Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 5


7 tháng

trướctiếp

“Làm phiền bà chủ chờ một lát, chúng ta muốn suy nghĩ một chút” – Cuối cùng vẫn là Lý Phúc đánh bạo chắp tay trả lời.

Chỉ có người nhà ở cạnh mới biết, khi hắn nói lời này trông có vẻ bình tĩnh nhưng hai chân thẳng tắp vẫn luôn run nhẹ, cho đến khi Lạc Phù Diệp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì hắn mới bình tĩnh lại.

“A Phúc ca, lá gan chàng cũng thật lớn!” – Thân thể thê tử bên cạnh hắn vẫn không ngừng run rẩy, má nàng có chút trắng bệch – “Nếu như tiên nhân trách tội...”

“Đừng lo lắng.” – Lý Phúc còn chưa trả lời, lão nương đã bình tĩnh mở miệng – “Tiên nhân muốn giả thành bà chủ bình thường, giống như phàm nhân mở quán ăn, chúng ta làm bộ không biết nàng là tiên nhân, cứ ăn cơm bình thường là tốt rồi.”

“Đúng vậy.” – Lý Phúc gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Nếu tiên nhân nói như vậy, gọi một [Phần ăn trẻ em] cho Cẩu nhi, không biết tuổi của Ni tử có tính không?”

Lão nương nhìn tiểu tôn nữ mười hai tuổi, tuổi này đã là đại nhi nữ sắp có quỳ thủy, đối với phong tục tập quán nơi này, nếu quỳ thủy tới thì đương nhiên không được tính là hài tử, mà đã là thiếu nữ rồi.

Hài tử nhỏ nhất không biết xảy ra chuyện gì, nhìn chằm chằm trang trí trong tiệm không chớp mắt, trong lòng vô cùng tò mò, tiểu cô nương đang ngồi giữa mẫu thân và tỷ tỷ, ngại ngùng đặt hai tay trên mặt bàn, cho dù phía sau ghế da có tự lưng cũng không dám dựa vào.

Nữ hài hiểu chuyện từ sớm, đối thoại của người lớn nàng nghe cái hiểu cái không, nhưng nàng biết quỳ thủy là cái gì, tuy là người một nhà, nhưng nói chuyện này vẫn khiến nàng đỏ mặt, nàng nhỏ giọng mở miệng – “Con đã không còn là tiểu hài tử nữa, mua cho đệ đệ một phần là được rồi.”

“Lát nữa gọi món ra hỏi bà chủ một câu, nếu tiểu Ni vẫn tính là tiểu hài tử thì cũng mua một phần ăn trẻ em cho nàng.” – Lý phúc lại quyết đoán đưa ra quyệt định – “Quy củ của nơi này là mỗi ngày mỗi người chỉ được mua mỗi loại đồ ăn một lần, như vậy thì muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Thời điểm gọi tất cả món ăn, hắn là một nam nhân tráng niên còn cảm thấy khó mà ăn hết được, nhưng Lý Phúc cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn không biết sau này cửa tiệm của tiên nhân có còn ở đây không, một khi đã như vậy thì chắc chắn phải ăn một lần cho đủ, cho dù dùng nhiều bạc cũng không sao.

Tiền vẫn có thể kiếm thêm, nhưng cơ hội như vậy thì có khả năng “Chỉ có một lần”.

“Đi đi.” – Lão nương có chút do dự, còn muốn nói gì đó nhưng lão cha vẫn luôn không nói gì đã mở miệng đưa ra quyết định.

Hắn hiểu ý tứ của nhi tử, cũng biết thê tử muốn nói nhi tử mua cho bà ít một chút. Thời điểm thê tử tuổi còn trẻ cũng như vậy, có đồ tốt đều nhường hết cho người nhà, nhưng bọn hắn cũng đã tới tuổi này rồi, thời gian có thể khỏe mạnh ăn uống còn lại bao nhiêu chứ?

Bây giờ ngẫu nhiên mới gặp được cửa tiệm của tiên nhân, kỳ ngộ như vậy chưa chắc sau này sẽ có được, nếu vì tiền bạc mà từ bỏ thì chẳng phỉa đáng tiếc hay sao.

“Nương, ngài ăn thoải mái thì tiểu bối như chúng ta mới có thể cao hứng được.” – Thê tử Lý Phúc thấy thế liền rúc vào bên người lão nương, mỉm cười mở miệng.

Lão nương cũng không nói gì, xem như là cam chịu, nhưng trên mặt bà tràn đầy tươi cười, chứng tỏ bản thân cũng rất cao hứng.

Lý Phúc đứng dậy đi tới trước quầy bar, thời điểm bọn họ nói chuyện, Lạc Phù Diệp đang đùa nghịch công năng làm sạch nhà bếp, nhìn thấy hắn tới đây mới dừng lại.

“Các ngươi muốn ăn món gì?” – Lạc Phù Diệp buông cái ly sạch xuống rồi hỏi.

Lý Phúc lấy lại tinh thần, đôi mắt không ngừng liếc nhìn cái nồi chiên inox lớn bên cạnh, bên kia có một cái vòi nước giống như đài phun nước hướng lên phía trên, vì vậy mà hắn trả lời có chút không tập trung – “Xin hỏi.... Trẻ, phần ăn trẻ em có thể gọi mấy phần?”

“Cả nhà các ngươi thì.... Phần ăn trẻ em có thể gọi ba phần.”

Lạc Phù Diệp liếc nhìn nhắc nhở từ hệ thống, trong đó giới thiệu rất kỹ đối với phần ăn trẻ em thì dưới 16 tuổi đều được tính là trẻ nhỏ, đều sẽ có tư cách mua phần ăn này.

Nàng đã quen với cách phân chia giới hạn tuổi tác thế này nên không có cảm giác gì, nhưng vẻ mặt Lý Phúc lại ngây ngốc, theo bản năng quay lại nhìn người nhà rồi mới quay đầu lại, không xác định hỏi – “Lệ nương nhà chúng ta... Cũng được tính là hài tử sao?”

Lạc Phù Diệp nghe hắn nói như vậy, cũng liếc nhìn qua, liền nhìn thấy một đứa trẻ thon gầy, trên mặt còn mang theo nét trẻ con của thiếu nữ mới lớn đang cùng một tiểu nữ hài dựa sát vào nhau, vẻ mặt khẩn trương, thời điểm đối diện với nàng có chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã cúi đầu, quả thật là cảnh giác giống như thỏ con.

So với bọn nhỏ thời hiện đại vì có đủ dinh dưỡng nên phát dục càng ngày càng sớm, thì tiểu cô nương này tuy biểu tình nhìn thoáng qua rất trưởng thành nhưng thân thể vẫn chỉ giống như tiểu hài tử, trong mắt Lạc Phù Diệp thì nhiều nhất cũng chỉ giống 14 tuổi.

Nàng gật gật đầu – “Tính... Không gọi phần ăn trẻ em cho nàng sao?”

“Có có.” – Lý Phúc vội vàng nói.

Tuy hắn không biết vì sao đại nữ nhi 16 tuổi của mình ở đây đã xem là người trưởng thành nhưng nơi này của tiên nhân lại chỉ tính là hài tử, nhưng “Phần ăn trẻ em” là sản phẩm giới hạn độ tuổi, người trưởng thành không có cơ hội ăn “Nước sốt đặc thù”, có thể mua thì chắc chắn phải mua. 

“Còn người lớn thì mỗi loại một phần thức ăn.”

Đã tính xong số lượng phần ăn trẻ em, người còn lại thì dễ hơn nhiều.

“Ngươi hôm nay đã ăn rồi, không thể mua nữa.” – Lạc Phù Diệp nhắc nhở.

Lý Phúc gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại chắp tay nói lời cảm ơn – “Làm phiền bà chủ.”

Lạc Phù Diệp gật gật đầu bắt đầu chuẩn bị món ăn.

Tuy là trò chơi mô phỏng kinh doanh yêu cầu người chơi phải tự tay làm rất nhiều việc, nhưng bản chất của nó vẫn là để làm hài lòng người chơi, cho nên hệ thống đã tự sắp xếp tốt, chỉ cần đưa tay là lấy được một phần thịt gà, hay là lọ gia vị tự động đóng mở nắp bình, thì đều có khác biệt rất lớn đối với nhà bếp thật sự.

Càng đừng nói đến thiết lập khi người chơi nấu cơm sẽ không bao giờ bị sặc mùi khói dầu, càng sẽ không bị dính lại mùi vị đồ ăn sau khi làm xong.

Có điều kiện như vậy, cho dù là ai cũng đều bình thản, bộ dáng tràn ngập tiên khí.

Dựa theo thời gian hệ thống nhắc nhở, Lạc Phù Diệp thuần thục đem nguyên liệu thứ nhất đặt vào nồi chiên, cho dù không thể cho hết nguyên liệu bỏ vào nồi chiên trong một lần thì Lạc Phù Diệp vẫn có thể đáp ứng yêu cầu phục vụ các món ăn gần như cùng một lúc.

Nghe hệ thống phát ra âm thanh pháo hoa, Lạc Phù Diệp tùy tay nhận thành tựu [Bận rộn vẫn giữ trật tự], nàng không nhìn kỹ khen thưởng thành tựu, mà bắt đầu đem phần ăn cùng đặt trước mặt Lý Phúc.

“Các ngươi nhiều người, cầm bình nước chanh này mang qua đi, uống hết thì tìm ta lấy thêm.” – Lạc Phù Diệp lại rút ra một cái mâm gỗ để đựng đồ ăn, đem cái bình pha lê cùng ly nước đặt lên trên.

Nàng nghĩ nghi, lại từ trong ngăn tủ lấy một cái bình không bỏ đầy khối đá lạnh vào bên trong.

Lúc trước nàng thấy Lý Phúc rất thích đá lạnh, nhưng khách nhân trong trò chơi đều rất thận trọng, sợ là không dám lại đây hỏi nàng muốn thêm đá, vậy thì cho hắn một bình đầy đá lạnh để bọn họ tự mình thêm.

“Cảm ơn tiên... bà chủ! Cảm ơn bà chủ!” 

Lý Phúc nhìn Lạc Phù Diệp liên tục đặt đồ ăn lên khay trên quầy bar, gần như bị cảnh tượng toàn là thịt trước mắt làm cho kinh ngạc, lại nhìn thấy Lạc Phù Diệp hào phóng cho bọn họ một bình đầy khối đá lạnh, cảm kích đến nỗi không nói nên lời.

Tiên nhân không chỉ hảo phóng, còn có thể suy nghĩ cho phàm nhân bọn họ, thật sự là....

“Đi ăn đi” 

Lạc Phù Diệp lại không chút để ý, xua xua tay ý để hắn mang hết đồ ăn qua, nàng nghĩ đến cái gì, lại chỉ chén nhỏ bằng thủy tinh chứa nước chấm màu trắng trên khay đựng – “Đây là nước chấm đặc thù của phần ăn trẻ em, gọi là “Nước chấm salad ngọt ngào”, mỗi phần một chén.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” – Lý Phúc gật đầu khom lưng, thấy Lạc Phù Diệp nói xong lại quay trở lại quầy ngồi xuống, lúc này mới bưng khay đi về phía cả nhà.

Gọi quá nhiều đồ ăn, có đến ba phần gà rán nguyên con, Lý Phúc không thể không đi tới đi lui nhiều lần.

Mỗi lần Lý Phúc quay lại, biểu tình của người nhà hắn càng ngây ra vài phần, cho đến lúc hắn đem tất cả đồ ăn ra, thời điểm chính mình ngồi xuống, đã thấy mỗi người đều giống như pho tượng nhìn chằm chằm bàn ăn.

“Thịt... Nhiều như vậy... Sao có thể... Cái này, cái này...”

Lão nương từ trước đến nay vẫn luôn trấn định, bây giờ khóe miệng cũng run rẩy, tay ôm chặt tiểu tôn tử bên cạnh đến nỗi quên thu lực đạo lại.

Cũng may là tiểu hài tử cũng nhìn chằm chằm bàn ăn đầy thịt đến xuất thần, nếu không chắc chắn sẽ khóc nháo om sòm một trận.

“Bà chủ nói Lệ nương cũng tính là tiểu hài tử, cho nên ta gọi ba phần ăn trẻ em, đây là “Nước chấm salad ngọt ngào” có vị ngọt giống như đường, ăn vào chắc chắn sẽ rất ngọt.... Chỉ là không biết tại sao màu sắc lại giống như tuyết trắng, còn “salad” lại là thế nào?”

Lý Phúc dù sao cũng gặp nhiều chuyện sóng to gió lớn, hiện tại có thể rất nhanh tiếp thu những sự vật khiến hắn khiếp sợ trong cửa tiệm Lạc Phù Diệp, lúc này trong miệng lải nhải nói không ngừng, chia cho mỗi người một cái ly rồi rót nước vào trong.

Chờ đến khi hắn phát hiện chính mình cũng có một cái, liền bất ngờ vui vẻ đặt cái ly trước đến trước mặt, học theo bộ dáng Lạc Phù Diệp, lấy cái thìa nhỏ múc cho mình một viên đá lạnh. 

Lúc này bụng của hắn vẫn còn no căng, cho dù không ăn được mỹ thực cũng không thấy đáng tiếc, dù sao không thể ăn mà vẫn được uống nước chanh mát lạnh thì thật sự là một chuyện rất là vui sướng.

“... Cũng cho ta một chút!”

Lão nương nhìn thấy động tác của hắn, duỗi tay đánh một cái vào ót Lý Phúc.

Lão cha cũng mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, giống như tức giận mà đẩy cái ly nước chanh không có thêm đá về phía trước.

“Hai lão nhân tuổi cũng cao, không thể ăn đá lạnh như vậy... Ta thêm một chút, thêm một chút!”

Lần này thấy bàn tay của lao cha đã giơ lên rất nhanh, Lý Phúc vội vàng sửa miệng, trong miệng nhỏ giọng lải nhải, cho một ít đá lạnh vào trong ly của mỗi người.

Đương nhiên đối với hai lão nhân gia và tiểu hài tử thì hắn chỉ cho một ít đá tượng trưng mà thôi.

Lão nương phát hiện động tác nhỏ của hắn, thấy vẻ mặt hắn kiên trì cũng không nói thêm gì, chỉ đem phần ăn đẩy đến trước mặt mỗi người rồi nói – “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, nếu là chiên bằng dầu, thì để nguội ăn không ngon nữa.”

Tuy bọn hắn nghe Lý Phúc nói chiên bằng “Một nồi đầy dầu vàng óng”, nhưng dù sao thì bọn họ ngồi xa nên không tận mắt nhìn thất, đối với chuyện này cũng không có cảm thụ quá lớn cho nên cũng không để ý.

“Cảm ơn nãi nãi.”

Lệ nương đã tới tuổi xuất giá nhẹ giọng nói nhỏ, thấy mình cũng có phần ăn giống các đệ đệ muội muội khiến nàng có chút thẹn thùng, nàng tự nhận bản thân đã là người lớn, không hiểu sao ở nơi này của tiên nhân vẫn được xem là tiểu hài tử?

Nhưng cái tên “Nước sốt salad ngọt ngào” quả thực rất hấp dẫn nàng, khiến cho tiểu cô nương trong lòng rối rắm hồi lâu.

Thấy người lớn đều đã bắt đầu ăn, các đệ đệ muội muội cũng ăn rất thơm ngon, Lệ nương lúc này mới chọn một khối thịt gà vàng óng rồi chấm vào nước sốt màu trắng bên cạnh.

Cái này hình như gọi là “Gà rán rút xương”.

Lúc ở nhà Lý Phúc có nói qua về gà rút xương, nói đây là một cái đùi lớn không có xương gà, chỉ cắt thành những khối thịt nhỏ rồi bỏ vào dầu chiên, cắn một ngụm chỉ toàn là thịt, một cái xương nhỏ cũng không có. 

Lúc đấy trong lòng Lệ nương còn tự hỏi, nhưng không thể tưởng tượng được làm sao chỉ dùng đùi gà làm thức ăn, hơn nữa còn không có xương cốt.... Một con gà chỉ có hai cái đùi, nghe cha nói trong tiệm không bán những bộ phận khác của con gà, vậy sau khi lấy hai cái đùi, thì bộ phận dư lại của nó phải làm sao bây giờ?

Nghi hoặc này vẫn còn ở trong lòng nàng, nhưng lại suy nghĩ dù sao bà chủ cũng là tiên nhân, có lẽ gà ở Tiên giới đều là chủ nhân muốn bộ phận nào thì chỉ có bộ phận đó mọc lên, giống như muốn cánh gà thì chỉ có cánh gà mọc ra, muốn đùi gà thì chỉ có đùi gà mọc ra.... Cũng có thể là tiên nhân căn bản không cần tự mình nuôi gà, chỉ cần thi triển pháp lực là có thể từ hư không biến ra thịt gà.

Suy nghĩ lung tung rối loạn một hồi, Lệ nương có chút thất thần mà bỏ toàn bộ thịt gà vào trong miệng, chỉ trong phút chốc mà đôi mắt nàng đã ẩm ướt.

Nhiệt độ nước chấm bình thường bao bọc lấy miếng thịt gà, nhưng chỉ trong giây tiếp theo khi nước chấm thấm vào thịt gà, cảm giác nóng bỏng đã chiếm lấy toàn bộ khoang miệng khiến nàng không nói nên lời. 

“Mau uống miếng nước đi!” – Thê tử Lý Phúc - Vân nương là người đầu tiên phát hiện ra tình huống của nữ nhi, vội vàng đưa ly nước chứa đá lạnh cho nàng. 

Sau khi nuốt miếng gà rán, Lệ nương nhanh chóng uống một ngụm nước lạnh, cảm giác nóng bỏng trong khoang miệng hạ xuống, nhưng trên đầu lưỡi vẫn còn vương chút tê dại.

“Ăn chậm một chút!” – Vân nương quở trách mà gõ nhẹ cái trán của nữ nhi. 

Lệ nương đỏ mặt gật đầu, đợi sau khi nương bắt đầu ăn phần của mình thì nàng mới cầm một miếng gà rút xương lên. 

Đã có bài học lần trước, đầu tiên là nàng đem gà rán chấm vào nước sốt salad, sau đó thổi thổi một lúc rồi mới cắn một miếng nhỏ.

Cuối cùng nàng cũng đã nếm được mùi vị chân chính của gà rán không xương.

Cảm giác đầu tiên trong miệng là vị nước chấm đặc biệt, nước sốt mặn ngọt không gây ngán, ăn vào cũng không làm người ta cảm thấy mùi vị kỳ lạ, mà ngược lại bởi vì vị mặn nên phần ngọt ngào càng hiện ra rõ ràng hơn.

Lệ nương say mê thưởng thức, đây gần như là mùi vị ngọt ngào ngon nhất mà nàng được ăn cho tới bây giờ.

Cũng không phỉa vị ngọt như thạch mật hay kẹo mạch nha mà là vị ngọt thanh đạm, mùi thơm lạ của nước chấm salad được vị ngọt ngào đậm đà bao vây khiến cho một chút vị lạ đó cũng không còn, nháy mắt đánh thức vị giác trên đầu lưỡi đang tê dại.

Sau đó mới là lớp da gà giọn rụm, mặt ngoài được một lớp bột mỏng bọc lại, dưới nhiệt độ cao lại biến thành lớp vỏ giòn thơm ngon, bao vây chặt chẽ phần gà non mềm nhiều nước thịt bên trong.

Thịt gà mang theo một chút vị hồ tiêu hơi cay, phần thịt mềm mại bên trong nhai rất dễ dàng, nước sốt thịt gà đậm đà, mỗi một ngụm cắn đều không khiến người ta cảm thấy khô khốc, mà vị đậm đà tươi ngon của nước thịt nóng bỏng chảy ra đã trở thành một vị ngọt ngào khác trong miệng, kết hợp cùng với nước chấm salad đã mang lại cho vị giác trên đầu lưỡi càng nhiều hương vị đặc biệt và tuyệt vời.

Lớp da giòn vẫn còn vang lên răng rắc, dầu trơn hòa tan trong miệng, cơ thể thường ngày thiếu dầu chỉ trong nháy mắt bị đánh thức, vị ngọt ngào béo ngậy hòa quyện vào nhau, Lệ nương cảm thấy vui sướng không nói nên lời.

Thật sự là....ăn quá ngon!

Lệ nương cũng bán chút đồ vật nhỏ tự mình thêu, nên biết được giá cả hàng hóa hiện giờ, nghe cha nói, thịt gà mỹ vị như vậy mà chỉ có 20 văn một phần? 

Nàng trộm nhìn thoáng về phía quầy, tuy hiện tại không thấy thân ảnh tiên nữ, nhưng vừa rồi chạm mắt nhau, cũng để nàng thấy được tiên nữ xinh đẹp biết nhường nào.

Lệ nương không nghĩ ra được từ nào để hình dung, nhưng tiên nữ... chắc chắn là người đẹp nhất mà nàng từng gặp qua!

Tiểu cô nương cầm lên một miếng khoai tây chiên, rồi chấm vào nước sốt cà chua đỏ rực, trong lòng yên lặng cảm kích ân đức của tiên nữ.

Thời điểm người một nhà rời đi đã sắp xế chiều, trên mặt mỗi người đều trần đầy hồng quang, bụng phình to trướng lên.

Bọn họ mua số lượng đồ ăn quá nhiều, vì vậy phần còn dư lại lão thái thái hỏi thử có thể mang về hay không, rồi đều gói tất cả mang đi.

Không biết vì nguyên nhân gì mà ngoại trừ một nhà người này thì cửa tiệm không còn có thêm khách nhân nào đến nữa.

Lạc Phù Diệp thấy gia đình này đã đi xa, lúc này mới quay lại quầy. Nàng cầm bạc trong tay ném vào máy tính tiền ở quầy, màn hình tối đen ban đầu hiện ra số dư, hiển thị tất cả số tiền hôm nay nàng kiếm được.

“372 văn?”

Buổi sáng Lạc Phù Diệp vẫn luôn xem qua yêu cầu thăng cấp của các loại vật phẩm, ví dụ như nước chấm, yêu cầu thăng cấp cần 300 văn, nồi chiên cùng máy hút khói dầu cần 500 văn, trang trí lại cửa hàng cần từ 1500 văn trở lên, ngay cả giá trên trời cũng có.

Còn lại là món ăn thì được phân thành thăng cấp món ăn và công thức nấu ăn, để thăng cấp món ăn cần từ 200 văn trở lên, món ăn phân thành ba cấp từ cấp thấp, trung bình đến cao cấp, yêu cầu lần lượt cần 300 văn, 500 văn và 1000 văn.

Như vậy nếu tính một phần gà rán nguyên con giá 1000 văn thì có thể nói vận may của Lạc Phù Diệp cũng không tệ lắm. 

“Có chút đói bụng.” – Lạc Phù Diệp xoa xoa cái bụng của mình –“Offline ăn cơm đã.”

Vốn dĩ là muốn ăn gà rán, nhưng ngồi bên cạnh nồi chiên quá lâu, tuy không ngửi được mùi khói dầu nhưng nàng vẫn muốn ăn chút đồ ăn thanh đạm thôi.

Lạc Phù Diệp suy nghĩ [Offline] trong đầu, chỉ trong giây tiếp theo đã biến mất tại chỗ.

Theo thân ảnh nàng biến mất, căn nhà nhỏ được xây trên mặt đất trơn nhẵn cũng không thấy đâu nữa.

Nơi này lại khôi phục thanh bộ dáng núi rừng hoang vắng ban đầu, tiếng chim hót trong trẻo líu lo, giống như nơi này chưa từng có người nào đến.

Cả nhà Lý Phúc quay lại muốn hỏi chuyện gì đó ngồi ngây ngốc trên xe bò, nhìn núi rừng trước mắt mà không một ai nói chuyện.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp