Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 4


5 tháng

trướctiếp

Lý Phúc cẩn thận đóng cửa kính phía sau lại, cái sọt trên người khiến hắn không thể đứng thẳng lưng, nhưng cảm giác no căng bụng làm cho trọng lượng cái sọt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lý Phúc cảm thấy bản thân tràn nhập năng lượng, hắn chưa từng ăn một bữa cơm nào mà không cần ăn bánh hấp, chỉ dựa vào ăn thịt thôi đã thấy no căng. Thậm chí món thịt gà có mùi vị ngon tuyệt, cũng chỉ có ở nơi này của tiên nữ, mà hắn chỉ là một dân chúng bình thường cũng có thể hưởng thụ một bữa ăn như vậy.

40 văn một phần gà rán nguyên con, 20 văn một phần gà rút xương, 10 văn một phần cánh gà rán và 8 văn một phần khoai tây chiên, Lý Phúc gọi mỗi món một phần, hắn giống như trở về thời điểm tuổi còn trẻ, ăn bao nhiêu cũng không thấy no, vậy mà có thể ăn hết cả bàn thức ăn mà không còn một chút gì. Càng đừng nói đến nước chanh bỏ thêm đá lạnh, sau này hắn thậm chí không dám uống thêm nước, dù sao hắn cũng không dám nói với tiên nữ muốn đem phần dư mang về, nên chỉ phải nỗ lực mà ăn hết tất cả vào trong bụng.

Không biết các vị thần tiên ở Tiên Giới sẽ sinh hoạt như thế nào?

Chắc là mỗi ngày đều sẽ có nhiều thịt ăn mãi không hết?

Lý Phúc suy nghĩ lung tung rối loạn, vội vàng chạy về hướng nhà mình. Hôm nay đáng lẽ hắn phải mang đồ vật trong sọt vào thánh bán, rồi mua chút tương đậu về cho nương tử nấu nướng, nhưng tình huống hôm này thế này, hắn chỉ một lòng một dạ muốn mau chóng về để mang cả nhà đến cửa tiệm của tiên nữ.

Vừa rồi hắn hỏi tiên nữ ngày mai có còn mở cửa hàng nữa hay không, nhưng tiên nữ cái gì cũng không nói.

Lý Phúc suy đoán, có lẽ tiên nữ chỉ ngẫu nhiên đến đây, ngay mai cửa hàng sẽ dời đến địa phương khác, cũng có lẽ phàm nhân như hắn có thể trùng hợp vào tiệm một lần đã là may mắn, không thể cưỡng cầu nhiều hơn.

Nhưng bản thân hắn có thể thưởng thức những mỹ thực như vậy, còn người già trẻ nhỏ trong nhà lại chỉ có thể ăn bánh hấp với dưa muối.... Nếu không mang người nhà đến thử một lần, hắn thật sự cảm thấy không cam lòng.

Vùi đầu vội càng chạy về, có lẽ do trong lòng không ngừng suy nghĩ miên man, nên chẳng bao lâu Lý Phúc đã về tới nhà.

Cha nương hắn đang ngồi phơi nắng trong sân, một bên tiểu nhi tử đang chạy lung tung chơi đùa cùng cẩu tử, tiểu nữ nhi ở một bên thêu thùa, thời gian này đại nhi tử đã vào thành đi làm công, đại nữ nhi thì không thấy bóng dáng, chắc là phụ nương tử bận bịu việc trong bếp.

Thời điểm sinh hạ đại nhi tử đúng lúc đang đánh giặc, có thể dưới thời điểm này mà nuôi sống cha mẹ già, lại nuôi bốn đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên, Lý Phúc cũng đã vắt óc suy tính, trăm cay ngàn đắng mới có thể làm được.

Mỗi khi nhìn lại cả gia đình, Lý Phúc đều cảm thấy rất tự hào, với hắn mà nói, cuộc sống hiện tại chính là phần thưởng lớn nhất cho sự cố gắng của hắn.

“A Phúc, sao lại về sớm như vậy?

Lão nương nhìn thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, rồi lại nhìn sắc trời, tiếp theo là đứng dậy khẩn trương hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“A Phúc ca?”

Nghe được động tĩnh bên ngoài, thê tử cũng mang theo đại nữ nhi từ trong phòng bếp đi ra, có chút mờ mịt nhìn hắn:

“Chàng đây là... Không vào thành sao? Hay là nửa đưỡng gặp phải chuyện gì?”

Cái sọt trên người Lý Phúc vẫn giống như lúc hắn rời đi, đồ vật cần bán vẫn ở nguyên bên trong, đâu có giống bộ dáng đã từng đi vào thành.

“Sự tình trọng đại, chúng ta vào trong rồi nói.”

Lý Phúc nghiêm túc trả lời, thậm chí theo bản năng mà nhìn bốn phía, thấy không có ai đi ngang qua, lúc này mới bước nhanh vào nhà chính.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lý phúc là người chính trực, cho nên khi tới tuổi lập gia đình cũng tìm một thê tử tính tình ôn nhu, hiền lành, trong nhà lại có cha nương trấn giữ, chuyện lớn cũng không đến phiên nàng nhọc lòng, cho nên một khi gặp chuyện rất dễ trở nên hoảng loạn.

“Đừng vội, nghe A Phúc nói rõ ràng trước đã.”

Lão nương ngày thường đi đường có chút khó khăn nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh, ra hiệu cho trượng phu đi đóng cửa thật kỹ, một bên lại trấn an nhi tức:

“Vân nương, ngươi bảo Lệ nương dẫn cẩu tử vào phòng chơi, bọn chúng tuổi còn quá nhỏ.”

Đứa trẻ tuổi quá nhỏ, khả năng không giữ được bí mật.

Thê tử Lý Phúc bình ổn lại cảm xúc, bà bà vẫn còn ở đây thì có chuyện gì phải hoảng loạn chứ?

Chờ người một nhà đông đủ vào nhà chính, đầu tiên Lý Phúc ở cửa nhìn quanh một vòng, xác định thật kỹ không có người nào, lúc này mới quay lại ngồi xuống.

“Con làm cái gì vậy?”

Cha Lý Phúc, người vẫn luôn không lên tiếng bây giờ cũng cộc cằn hỏi.

“À, cha, nương”

Trong lúc cả nhà người thì khẩn trương, người thì mờ mịt không hiểu, Lý Phúc tiến về phía trước, đè thấp âm thanh chia sẻ bí mật:

“Hôm nay trên đường nhi tử đi vào thành, vậy mà lại gặp được tiên nữ mở quán ăn, đồ ăn bên trong thật sự rất ngon, giá cả cũng rẻ, giống như tặng không vậy!”

Hắn ta kích động nói, nhưng người nhà lại quay mặt nhìn nhau, không có phản ứng.

“Cha à... Chắc không phải bị lừa chứ?” - Đại nữ nhi chần chờ hỏi

“Là sự thật!”

Lý Phúc thấy bọn họ không tin, có chút nóng nảy

“Cha ở bên trong ăn xong đồ ăn mới trở về, mau nhìn xem, cái bụng ta phình to rồi, bên trong chỉ toàn là thịt!”

“Chỗ đó cả một con gà chiên ngập dầu! Cũng chỉ có 40 văn! Còn có đùi gà,...”

Hắn còn đang hồi tưởng nói lại, thì thấy lão nương ngày giơ quải trường ngày thường hay cầm để đi đường lên gõ vào đầu hắn.

“Ngươi là cái đồ không có lương tâm! Ngươi đi lêu lổng bên ngoài! Nghe lời mấy kẻ lừa đảo, không vào thành bán đồ thì thôi đi, vậy mà vừa về đã lừa cả người nhà!”

“Ngươi chờ đó cho ta, hôm nay ta không đánh cho ngươi tỉnh táo lại thì không phải nương ngươi!”

**********

“Còn bao lâu thì đến?”

Lý mẫu dùng khăn quấn quanh đầu tiểu tử tôn đang nằm trong lòng nhi tức, hỏi Lý Phúc đang đánh xe phía trước.

Trời đã vào cuối thu, tuy rất nhanh sẽ đến giữa trưa, nhưng gió lạnh vẫn lùa vào trong quần áo mỗi người, hài tử còn nhỏ, không thể để bị phong hàn.

Hài tử ngồi trong ngực nương hắn, ngây ngốc nhìn người lớn trong nhà, không biết vì sao cả nhà lại đột nhiên lại ra ngoài.

“Sắp tới rồi, sắp tới rồi, nương đừng vội.” - Lý Phúc cố gắng trấn an cơn tức giận vẫn chưa tiêu tan của lão nương.

Nhà hắn xem như cũng có chút của cải, đương nhiên sẽ có trâu, vừa rồi lão nương dùng quải trượng đánh hắn mấy cái, sau đó có lẽ thấy thái độ của hắn không giống nói dối, nên sờ soạng bụng hắn, thấy nó phồng to ra phía trước, lúc sau còn bắt hắn há mồm, lấy tăm tre cạo răng cho hắn, thấy mảnh vụn trong kẽ răng đúng thật là thịt thì mới tin những lời hắn nói.

Xe trâu chậm rãi đi phía trước, người một nhà cực kỳ trầm mặc, mọi người đối với lời Lý Phúc nói vẫn bán tính bán nghi, rốt cuộc thì cho dù là thần tiên, ma quái trong thoại bản đều chưa thấy tiên nữ tự tay làm thức ăn cho người thường.

Bọn hắn đều chỉ là phàm nhân bình thường, làm sao mà có mệnh tốt như vậy?

“Tới rồi, tới rồi!” – Lý Phúc kích động chỉ vào căn nhà nhỏ phía trước, hô to.

Tuy là gần thành Trường An, nhưng địa phương này đá lớn khắp nơi, cây cối mọc rậm rạp, rất khó để tìm đất trống trồng trọt, dân chúng bây giờ dựa vào hoa màu để sống, người người đều dựa vào đất, cho nên nơi này không có một hộ gia đình nào.

Nhưng mà hiện tại, những tảng đá lởm chởm kỳ lạ trước kia giống như bị người khổng lồ san bằng, mặt đất vốn lồi lọm cũng trở nên bằng phảng, rõ ràng hôm qua vẫn chưa có bức tường cao lớn đó, vậy mà sau một đêm đột nhiên từ mặt đât mọc lên, ven đường có một căn tiệm nhỏ lẻ loi đứng đó.

Nhưng mà nơi đó có chỗ nào giống “Cửa tiệm” bình thường?

Đã tới giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, cửa tiệm đó không biết được xây từ vật liệu gì, từ xa nhìn lại đã thấy kim quang chiếu rọi, lộng lẫy sáng chói khiến mắt người nhìn vào đau nhức, không dám nhìn thẳng.

Làm sao con người có khả năng làm được như vậy?

“Thật sự là tiên nhân....”

Vân nương, cánh tay của thê tử Lý Phúc đang ôm hài tử bắt đầu run lên, sau đó hình như nghĩ đến cái gì, hoảng loạn hỏi – “Phu quân có tiên duyên, có thể đi đến chỗ tiên nhân mua thức ăn, nhưng hiện tại lại mang cả nhà cùng đến, tiên nhân có trách tội hay không?”

“Yên tâm, để ta đi hỏi.”

Lý phúc thấy cả nhà đều rất lo lắng, bình tĩnh để xe trâu thả chậm tốt độ, cách cửa tiệm càng ngày càng gần, người một nhà cũng thấy rõ đồ vật phản chiếu lại ánh sáng lộng lẫy kia chính là một tấm thủy tinh trong suốt.

Lý Phúc nói – “Tiên nhân hạ phàm, lại mở một quán ăn như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.”

“Giống như cả một con gà rán chỉ có 40 văn tiền, với pháp lực của tiên nhân thì cần gì đến tiền bạc của phàm nhân chúng ta? Nếu tính giá cả giống như mở quán ăn bình thường, thì chắc chắn là do tiên nhân muốn làm như thế, như vậy thì người vào quán ăn là ai cũng đâu có quan hệ gì.”

“A Phúc nói đúng, chúng là cứ xem mình là khách nhân bình thường là được.” – Cuối cùng vẫn là lão phụ thân luôn trầm mặc dứt khoát giải quyết vấn đề.

Tốc độ của xe bò nhanh hơn, rốt cuộc thì cũng đến trước cửa hàng.

Người một nhà hoảng hốt nhìn cửa sổ của cửa hàng, phía trên làm bằng khung gỗ, nhưng lại không cần dùng giấy dán cho cửa sổ, mà là dùng một khối thủy tinh trong suốt mịn màng, còn cửa chính ra vào được chế tác bằng một tấm thủy tinh lớn cao bằng người trưởng thành, người đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bố trí bên trong cửa hàng.

Cạnh cửa sổ bên trong cửa hàng, một vị tiên tử khí chất cao quý, trông như thần hoa mẫu đơn đang ngồi ở đó, một tay nàng chạm nhẹ lên má, hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng vẫn có khí thế uy nghiêm khiến cho không ai dám nhìn thẳng.

Một nhà Lý Phúc thoáng chốc không dám bước về phía trước, bây giờ tiên nữ đang nghỉ ngơi, làm sao có thể tiến lên quấy rầy?

Cũng may Lạc Phù Diệp đang lười biếng phơi nắng trong tiệm phát hiện có người tới, thấy dẫn đầu là Lý Phúc, người vừa mới ăn no rời đi, phía sau lại có già có trẻ, liền hiểu ra là hắn trở về rồi mang cả nhà đến đây.

“Lão nhân tuổi lớn như vậy mà ăn gà rán chắc không có chuyện gì chứ?”

Trong đầu Lạc Phù Diệp hiện lên suy nghĩ như vậy, nhưng lại ý thức được đây cũng chỉ là trò chơi, NPC trong trò chơi làm sao có thể có chuyện gì được.

Bất quá nhìn hai lão nhân tóc bạc trắng đứng bên ngoài đã bắt đầu lạnh đến run bần bật, Lạc Phù Diệp vẫn quyết định đứng dậy, đi tới trực tiếp đẩy cửa ra – “Mời vào.... tùy ý ngồi đi.”

Làm sao có thể nhận lời “mời” của tiên nữ được?

Cả nhà Lý Phúc hoảng hốt, mỗi người vội vàng đi vào cửa hàng. Người một nhà lúng túng tìm hai cái bàn dành cho bốn người ở gần nhau rồi ngồi xuống, thê tử Lý Phúc – Vân nương lấy cái khăn che trên đầu tiểu nhi tử đang tò mò xuống, rồi xoa xoa vết tro bụi trên má tiểu nữ nhi, ghé lại gần bên tai bà bà nhẹ giọng nói – “Nương, sao lại giống như mùa xuân vậy!”

“Nhìn phía trên xem, chắc không phải là tiên nữ đã hái tinh tú trên bầu trời mang theo xuống đây chứ.... Tinh tú đó sao có thể sáng ngời như thế?”

Lần thứ hai tới đây, Lý Phúc không còn khẩn trương như vậy, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh, vì thế lại phát hiện một việc làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ.

Toàn bộ cửa hàng không có ánh đèn,  trên nóc nhà lại có một đám đồ vật trông giống như tinh tú đang phát sáng, khiến cho cả cửa hàng sáng rực hẳn lên.

“Nếu là tiên nhân thì đều có tiên pháp biến hóa thời tiết như vậy.” Lão nương tuổi đã già nên chỉ cảm thấy cả người thoải mái, đến mức cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, đầu tiên là trả lời nhi tức, sau đó lại tức giận nói với nhi tử  - “Ngôi sao treo trên bầu trời, chúng ta đứng trên dưới đất cảm thấy ảm đạm, tất nhiên là do phàm nhân cách nó quá xa.”

“Chính ngươi nghĩ lại xem, tinh tú trên bầu trời mà phàm nhân dưới mặt đất như chúng ta còn có thể thấy được, vậy khẳng định chính nó rất sáng. Bây giờ tiên nhân đem chúng nó treo phía trên quán ăn, cách chúng ta gần như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy sáng hơn sao?”

Lý lẽ của lão nương rất rõ ràng, sau khi nói xong, cả nhà đều cảm thấy rất có đạo lý.

“Thủy tinh trơn nhẵn trong suốt như thế... Tay nghề làm mộc này thật sự...” – Lão cha đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ đột nhiên nói.

“Ngốc!” – Lão nương lại ngắt lời nói – “Tiên nhân hạ phàm, làm sao biết được chuyện của thế gian? Chắc là vì che dấu thân phận, lúc này mới dùng khung mộc đơn giản như vậy, thủy tinh đó ở tiên giới ước chừng cũng giống giấy dán cửa sổ của phàm nhân chúng ta. 

Thấy bà cụ nói có đạo lý rõ ràng, cả nhà cũng tán đồng gật đầu theo. 

“Huống hồ nhìn mặt đất xem, rõ ràng trông rất giống gỗ, nhưng lại như gốm sứ, chắc chắn đây là loại gỗ đặc biệt của Tiên giới!” – Lão nương tiếp tục nói.

Trang trí của cửa tiệm là bố cục cổ điển đơn giản, bởi vậy gạch lót sàn nhà cũng có hoa văn màu hồ đào đồng bộ với bàn ghế, đồ của hệ thống đều là tinh phẩm, hoa văn trên mặt gạch nhìn qua trông rất giống với gỗ thật.

Huống hồ bây giờ cũng không ai có thói quen dùng ván gỗ lót sàn, cho nên lão nương liếc nhìn một cái là chút ý thấy.

“Khách nhân muốn ăn món gì? Thực đơn ở chỗ này.”

Lạc Phù Diệp thấy bọn họ thấp giọng nói chuyện, nghĩ là bọn họ giống với Lý Phúc buổi sáng không dám đến đây gọi đồ ăn, vì thế chỉ chỉ thực đơn bên cạnh, đứng trong quầy nhắc nhỏ.

Lúc này nàng phát hiện hệ thống cho ra sản phẩm mới [Phần ăn trẻ em].

[Tuổi thơ của trẻ nhỏ làm sao mà không có gà rán? Cửa tiệm của bạn đã trẻ nhỏ lui tới, sản phẩm đặc biệt [Phần ăn trẻ em] đã mở khóa, hãy mau mang đến cho các bạn nhỏ một hương vị tuổi thơ nào!]

[Phần ăn trẻ em (20 văn) : (Bao gồm) một phần tư gà rút xương, nửa phần khoai tây chiên, một phần cánh gà rán, (đặc biệt) nước sốt salad ngọt ngào.]

“Nếu có trẻ nhỏ có thể chọn phần ăn trẻ em, cái này không có trong thực đơn, giá 20 văn, có nước sốt đặc biệt dành riêng cho hài tử ăn, các người có muốn gọi không?”

Thấy người một nhà kia nhìn mình không nói lời nào, Lạc Phù Diệp chỉ chỉ đứa nhỏ ngồi ở trung tâm bọn họ hỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp