nhiên tô điểm đậm hay nhạt đều phù hợp.
Sau khi đọc tin nhắn trả lời, Hạng Minh Chương cất điện thoại rồi quay trở lại xe.
Sáng ngày thứ hai ở Hàng Châu, Hạng Minh Chương đến công ty thương mại gặp được tổng giám đốc Diêu Cảnh Thành.
Diêu Cảnh Thành theo họ mẹ và là con trai duy nhất của Diêu Trinh.
Hạng Minh Chương liên lạc với nhà họ Diêu thông qua Hạng Việt với danh nghĩa hợp tác, anh không muốn lãng phí thời gian đi vòng quanh, bày tỏ ý tứ rõ ràng rằng hy vọng sẽ được gặp Diêu Trinh.
Diêu Cảnh Thành là một người con hiếu thảo, ban đầu từ chối vì Diêu Trinh đã lớn tuổi, những năm gần đây luôn sống ẩn dật không thích xã giao.
Hạng Minh Chương vẫn tiếp tục kiên trì, suy cho cùng việc Hạng Việt chủ động hợp tác là cực kỳ hiếm, thân phận phó tổng của anh cũng khiến cho người khác kiêng dè. Diêu Cảnh Thành đã khó khăn vật lộn vài lần mới khiến cho Diêu Trinh chịu mở miệng, hỏi thăm lý do Hạng Minh Chương muốn gặp mặt.
Hạng Minh Chương đến là vì tin tức của nhà họ Thẩm, nhưng anh và nhà họ Thẩm không thân không quen nên bất đắc dĩ phải nói dối —— Anh nói, dường như đã tìm được con cháu của nhà họ Thẩm, trước tiên đến để xác minh.
Cuối cùng Diêu Trinh cũng đồng ý gặp mặt.
Hạng Minh Chương mặc một bộ Âu phục cầu kỳ, trên đường đi trời có hơi mưa nhẹ, sau khi đến căn nhà vườn nơi Diêu Trinh đang ở, đoạn đường sau khi xuống xe toàn thân vừa ướt vừa lạnh.
Căn nhà vườn được bài trí trang nhã, Diêu Cảnh Thành đi cùng, dẫn Hạng Minh Chương vào phòng tiếp khách ở tầng 1.
Diêu Trinh đang ngồi trên ghế sofa, tuổi đã ngoài bảy mươi, khuôn mặt phúc hậu, mái tóc màu bạc được chải chuốt rất kỹ, đôi mắt sau cặp kính lão hiện rõ vẻ sáng ngời.
Hạng Minh Chương đứng trước bàn trà, chủ động nói: “Bà Diêu, tôi là Hạng Minh Chương, ngài Diêu chắc hẳn đã nói với người rồi.”
“Cậu Hạng, mời ngồi.” Diêu Trinh không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, “Công việc kinh doanh tôi đã sớm không quản lý nữa rồi, cũng không rõ con đường kinh doanh bây giờ, thế nhưng hai chữ thành ý thì bất cứ lúc nào cũng phải nhắc tới.”
Hạng Minh Chương ngồi xuống đối diện ghế sofa nói: “Lợi dụng hợp tác làm việc riêng là tôi không đủ ngay thẳng, nếu như mạo phạm thì xin người đừng tính toán với thế hệ sau.”
Diêu Trinh thấy anh thẳng thắn, cũng không hề có sự kiêu ngạo của kẻ mạnh, vì vậy thái độ dịu đi một chút: “Cậu Hạng, cậu nói con cháu nhà họ Thẩm nghĩa là sao?”
Hạng Minh Chương đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Cơ duyên tình cờ tôi đã được quen biết với một nhân vật có ngọn nguồn với nhà họ Thẩm, nhưng tôi không thể khẳng định, trăn trở tra ra được bia mộ của ngài Thẩm Tác Nhuận, rồi sau đó tìm được người.”
Diêu Trinh đã ngoài bảy mươi tuổi nên phản ứng hơi chậm một chút: “… Khả năng này không lớn.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Đây là có ý gì?”
Diêu Trinh nói: “Nhà họ Thẩm từng là một dòng họ nổi tiếng ở Ninh Ba, bạn bè thân thiết không ít, đáng tiếc chiến tranh không thể đoàn tụ, vừa bỏ chạy vừa chia cắt, vợ và con gái đều đã được tiễn ra nước ngoài. Thời cuộc nhiều năm hỗn loạn, viễn thông chưa phát triển, đã chia tay rồi thì sẽ hoàn toàn không còn tung tích nữa.”
Hạng Minh Chương không ngờ được những thông tin mà bỏ nhiều công sức không tra được ngay lúc lại có thể dễ dàng biết được, anh kiềm nén lại một chút khao khát mà truy hỏi: “Người hiểu biết nhiều như vậy, nhà họ Diêu và nhà họ Thẩm có phải là bạn thâm giao hay không?”
Diêu Trinh xua tay phủ nhận, bà nghe được từ ông cố Diêu Xí An, nhớ lại như được rủ rỉ bên tai——
Nhà họ Thẩm ở cảng Ninh Ba đã mở một ngân hàng tư nhân, là một triệu phú hạng nhất hạng nhì ở thời điểm đó. Nhà họ Diêu chỉ là một gia đình tầm thường, trong nhà rất nghèo, năm mười hai tuổi Diêu Xí An đã vào nhà họ Thẩm giúp việc, lớn lên cùng Thẩm Tác Nhuận người nhỏ hơn ông vài tuổi.
Thẩm Tác Nhuận cực kỳ dũng cảm mưu trí, sớm đã đảm đương việc gia đình, năm hai mươi tuổi quyết định thành lập ngân hàng Trung Quốc hoàn toàn bằng vốn riêng, đồng thời hợp tác với các cộng sự để cạnh tranh với ngân hàng có vốn nước ngoài có cùng địa vị.
Diêu Xí An theo nhà họ Thẩm rời khỏi Ninh Ba và trở thành quản gia của công quán Thẩm.
Mãi đến khi Thẩm Tác Nhuận qua đời, Diêu Xí An đã đưa thi thể của Thẩm Tác Nhuận về quê nhà để an táng.
Hạng Minh Chương nghĩ thầm, hóa ra chỉ là quan hệ chủ tớ, vợ và con gái đã ở nước ngoài lánh nạn, chỉ đành để cho đầy tớ trung thành lo hậu sự, anh hỏi: “Vì thế nên lúc đó nhà họ Thẩm không còn thân thích nào khác sao?”
Diêu Trinh nói: “Còn có một người con trai, thiếu gia Thẩm.”
Hạng Minh Chương rất ngạc nhiên, gia nghiệp khổng lồ kế thừa qua nhiều đời như thế chỉ có độc một người con trai duy nhất, không thể nào không quan tâm đến được: “Vậy thiếu gia Thẩm lúc đó có quay trở lại Ninh Ba hay không?”
Diêu Trinh dâng lên một hồi chua xót: “Đây là nút thắt cả đời của ông cố tôi, đến lúc chết cũng không thể nhắm mắt.”
Lúc Diêu Xí An đưa Thẩm Tác Nhuận trở lại Ninh Ba là vào cuối mùa thu, vào đầu mùa xuân năm sau đó, thiếu gia Thẩm tuyên bố với bên ngoài sẽ trở về quê hương để giữ đạo hiếu nhưng thực chất chỉ là giả vờ, cậu không hề nói với ai mình sẽ đi đâu.
Trước đây Diêu Xí An ngày ngày chăm sóc nhà họ Thẩm, đã sớm phát giác được thiếu gia Thẩm đang bí mật tham gia hoạt động kháng Nhật, “tổ chức” tự có sắp xếp nên ông không dám hỏi nhiều.
Nhưng ông đã nhìn thiếu gia Thẩm lớn lên, chỉ bị sứt mẻ một chút thôi cũng khiến ông đau lòng mất nửa ngày, ngàn vạn lần không nỡ để thiếu gia Thẩm một mình ở bên ngoài khổ cực, sau đó trước khi chia tay hai người đã thực hiện một ước định.
Thiếu gia Thẩm đã hứa với Diêu Xí An rằng sau ổn định cuộc sống ở nơi ở mới, cậu sẽ gửi thư báo bình an. Đợi chiến tranh thắng lợi và vết thương được chữa lành, cậu nhất định sẽ quay trở lại Ninh Ba, lúc đó sẽ mời Diêu Xí An đến chứng kiến mình cúi đầu tạ tội trước mộ của Thẩm Tác Nhuận.
Để có được một bức thư báo bình an và một cuộc đoàn tụ, Diêu Xí An cay đắng chờ đợi cả một đời, không dám rời xa cố hương dù chỉ một tấc.
Hạng Minh Chương vẫn luôn điềm tĩnh nhưng nghe xong lại lộ ra vẻ xúc động: “Nói như vậy nghĩa là thiếu gia Thẩm đã không trở về sao?
Diêu Trinh thở dài: “Những năm đó tin đồn đến tới tấp, có người nói ông ấy mất tích, có người nói ông ấy trốn ra nước ngoài để đoàn tụ với gia đình, nhiều hơn là nói ông ấy đã bị quân đội Nhật Bản ám sát.”
Mỗi lần Diêu Xí An nghe được đều mất bình tĩnh, không cho ai nói năng bậy bạ, nhưng hết năm này qua năm khác không đợi được thư từ của thiếu gia Thẩm, ông bắt đầu dao động, bị những suy đoán mù mịt đả kích trầm trọng.
Diêu Xí An càng ngày càng tuyệt vọng, ông tin vào Phật nên ngày ngày đến chùa thắp hương cầu xin Đức Phật phù hộ cho thiếu gia Thẩm, cho đến cuối đời, ông bước ra khỏi cổng chùa nửa bước liền cảm thấy lo sợ bất an, sau đó đi tu.
Pháp hiệu là do chính Diêu Xí An đặt, Vong Cầu.
Hạng Minh Chương đã sáng tỏ, “Vong Cầu” chính là quản gia Diêu, anh nhớ lại câu thơ mà Sở Thức Sâm đã nhắc đến rồi nói: “Hai chữ ‘Vong Cầu’ này có thuyết pháp gì không?”
“Nó đến từ một bài thơ.” Diêu Trinh nói, “Ông cố chưa bao giờ đi học, ông ấy nói rằng thiếu gia Thẩm lúc nhỏ luôn đọc câu này, vậy nên ông mới nhớ.”
Diêu Xí An dùng “Vong Cầu” làm pháp hiệu, cũng có nghĩa là đã quên nhưng vẫn niệm tưởng.
Hạng Minh Chương cảm xúc khó tả: “Vị thiếu gia Thẩm này rốt cuộc đã đi đâu vậy?”
Không một ai biết, Diêu Trinh cũng không: “Sau khi ông ấy đóng cửa ngân hàng cũng không có tin tức gì nữa.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Ngân hàng là do ông ấy đóng cửa sao?”
Diêu Trinh nói: “Ông ấy là giám đốc của ngân hàng Phục Hoa.”
Hơi thở của Hạng Minh Chương đột nhiên thả lỏng, nhân vật bí ẩn bị xóa đi dấu vết, giám đốc ngân hàng trong bốn năm cuối cùng cũng đã rõ ràng, hoá ra là con trai duy nhất của Thẩm Tác Nhuận.
Một người từ rất lâu trước đây còn chưa từng gặp mặt lại khiến cho tâm trí Hạng Minh Chương rối bời, anh khẩn cầu nói: “Bà Diêu, ông cố của người có tình cảm sâu sắc với thiếu gia Thẩm, nhất định có để lại không ít tin tức, có thể cho tôi biết thêm được không?”
Trong cuộc trò chuyện, Diêu Trinh đi từ phòng bị đến thoải mái, vị thiếu gia Thẩm kia đã để lại cho Diêu Xí An một gia tài đủ để nuôi sống nhiều thế hệ, điều này đã thay đổi vận mệnh của nhà họ Diêu và cho bà vốn để lập nghiệp.
Từ cha cho đến anh trai, cho đến bà là con gái út trong gia đình này, sau này là đứa con của bà Diêu Cảnh Thành sẽ tiếp tục kéo dài việc lễ tế đối với Thẩm Tác Nhuận, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đây chính là ước nguyện của Diêu Xí An, cũng chỉnh là sự đền ơn của nhà họ Diêu.
Giả sử có thể tìm được đời sau của nhà họ Thẩm, bất kể gần xa, tất cả cũng chỉ là một loại vẹn toàn ít ỏi.
Diêu Trinh cân nhắc một lúc, bảo Diêu Cảnh Thành mang một chiếc hộp gỗ đến, chắc chắn và rất nặng, nhìn chất lượng và kiểu dáng có vẻ như là một vật cũ có tuổi đời hàng trăm năm.
Bảo vật trong công quán Thẩm nhiều không đếm xuể, thiếu gia Thẩm chỉ để lại những món quan trọng nhất, nhưng Diêu Xí An đều xem mọi thứ như bảo bối, lúc rời đi đã thu dọn đồ cũ mà thiếu gia Thẩm đã quen sử dụng rồi mang về Ninh Ba để bảo quản.
Hộp gỗ kiểu cũ được mở ra, có hai lớp trên và dưới, lớp thứ nhất được chia thành các ô lưới năm góc, mỗi ô lưới đều đựng cùng một kiểu đồ giống nhau.
Ở giữa lớn nhất là một chiếc hộp tráng men trắng có kích thước bằng hai nắm tay, kiểu dáng của thời Tống, Diêu Trinh cầm không vững nên Hạng Minh Chương đưa tay ra giữ, xúc cảm nơi bàn tay rất ấm áp.
Diêu Trinh nói: “Ông cố nói công việc của thiếu gia Thẩm bận rộn, ngủ không ngon giấc, mỗi đêm đều cần phải đốt hương trợ ngủ.”
Hoa văn trên nắp hộp có một lớp bụi bẩn, Hạng Minh Chương cúi đầu ngửi thử, ngoài không khí hôi thối để lại lâu ngày còn có một mùi thơm rất nhạt, rất giống với mùi hương Kỳ Nam trên áo của Sở Thức Sâm.
Món thứ hai là bàn tính bằng hạt ngọc, to bằng lòng bàn tay, từng hạt ngọc được chạm khắc tinh xảo, Hạng Minh Chương lại nghĩ đến Sở Thức Sâm nói câu “Kéo hạt có nghĩa là gảy bàn tính”.
Diêu Cảnh Thành ở một bên tò mò: “Sao lại là loại bỏ túi vậy?”
Diêu Trinh nói: “Thiếu gia Thẩm đã sử dụng lúc năm tuổi, đó là quà sinh nhật của ngài Thẩm tặng cho, kết quả là sau khi ông ấy học được cách dùng thì đem đi bất cứ nơi đâu, luôn phát ra tiếng leng keng.”
Hạng Minh Chương cảm thấy những lời này rất quen tai, ở trên lầu của cửa hàng bán đàn, nhóm trưởng Triệu từng hỏi Sở Thức Sâm tại sao lại học tỳ bà, cũng là vào năm năm tuổi, cũng là một chiếc bàn tính bằng ngọc…
Sở Thức Sâm còn nói mẹ cậu chê phiền, cũng cho rằng việc tính toán là tầm thường, sau đó đã dạy cậu tỳ bà để bồi dưỡng tình cảm.
Lúc này, Diêu Trinh cầm một đồ chơi khác lên, một món đồ mảnh có hình dạng góc cạnh, suy ngẫm vài giây: “Ồ, đây là miếng gảy đàn để chơi tỳ bà.”
Hạng Minh Chương cảm giác cổ họng mình như bị bóp lấy, nuốt xuống yết hầu nhưng vẫn cảm thấy hít thở không thông: “…Đây cũng là đồ của thiếu gia Thẩm sao?”
Diêu Trinh nhớ lại: “Phu nhân Thẩm đã dạy ông chơi đàn tỳ bà, ngón tay của đứa trẻ vẫn còn non nớt vậy nên đã sử dụng miếng gảy trước, sau đó cất qua một bên và được ông cố cất đi.”
Hạng Minh Chương không thể tỉnh táo lại được, lúc đó anh còn tưởng Sở Thức Sâm chỉ là đang bịa chuyện, tại sao những gì trải qua lại y hệt như thiếu gia Thẩm được?
Diêu Trinh tự nghĩ tự lấy làm tiếc, bà nhớ rằng lúc quay về Ninh Ba Diêu Xí An đã mang theo một chiếc đàn tỳ bà, được làm bằng gỗ đàn hương lá nhỏ màu đỏ, là một món đồ cổ quý giá.
Phu nhân Thẩm là thiên kim của Phó Thanh tra quản lý thuế muối (*), chiếc đàn tỳ bà đó là của hồi môn của bà, thiếu gia Thẩm đã giao phó cho Diêu Xí An chôn cất chiếc đàn và Thẩm Tác Nhuận cùng nhau.
(*) bản gốc là 盐政副总理, mình tra 盐政 ra được đại khái là liên quan đến thuế muối nhưng không quá chắc, nếu bạn nào biết thì hỗ trợ mình với nha 🥺🙏🏻
Diêu Trinh chọn một món đẹp nhất trong hộp, một hộp mực đóng dấu hình vuông với bề mặt pha lê mạ vàng, thiếu gia Thẩm chỉ để lại con dấu hoàn chỉnh của giám đốc ngân hàng.
“Hồi nhỏ tôi thích nó lắm nên hay trộm lấy ra chơi.” Bà cười “Ông cố đã trách mắng tôi rất nhiều, nói rằng nó được làm bởi những thợ thủ công hoàng gia của Pháp Lan Tây, phải mất đến hàng tháng trời.”
Hạng Minh Chương tiếp tục chấn động không thôi.
Lớp trên cùng của hộp gỗ gần như đã xem hết, chỉ còn lại một chiếc hộp, Diêu Trinh không nhớ được nó dùng để làm gì, trong ấn tượng vẫn luôn trống rỗng.
Hạng Minh Chương cầm lên, thân hộp rất phẳng, được bọc bằng satin màu xanh lơ, anh mở nó ra, bên trong chiếc hộp có một lớp lụa đen được căng ra và một cái lỗ tròn nhỏ trũng xuống.
Diêu Trinh nói: “Nhìn giống như một hộp trang sức nhưng để vòng xuyến thì quá nhỏ, để nhẫn thì quá lớn, những thứ như hoa tai lại càng không thích hợp.”
Tâm tư của Hạng Minh Chương bị kéo lại trong giây lát, anh với tay vào trong ngực, lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra khỏi vạt áo và cất nó vào hộp, khớp đến mức vô cùng kín kẽ.
Anh không thể không nghi ngờ rằng chiếc đồng hồ quả quýt này đã từng là vật sở hữu của thiếu gia Thẩm.
Diêu Trinh vốn có chút nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt này thì đã tin lời nói của Hạng Minh Chương rằng anh đã gặp con cháu nhà họ Thẩm, bà nói: “Thiếu gia Thẩm có một chiếc đồng hồ quả quýt ưa thích nhất, bình thường luôn là vật bất ly thân.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Có phải là được đặt làm riêng ở Thụy Sĩ không?”
Diêu Trinh cẩn thận nhớ lại: “Hình như là vậy… nhưng dây đồng hồ đã được thay bằng dây chuyền của phu nhân Thẩm.”
Sở Thức Sâm đã từng nói, dây chuyền của một người phụ nữ, có thể là đến từ mẹ… Hạng Minh Chương cảm thấy trái tim mình như bị bóp lại, như bị vặn chặt hơn từng chút từng chút một.
Anh không thể chịu đựng được nữa, mở tầng đầu tiên trống rỗng của hộp gỗ lên, phía dưới có một vài trang giấy đã ố vàng.
Giọng anh rất trầm, như thể khàn đi: “Tôi có thể xem được không?”
Diêu Trinh gật đầu, đáng tiếc là những món đồ bằng giấy không dễ bảo quản, sau vài lần chuyển nhà đã rơi rớt mất vài phần.
Hạng Minh Chương cầm tờ giấy trên cùng lên, đó là bằng tốt nghiệp của thiếu gia Thẩm khi đi du học nước ngoài, bằng Cử nhân Thương mại do Trường Kinh doanh Wharton, Đại học Pennsylvania cấp.
Thời tiết ở phương Nam ẩm ướt nên trang giấy đã bị mốc, chữ viết tay nước ngoài trên đó đã mơ hồ không thấy rõ, Hạng Minh Chương đặt ở một bên bàn trà rồi cầm lên một bản kế hoạch.
Tiêu đề bằng tiếng Trung phồn thể, là một quyết định nghiên cứu về mệnh giá tiền kháng chiến, toàn văn được viết tay, nội dung chứa một số lượng lớn những ký tự đặc biệt, đây là một phương pháp mã hóa lưu hành trong các ngân hàng tư nhân trong những năm đầu.
Sau đó là một xấp những thứ như ngân phiếu định mức, ghi chi tiết những vật tư do ngân hàng Phục Hoa quyên tặng và chuẩn bị, được lưu lại tổng cộng bốn mươi chín tờ, tức là ít nhất cũng có bốn mươi chín tờ.
Diêu Trinh xúc động nói: “Thiếu gia Thẩm giống như cha của ông ấy vậy, tuổi còn trẻ nhưng có hoài bão phi thường.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Lúc đó thiếu gia Thẩm bao nhiêu tuổi?”
Diêu Trinh tính toán: “Sinh năm 1918, đến năm 1945 thì hẳn là hai mươi bảy tuổi.”
Hai mươi bảy tuổi, Sở Thức Sâm cũng hai mươi bảy tuổi.
Hai lớp của chiếc hộp gỗ trống rỗng nhưng những suy nghĩ của Hạng Minh Chương như đang bùng cháy trong lồng ngực.
Đột nhiên, Diêu Trinh mở một ngăn ẩn bên trong hộp ra, trong đó có một bức ảnh.
Chính là bức ảnh cũ duy nhất của thiếu gia Thẩm còn sót lại trên đời này.
Mặt sau của bức ảnh hướng lên trên, trên đó có viết hai dòng chữ, Hạng Minh Chương cẩn thận lấy ra, ngón tay không khỏi run lên ngay khoảnh khắc nhìn rõ nó.
Dùng bút lông sói để viết xuống, nét chữ Tiểu Khải đoan chính, bút tích tựa như đã từng thấy qua.
—— Hôm nay sinh thần, ta và Linh Đoàn Nhi.
Lạc khoản: năm Trung Hoa Dân Quốc thứ ba mươi hai, mùa thu.
Trái tim Hạng Minh Chương run lên, gần như không chịu nổi: “Sinh nhật vào mùa thu.”
Diêu Trinh nói: “Đúng vậy, vì vậy tên tự là ‘Thanh Thương’(*).”
(*) thanh thương nghĩa là mùa thu trong vắt sáng sủa, tên hay quá đi mất ㅠ.ㅠ
Hạng Minh Chương buột miệng: “Nguyện dựa vào thanh thương (*), Thanh Thương… Thẩm Thanh Thương.”
(*) trích từ câu thơ trong bài thơ “Lung ưng từ” của Liễu Tông Nguyên 但愿清商复为假,拔去万累云间翔, nghĩa cả câu đại khái là ‘nguyện dựa vào một thanh thương này, đột phá vây khốn cất cánh bay’. Thì cái tên Thanh Thương (清商) này được lấy từ đây nha.
Anh đọc đi đọc lại, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, niết lấy tấm ảnh rồi lật ra phía trước, hơi thở như ngừng lại trong giây lát.
Một bức ảnh đen trắng với bốn góc đã ngả vàng, công quán Thẩm nổi bật, trong gió mùa thu dưới tán cây trước bậc thềm, Thẩm Thanh Thương cao ráo tuấn tú, trên tay ôm một con mèo Ba Tư trắng muốt, ngón tay của tay trái đeo một chiếc nhẫn mã não.
Trên khuôn mặt ấy có một nụ cười nhẹ, đôi môi khẽ hé mở, gió thổi để lộ ra vầng trán, đôi lông mày xinh đẹp như những ngọn núi xa được tô điểm bởi những vì sao lạnh giá.
Sạch sẽ, ung dung và rạng rỡ.
Trái tim Hạng Minh Chương dường như ngừng đập, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Thương trong bức ảnh.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà anh hận không thể mỗi ngày đều nhìn thấy, trong đầu nhớ lại, hỷ nộ ái ố, đều giống y hệt khuôn mặt của Sở Thức Sâm.
Hương Kỳ Nam, bàn tính hạt ngọc, tỳ bà bằng gỗ đàn hương đỏ, con dấu Pháp Lan Tây.
Trường kinh doanh, bốn năm làm giám đốc ngân hàng, bút tích bằng chữ Tiểu Khải, con mèo trắng Linh Đoàn Nhi.
Đồng hồ quả quýt. Thanh Thương.
Sở Thức Sâm và thiếu gia Thẩm tất cả toàn bộ đều ăn khớp.
Cứ xem như khảo chứng có sai sót, lý do thoái thác của một bên là giả. Cứ xem như cơ duyên trùng hợp. Cứ xem như bị trúng tà, trời xui đất khiến!
Thế nhưng bức ảnh giải thích thế nào đây?
Khuôn mặt trong bức ảnh này giải thích thế nào đây?!
Lồng ngực Hạng Minh Chương tràn đầy nhiệt huyết nhưng hai tay lại run lên vì lạnh. Anh dùng hết sức để niết lấy một góc của bức ảnh, đã không biết nên xưng hô thế nào với nhân vật trong ảnh nữa rồi.
Diêu Trinh kinh ngạc nhìn anh: “Cậu Hạng, cậu có ổn không?”
Một lúc lâu sau, Hạng Minh Chương khàn giọng lên tiếng: “Tên thật của cậu ấy là gì?”
Diêu Trinh trả lời: “Nhược trong thượng thiện nhược thuỷ, Trăn trong trăn vu chất trị.”
—— Thẩm Nhược Trăn. !
—
Giải thích tên Thẩm Nhược Trăn:
Thượng thiện nhược thuỷ, thượng thiện nghĩa là tốt nhất, thiện lương nhất, chữ Nhược có nghĩa là “giống như”, thuỷ là nước. Ý của bốn chữ này là con người phải thiện lương giống như nước, vì nhờ có nước mà mọi sinh mệnh trên thế giới này mới sống được, nước không ngừng cho đi mà không đòi lại hồi báo nên nghĩa cả câu là con người nên làm việc thiện lương nhưng không cầu mong sự báo đáp.
Trăn vu chất trị, chữ Trăn có nghĩa là đạt đến, Chất nghĩa là tốt nhất, Trị là trị vì, nghĩa cả câu là cai trị quốc gia đạt được trình độ tốt nhất. Tên siêu hay luôn í!!!