Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 6


7 tháng

trướctiếp

“Biến...biến mất....” – Thê tử Lý Phúc – Vân nương ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng ngực, cơ thể lại run lên.

Hai tiểu hài tử từ nhỏ chưa bao giờ được ăn no đến vậy, càng đừng nói đến muốn ăn bao nhiêu thịt thì ăn, sau khi hết hưng phấn thì chút chút mệt mỏi, lúc này dựa vào mẫu thân, đôi mắt cũng không mở ra nổi, bộ dáng buồn ngủ không chịu nổi.

“Đây, đây sẽ không có chuyện gì chứ?” – Biểu tình Vân nương bất an, cực kỳ khẩn trương mà cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ.

“Đó là tiên nhân, có thể có chuyện gì?!” – Biết nhi tức tính tình ôn nhu, chỉ là có hơi nhát gan, lão nương Lý Phúc đối với nàng trước giờ đều hòa ái dễ gần nhưng lúc này ngữ khí nghiêm khắc quở trách nói – “Mới vừa nhận ân đức của tiên nhân, sao có thể nói như vậy?”

Mặt Vân nương đỏ bừng lên, cùi đầu ôm chặt hài tử.

Lão nương cũng biết nàng là lo lắng cho hài tử, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thu nhẹ âm thanh tiếp tục trấn an – “Một nhà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện trái với lương taam, tiên nhân là thiện tiên, chúng ta đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”

Lão thái thái sống đến từng tuổi này, hơn phân nửa đời người sống trong loạn thế, lại sinh sống ngay cạnh đô thành, không biết đã gặp qua bao nhiêu người, tuy nói không thể chỉ liếc mắt là phân biệt được thiện ác, nhưng gần như là tốt hay xấu vẫn có thể nhìn ra được.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tiên nhân, lão thái thái đã có thể kết luận nàng tuyệt đối không phải tiên ác.... Khí chất quanh thân nàng điềm đạm thản nhiên, ánh mắt thanh minh thuần khiết rõ ràng, điều đó chứng mình rất rõ tiên nhân sống trong hoàn cảnh giàu có sung túc.

Hiện tại Đại Ung chỉ vừa mới vực dậy, lúc trước trải qua hơn 30 năm loạn thế, ngoại trừ địa phương của người Hồ, thì đất đai Trung Nguyên gần như đều bị quân doanh đạp qua một lượt.

Ngoại trừ những môn phái giang hồ biết võ nghệ, lão thái thái không tin trên đời này có người thường nào không bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa.

Thế gian này nếu có địa phương như vậy, thì chắc chắn đó chính là Tiên giới.

Lý Phúc không biết suy nghĩ trong lòng lão nương, tận mắt nhìn thấy cả một căn nhà biến mất ngay trước mắt như vậy, cảm giác như vừa rồi chỉ đang nằm mơ.

Chuyện này đối với người bình thường như hắn cũng có chút kinh sợ. 

Hắn ngồi phía trước xe bò ngây người, do dự hỏi lại – “Sao.... Sao tiên nhân lại không thấy đâu nữa?”

Đừng nhìn lúc trước lá gan hắn lớn như vậy, kỳ thật tất cả can đảm đó đều do bản thân hắn nghĩ chắc chắn rằng “Tiên nhân muốn mở cửa hàng”.

Đối với thương nhân như hắn, cho dù là cửa hàng huy hoàng tráng lệ hay là tường viện cao chót vót như vậy đều chứng minh tiên nhân muốn ở nơi này sống yên ổn. Nếu muốn định cư lâu dài, thì khả năng là người xấu không cao.

Nhưng mà sao có thể nghĩ đến việc nếu tiên nhân mở cửa hàng, tiên nhân có tiên pháp, đương nhiên là muốn mở thì mở, không muốn thì chỉ cần thu hồi pháp lực....Nói không chừng tất cả những gì bọn họ vừa thấy chỉ là tiên pháp biến ra!

Lão cha bên người luôn có cảm giác tồn tại rất thấp lại giống như lão nương vừa rồi, duỗi cánh tay đánh vào cái ót Lý Phúc khiến hắn chao đảo.

Lão cha trầm giọng dạy dỗ - “Tiên nhân luôn phiêu dật bất định, như thế mới là bình thường!”

“Nhưng ta nhìn bố trí của cửa hàng cũng không giống với bộ dáng “Phiêu dật bất định” – Lý Phúc cũng quen bị cha mẹ đánh cái ót, duỗi tay sờ sờ, nhỏ giọng lầu bầu.

Chỉ cần là người có chút kinh nghiệm buôn bán thì đều phát hiện cửa tiệm của tiên nhân bày trí cẩn thận, tất cả đều giống như bố trí để kinh doanh, chỗ ngồi của thực khách cũng rất hợp lý. 

Cho dù cửa tiệm là do tiên nhân dùng tiên pháp để biến ra, thì những chi tiết trong tiệm cũng phải có hiểu biết một chút chứ?

Làm kinh doanh không phải chỉ nhìn một cái là có thể học được, các ngành các nghề khi bố trí cửa hàng đều có điểm lưu ý riêng, rất nhiều thứ giống như là “Tùy tay bố trí” nhưng cũng có thể lại là “Bí quyết buôn bán.”

“Có nhớ thời điểm chúng ta ra khỏi cửa hàng, tiên nhân đã nói gì không?” – Lão nương nghe nhi tử nói thì như có điều suy tư.

“Tiên nữ tỷ tỷ nói, nếu như thấy thích thì có thể mang theo bằng hữu đến nếm thử.” - Lệ nương vẫn luôn an tĩnh nghe người lớn nói chuyện lục này mở miệng đáp.

Những lời này một chữ nàng đều nhớ rõ, bởi vì lúc đấy nàng đi cuối cùng, khi tiên nữ nói ra lời này thậm chí còn nhìn nàng cười, còn duỗi tay xoa xoa mái tóc của nàng nữa.

Đôi mắt Lệ nương sáng lấp lánh, gương mặt đỏ bừng, không nhịn được duỗi tay xoa xoa mái tóc.

Lão nương như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua cháu gái lớn, lại nhìn người nhà gật gật đầu nói – “Đúng là câu này.”

“Các ngươi nghĩ xem, nếu tiên nhân nói chúng ta mang bằng hữu đến, lại đột nhiên biến mất....” – Ngữ khí lão nương chắc chắn – “Khẳng định là tiên nhân không muốn để bại lộ sự tồn tại của mình cho nhiều người biết!”

“Đúng là như vậy!” – Lý Phúc bừng tỉnh đại ngộ.

Thê tử Lý Phúc – Vân nương cũng nhỏ giọng mở miêng – “Tiên nhân tin tưởng chúng ta như thế, nói một câu khiêm tốn, thì cũng bởi vì cả nhà chúng ta luôn giúp mọi người làm điều tốt, giống như A Phúc ca buôn bán cũng không cân thiếu lạng, có người muốn hắn giúp thì hắn đều thuận tay giúp đỡ. 

A Phúc đỏ bừng mặt, có chút kiêu ngạo.

Lúc trước làm việc không phải chưa từng bị ai lừa gạt, lúc nản lòng thoái chí cũng nghĩ không bằng làm người xấu cho xong, cuối cùng vẫn không thể làm chuyện thẹn với lương tâm mà mơ hồ lại làm người tốt.

Bây giờ tiên nhân chọn hắn, cũng nói rõ những chuyện hắn làm trước đây đều không có sai!

“Nếu nghĩ như vậy thì tiên nhân cũng không muốn người xấu sẽ đến nơi này, cho nên mới nói chúng ta tìm bằng hữu tin tưởng đến.”

“Đúng vậy.” - Lão nương cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, trịnh trọng nói – “A Phúc, ngươi ngày mai lại đến nhìn một lần, xem thử cửa hàng cửa tiên nhân là đóng hay mở cửa, nếu vẫn đóng cửa thì chắc chắn là muốn chúng ta mang theo người đáng tin đến.”

Nếu là tiên nhân, thì khi bọn họ nói những lời này đương nhiên sẽ không giấu được ngài, nếu ngày mai cửa hàng mở cửa, coi như phàm nhân bọn họ không hiểu rõ suy nghĩ của tiên nhân, đã hiểu sai ý.

“Vâng!” – Lý Phúc trịnh trọng đồng ý.

*******

Lạc Phù Diệp rời khỏi trò chơi, đầu tiên là lười biếng nằm trên ghế sô pha gọi cơm hộp. Vừa rồi những NPC trong trò chơi ăn quá ngon, khiến nàng cũng thấy đói bụng.

Lẩu gà thanh đạm, không bỏ thêm viên thả lẩu gì cả, món mặn thì nấu một phần chân cua tuyết, đồ chay thì nấu chút rau xanh, kết hợp với gà luộc trộn đều lên, cho dù là ăn trực tiếp hay chấm với nước sốt đặc chế thì đều ngon vô cùng. 

Các loại nấm hương vị bất đồng, nhưng khi nấu chung với canh gà thì chỉ có hai từ “Thơm ngon”.

Nồi canh này phải ăn đồ ăn chay mới được, đậu Hà Lan mềm mại, tươi mền dễ bóc, chỉ bỏ vào một lúc đã chín, sau khi chín thì màu sắc càng thêm tươi sáng, gắp một đũa đậu xanh biếc bỏ vào miệng, cảm giác giòn tan còn mang theo chút vị ngọt, thật sự xứng với cái tên nguyên liệu thích hợp nhất để ăn với lẩu thanh đạm. 

Lạc Phù Diệp thường ngày không hay ăn đậu Hà Lan, loại đồ ăn này thường có những sợi tơ mỏng, nếu già một chút thì khi ăn vào miệng sẽ có cảm giác khó chịu, thế nhưng cùng nấu với lẩu gà thì mùi vị đậu Hà Lan lại được trung hòa, thời điểm nàng ăn miếng đâu tiên đã cảm thấy rất thích.

Lúc trước sống ở nông thôn hai năm cũng không cảm thấy trong thành phố có đồ vật gì đáng để lưu luyến, nhưng đôi khi vẫn sẽ thương xuyên nhớ tới mùi vị quen thuộc này, thậm chí còn có chút hoài niệm.

Thời điểm vội vàng làm việc đến mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi, Lạc Phù Diệp là một người tha hương không có gì vướng bận, cách giải quyết buồn chán thường là cô đơn một mình, hoặc là tận dụng chút thời gian khi đã làm xong việc trong lúc đi công tác để đi dạo chậm rãi quanh thành thị, rồi tìm kiếm các quán ăn ngon bên lề đường.

Có cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, cũng có quán bán rất khó ăn, nhưng cho dù đồ ăn có mùi vị như thế nào thì thời điểm nhắc đến con phố nào đó thì nàng đều có thể nhớ tới món ăn trong quán trên con phố đó.

Cửa hàng giống như biến thành một điểm mốc, cho dù hương vị ngon hay dở thì cũng dung hợp lại trong trí nhớ của nàng, trở thành sự hiểu biết của nàng đối với thành phố, để cho kẻ tha hương như nàng có thêm vài phần thân thuộc.

Lại qua mấy năm, bên người nàng có rất nhiều đồ vật đã thay đổi, nhưng canh gà hầm nấm vẫn là hương vị quen thuộc ấy.

Lạc Phù Diệp lười biếng lấy tay chống mặt, thời điểm nàng không nói lời nào thì cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của nồi canh gà đang sôi ùng ục trong phòng bếp.

Đột nhiên nàng lại muốn uống chút rượu vang đỏ.

Lạc Phù Diệp từ trong góc tủ tìm ra một chai rượu vang đỏ, thứ này cũng là do đồng nghiệp trước kia mang đến lúc làm khách, khi còn đi làm nàng đã uống thứ này đến mức nôn cả ra, cho nên thường ngày cũng chả chạm vào một chút rượu nào.

Cái khui nắp rượu cũng không biết bỏ ở chỗ nào, Lạc Phù Diệp chỉ nhớ có lẽ bỏ vào trong ngăn kéo.

Nàng kéo mấy cái ngăn ra thì phát hiện một ngăn nhỏ phía dưới, kéo ra mới phát hiện bên trong toàn là giấy, Lạc Phù Diệp có chút nghi ngờ, bởi vì nàng không bao giờ cất những sấp giấy văn kiện vào trong ngăn kéo. 

Vừa định lật ra xem bên trong viết nội dung gì thì cái khui nắp chai rượu vang ở khoảng trống bên cạnh rơi ra, Lạc Phù Diệp theo bản năng duỗi tay nhặt lên.

Ngắn kéo bị khép lại một chút, nhưng cái khui nắp rượu vang cũng đã tìm thấy nên nàng chỉ do dự một giây rồi đứng lên chuẩn bị ăn cơm.

Nghĩ lại chắc là hai năm trước trong lúc chuyển nhà tùy tay nhét sấp văn kiện không dùng đến vào đó.

Rượu vang đổ không quá thích hợp với lẩu gà hầm nấm, nhưng đồ ăn là để hưởng thụ, cho dù dùng dụng cụ nào để ăn, hay dùng phương pháp gì để ăn thì tâm tình vẫn là quan trọng nhất.

Một bữa cơm này Lạc Phù Diệp ăn từ buổi chiều tới chạng vạng, nửa con gà với một bàn đồ ăn đầy ắp vậy mà ăn sạch sẽ, rượu cũng đã uống hơn phân nửa.

Lạc Phù Diệp lúc này vẫn thanh tỉnh, miễn cưỡng xem như hơi say, nàng đứng dậy thu dọn bàn ăn sạch sẽ rồi ngả người xuống sô phô mềm mại.

Bản nhạc vẫn đang phát ra âm hưởng nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng đã cuộn tròn chìm vào giấc ngủ sâu.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp