Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 3


5 tháng

trướctiếp

Lý Phúc khiếp sợ nhìn tiên nữ đem loại bột không biết chế biến từ cái gì rắc xuống phần gà rán, ánh vàng rực rõ phù trên lớp da gà trong nháy mắt liền rực rỡ ánh đỏ.

Hắn chưa bao giờ gặp qua món ăn có màu sắc như vậy, nếu là “cay” vậy vì sao lại không phải là thù du?

Nếu là thù du mài thành bột, làm sao lại có màu sắc dọa người như vậy?

Nhưng hắn trộm liếc tiên nữ một cái lại cụp mắt không dám nói gì, hắn chỉ là một phàm nhân, đương nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt tiên nữ, nhanh chóng nhìn một cái chứ không dám nhìn lại nữa. Hắn chỉ nhớ rõ giữa mày của nàng có một bông sen vàng tỏa ra thần quang, uy nghiêm không thể nhìn thẳng.

Nhưng Lý Phúc cũng yên tâm, cảm thấy bột phấn màu đỏ cũng không phải có độc... Lại nghĩ đến việc tiên nữ vì phàm nhân mà vào bếp, nếu thật sự có độc, thì phần lớn cũng chỉ là khảo nghiệm, thần minh làm sao có thể hạ mình chỉ để độc chết một phàm nhân?

Đương nhiên, những suy đoán đó cũng bởi vì Lý Phúc khẳng định nữ lang trước mặt chính là tiên nữ chân chính.

Lý Phúc cũng xem như một thương nhân nhỏ, thường hay lui tới Trường An và các thành lân cận, trên giang hồ cái gọi là “Tiên nữ”, “Ma nữ” hắn cũng gặp không ít, nhưng phong thái của những nữ lang đó, khí chất của họ không giống bá tánh bình dân, nhưng nếu so sánh cùng vị tiên nữ chân chính trước mặt thì khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Nhìn cây trâm khổng tước màu vàng đang đung đưa trên mái tóc đen dài của tiên nữ, cho dù là tiệm kim sức tốt nhất thành Trường An thì Lý Phúc cũng chưa bao giờ gặp qua kiểu trang sức tương tự, từng chi tiết đều sinh động như thật, lông đuôi phượng hoàng theo gió lay động, làm gì có thợ kim hoàn nào có thể làm được?

Lại nhìn bộ tiên y kia, khi bước đi góc váy đong đưa lay động, vải dệt giống như mặt nước đang phát quang ánh sáng mặt trời, tay áo như bạch cẩm, sơi dệt nhỏ mềm mịn như xuyên thấu. Làm gì có dệt nương nào có thể dệt thành được chất vải như vậy?

Càng đừng nói đến dải lụa ngũ sắc choàng trên cánh tay của nàng, Lý Phúc chắc chắn bản thân không bị hoa mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy dải lụa đó không có gió thổi vẫn bay nhẹ về phía sau, làm sao có thể là tấm vài dệt tầm thường, đó quả thật giống như thần khí!

Lại nói dung mạo tiên nữ tuyệt sắc, làn da không có tỳ vết, khí chất ung dung quý phái, phong tư yểu điệu, thần thái uy nghi, bộ dáng ấy làm sao mà do yêu nghiệt có tâm tư tà ác giả mạo được?

Cho dù là yêu nghiệt muốn lừa gạt, chắc chắn cũng phải giả mạo thành một nữ lang xinh đẹp nhu nhược, chứ vị trước mắt hắn là tiên nữ có khí chất mạnh mẽ như vậy, làm gì có phàm nhân nào dám tơ tưởng đến chuyện tình yêu nam nữ? Chỉ sợ cho dù đứng đối diện cũng không dám nói một lời!

Khí chất như vậy, Lý Phúc có thể cam đoan dựa vào kinh nghiệm nhìn người trong nhiều năm làm ăn buôn bán của mình mà đưa ra kết luận, vị tiên nữ trước mắt này ở Tiên giới chắc chắn nắm giữ quyền lực rất lớn!

Lạc Phù Diệp không biết trang phục mình mặc do kích hoạt hiệu ứng đặc thù [Ung dung quốc sắc] và [Khí thế +20%] mà gây ra hiểu lầm lớn cho người trước mặt.

Nếu nói đến quyền lợi, thì Lạc Phù Diệp - bà chủ mới nhậm chức, khi vừa ngửi thấy mùi gà rán đã cảm thấy bản thân rất đói bụng. Nàng tính toán đợi khách nhân ra về sẽ tự chuẩn bị cho mình một con gà rán. Lạc Phù Diệp đặt khay đựng gà trước mặt Lý Phúc, còn rất có phong phạm chủ tiệm mà lịch sự nói – “Mời dùng.”

“Không không, không cần... Không đúng không đúng, làm sao dám nhận một tiếng tiên..., một tiếng “Mời” của bà chủ được.”

Thoáng một cái mà mặt Lý Phúc đã đỏ hết lên, vừa giật mình vừa sợ hãi, cũng quên chính mình đang ngồi trên ghế cao, duỗi tay ra đón lấy, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

“Vậy ngươi dùng từ từ...”

Lạc Phù Diệp tùy đã bắt đầu hoài nghi NPC này có phải bị ngốc hay không, hay chỉ đơn giản là “Tuân thủ theo thiết lập nhân vật”. Nhưng nàng cũng biết nếu mình vẫn ở đây thì vị khách này sẽ không thể ăn thoải mái, nên dứt khoát ngồi vào ghế nhỏ trong quầy tính tiền. Sau khi ngồi xuống lại nhắc nhở hắn ta – “Nếu ăn xong còn muốn gọi thêm thì báo ta biết.”

Tuy là quầy tính tiền nhưng không mở hoàn toàn, giữa phòng bếp và bàn dành cho khách có một vách ngăn, nếu nàng đứng thì khách nhân khi nhìn về phía trước có thể nhìn thấy hành động của nàng, còn nếu nàng ngồi dưới quầy thì không thể nhìn được.

Quả nhiên, Lục Phù Diệp vừa ngồi xuống không lâu, bên tai nhạy bén nghe được tiếng cốc nước chạm vào mặt bàn.

Thật đúng là “Tuân thủ theo thiết lập nhân vật” đó chứ!!!

Lục Phù Diệp cảm thấy không nói nên lời, nhưng nàng không còn thiếu kiên nhân mà cảm thấy hứng thú hơn một chút, cũng không biết trò chơi này thiết lập lai lịch cho người chơi là gì mà khiến cho NPC lần đầu gặp nàng mà đã bị dọa sợ đến vậy.

Lạc Phù Diệp chống cằm chờ khách nhân ăn xong, tùy tiện lướt nhìn giao diện nâng cấp nước sốt mà vừa rồi nàng chưa có thời gian xem.

Lý Phúc thấy sau khi tiên nữ nói xong liền ngồi xuống, biến mất sau quầy gỗ, mặc dù hắn biết tiên nữ vẫn chưa rời đi, nhưng chỉ cần không đối mặt trược tiếp thì hắn cũng đã thấy bớt căng thẳng hơn hẳn.

Hắn nhìn làn khói nóng hổi phủ trên bề mặt gà rán đỏ rực, nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác cổ họng khô khốc, liền chuẩn bị uống một ngụm nước.

Nâng chén nước đến miệng, Lý Phúc đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc mà lại xa lạ, suy nghĩ lại vừa nãy tiên nữ nói đây gọi là “Nước chanh”... Nhưng khi hắn ngửi thử thì cảm thấy mùi vị này có hơi khác biệt với vị chanh thông thường.

Hiện tại cuộc sống sinh hoạt cũng yên ổn hơn, mùa hè cũng sẽ có sạp hàng bán nước giải nhiệt, có người phát hiện thanh yên có vị thanh mát, cắt nhỏ nấu nước hoặc là phơi khô rồi ủ, cho nên người thích hương vị này đã gọi nó là “Thanh yên”, thanh yên được trồng ở đất Thục, Lưỡng Quảng, đường xá xa xôi cho nên giá thanh yên cực cao.

Lý Phúc lúc xem náo nhiệt cũng từng được thưởng thức qua nước làm từ thanh yên, chẳng qua chủ quán nói nước này dùng để khai vị rất tốt, nhưng Lý Phúc vừa uống lại chỉ có cảm giác ngửi được mùi hương đắng chát khó uống, cho dù bỏ thêm thạch mật trân quý vào thì cũng chỉ bình thường, để nguội thì càng khó uống hơn, còn chẳng bằng uống nước trắng.

Nghĩ đến như vậy, nước “Chanh” được ngâm trong bình thủy tinh hình như có hình dáng cũng rất giống thanh yên...

Đã từng bị mùi vị nước thanh yên để lại ký ức khó quên, Lý Phúc do dự vài giây nhưng lại nhịn không được mà liếc nhìn quầy tính tiền che khuất bóng người.

Trong cổ họng càng thêm ho khan, vậy.... tiên nữ nếu đã nói gọi là “Chanh” thì chắc sẽ không giống với thanh yên dưới trần gian.

Sau khi tự thuyết phục chính mình, Lý Phúc quyết tâm uống một ngụm nước chanh thật lớn. Chỉ vừa mới vào miệng, hắn đã kết luận vị nước chanh này hoàn toàn không giống với thanh yên của họ.

Tuy hương vị giống nhau nhưng nước chanh uống rất sảng khoái, uống vào một ngụm, chất lỏng thanh mát chảy vào trong miệng, vị chanh thoang thoảng tỏa ra từ miệng xông thẳng đến khoang mũi, trong miệng chỉ toàn là cảm giác mát lạnh thoải mái.

Vị chua của chanh dung hòa vào nước, khi nếm cũng không bị gắt họng, mùi vị cũng không giống vị dấm chua nồng, khi vị chua qua đi, vị đắng còn lại cũng không rõ ràng, ngược lại phía sau vị đắng còn nếm ra được vài phần ngọt ngào.

Thật là sảng khoái!

Lý Phúc vốn đã khát khô, bây giờ không nhịn được đã đem cốc nước uống hết sạch. 

Khi buông cái cốc xuống, hắn đã không còn hoài nghi gì đối với thủ nghệ của tiên nữ, cho dù bây giờ Lạc Phù Diệp có bưng cho hắn một cái mâm toàn khúc gỗ, nói đât là điểm tâm đặc biệt, hắn cũng không chút do dự mà cầm lên nếm thử.

Chỉ là khúc gỗ đã như vậy, thì càng không cần phải nói đến lớp bột phấn màu đỏ rực trên phần gà rán.

Lý Phúc duỗi tay xoa xoa bên sườn áo cho sạch sẽ, chứ không dám chạm vào tờ giấy màu trắng kỳ lạ bên cạnh, cảm giác tay đã lau khô, mới duỗi tay chạm vào đùi gà.

Hắn chỉ là thương nhân nhỏ, nhưng lại len lỏi khắp các phố phường, tin tức so với người bình thường thì linh thông hơn nhiều, lúc trước nghe nói triều đình cố ý quản chế vũ khí, nhưng người trong võ lâm dựa vào vũ khí phòng thân, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu như vậy của triều đình?

Phía trên bởi vì việc này mà gây ra ồn ào huyên náo, cho nên những đồ dùng như nồi sắt cũng trở nên phổ biến ở dân gian. 

Hiện giờ nếu đi trên đường cũng có thể nhìn thấy người bán dùng nồi sắt tự chế để làm bánh chiên dầu mè, bánh cuộn,...

Trong những quán ăn cũng chỉ làm thêm một chút mì xào, phở xào, chứ Lý Phúc chưa bao giờ nhìn thấy gà rán, càng đừng nói là cả con gà!

Lương thực hiện giờ mới bình ổn, nhưng giá cả của thịt gà vẫn không hề rẻ, một con gà trưởng thành ít hơn 300 văn thì không thể mua nổi, gà mà tiên nữ sử dụng vừa nhìn qua chắc chắn không phải gà con chưa lớn, gà như vậy cho dù không đến 300 văn, nhưng muốn mua được cũng phải tốn 180 văn đến 200 văn.

Hiện tại các quán ăn trong thành, một bát canh mì không chỉ dính chút dầu mỡ đã có giá 10 văn, còn chỉ được một chén nhỏ như lòng bàn tay, ăn vài miếng đã không còn.

Phần gà nguyên con được ướp hương liệu đầy đủ, phủ lớp sốt tinh tế, lại có kích thước gần bằng gà trưởng thành mà lại chỉ có giá 40 văn?!

Càng đừng nói một ly nước thanh yên bên ngoài bán 10 văn nhưng trong đây lại không cần tiền!

Lý Phúc một bên xé đùi gà, một bên nghĩ thầm tiên nữ chắc chắn là hạ phàm để làm việc thiện... Bằng không chính là bản thân hắn đang nằm mơ!

Lý Phúc rất nhanh đã không có thời gian để nghĩ đông nghĩ tây. Nắm lấy phần xương dưới của đùi gà, Lý Phúc cảm thấy mình không cần phải dùng sức, miếng thịt thơm ngon vàng óng đã trực tiếp rơi ra.

Mùi thơm tràn ngập trong không khí nóng bức, khói nóng phả lên trên mặt Lý Phúc, trong lúc nhất thời, Lý Phúc chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong mùi thơm kì diệu.

“Ọc ọc...”

Dạ dảy ngủ say giống như nháy mắt được mở ra, phát ra âm thanh vang dội, Lý Phúc như con thỏ chịu phải kinh hách, nhìn thoáng qua quầy không thấy động tĩnh, lúc này mới dùng một tay che bụng lại, nuốt nuốt nước bọt đang không ngừng tiết ra trong khoang miệng.

Lúc này mới giữa trưa, nhiều nhất mới qua được hai canh giờ, sáng sớm hắn ăn ba cái bánh hấp rồi mới ra cửa, nào biết được hiện tại ngửi được mùi vị này lại giống như chưa từng được ăn cơm.

Nhưng mà... đây chính là thịt đó, cho dù nhà hắn không tệ, cũng không phải mỗi ngày đều được ăn thịt, càng không thể thường xuyên ăn được thịt tốt như vậy!

Theo động tác của hắn, từ khe hở khi xé thịt trào ra nước thịt dầu mỡ vàng óng nóng bỏng, chảy cả xuống tay hắn, khiến hắn theo bản năng run lên.

“Tê-----“

Lý phúc theo bản năng đem ngón tay nhét vào trong miệng, lập tức bị vị đầm đà giữa các ngón tay cuốn lấy, hắn nháy mắt phản ứng lại, cũng không rảnh lo lắng, nhanh chóng xé đùi gà xuống để nước thịt không bị trào ra nữa.

Ngón tay bị nóng cũng không còn quan trọng, lớp da gà vàng óng, khi xé trào ra nước sốt đậm đà, thịt gà trắng mền có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lý Phúc thấy chỗ xé đùi gà vẫn còn nước thịt không ngừng trào ra, nào còn lo lắng suy nghĩ lung tung, cũng không sợ nóng, gần như là đem miếng thịt lớn nhất nhét vào trong miệng một cách ngấu nghiến.

Nước sốt cay làm cho đầu lười nóng bỏng tê dại, thế nhưng cảm nhận đầu tiên khi răng chạm vào lớp da giòn rụm vàng óng, lớp bột được chiên lên trông giống như một lớp vảy, khi cắn xuống nghe riếng “răng rắc” giòn vang.  

Lớp da giòn như thế, nhưng dưới lớp da thì thịt gà lại non mềm đến đáng sợ, Lý Phúc lần đầu tiền ăn món gà được chế biến ngon đến như vậy, gần như không có quá nhiều chất sơ, thịt gà non mềm, khi cắn xuống nước sốt trào ra, trong không khí tràn ngập mùi vị giống như hồ tiêu cay, mỹ vị gần như đều tập trung ở phần nước sốt, đây là lần đầu tiên trong đời Lý Phúc được thưởng thức món ăn thơm ngon đậm đà hương vị đến thế. 

Món chiên cho dù đã bỏ ra ngoài một lúc nhưng lại nóng hổi giống như vừa lấy ra khỏi chảo dầu. Và đồ chiên mà càng nóng thì lúc ăn lại càng thơm ngon hơn!

Lý Phúc ăn đến mức vẻ mặt tràn đầy sung sướng, thịt gà trong khoang miệng có vị đậm đà, cắn vào giòn rụm, vị sước sốt cay nồng làm cho hắn quên mất bản thân đang ở nơi nào, chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn trân quý trong miệng.

Cắn một miếng gà, Lý Phúc mới biết được “Vị cay” mà tiên nữ nói là như thế nào, hắn cũng không phân biệt được hương liệu bên trong, bột phấn phủ lên bề mặt gà rán hòa quyện với hơi nóng của lớp da gà làm cho mùi bị thịt gà tươi ngon ban đầu biến thành một tư vị hoàn toàn khác biệt.

Mà vị kia không “cay” giống như thù du, cho dù cũng có màu đỏ giống nhau, nhưng khi ăn xong, trên đầu lưỡi sẽ cảm thấy tê tê vì nóng rát, và nó chỉ có mùi thơm chứ không đắng chát như thù du. Kết hợp với hơi nóng của gà rán mới chiên xong, gần như khiến cho khoang miệng có cảm giác như đang bị tra tấn. Nhưng lại khiến cho người ta không thể buông bỏ loại cảm giác tra tấn này.

Sau khi gia vị ướp và bột phấn màu đỏ trộn lẫn với nhau, cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu đốt lại trở nên cực kỳ mĩ vị, phối hợp với dầu chiên trên da thịt gà càng khiến mùi thơm nồng đậm hơn, vị béo ngậy dễ ngán vừa mới sinh ra cũng hoàn toàn biến mất. 

“.... Uống thêm chút nước đi.”

Nghe âm thanh hắn hít hà không ngừng, Lạc Phù Diệp rốt cuộc không nhịn được mà đứng lên, lại rót cho hắn thêm một ly nước chanh.

“Cảm ơn, cảm ơn bà chủ.”

Sau khi ăn gà rán, Lý Phúc đã hoàn toàn tin tưởng Lạc Phù Diệp là tiên nữ hạ phàm, cũng đoán nàng có nguyên nhân mới khai trương cửa hàng, nên rất có ánh mắt mà gọi nàng là bà chủ.

“Cái này... tê... Nước chanh này vẫn không cần tiền sao?”

“Đúng vậy, ngươi muốn uống bao nhiêu cũng được, không cần tiền.”

Lạc Phù Diệp tốt bụng gật đầu, nhìn hắn ăn đến tay đầy dầu, giống như thật sự có thể cảm giác được đồ ăn rất mỹ vị, to mò mà nhìn hắn thêm vài lần, suy nghĩ một chút lại hỏi:

“Còn có thể thêm đá, nếu ăn gà rán quá nóng, ngươi có muốn bỏ thêm một khối đá lạnh vào trong nước chanh không?”

“..... Đá?”

Hiện tại tuy đã vào cuối thu, nhưng hình như cũng không phải là thời điểm trữ băng?

Nhưng mà trong giây tiếp theo Lý Phúc liền trở lại bình thường, dù sao cũng là tiên nữ, làm sao có thể bị quản chế bởi quy tắc trần gian được?

Vì thế Lý Phúc liền giơ đôi tay đầy dầu mỡ của mình, nhìn Lạc Phù Diệp xoay người, kéo ra một cánh tủ giống như được làm bằng sắt, dùng cái thìa múc lên một muôi đầy đá rồi đổ vào trong cốc lớn.

“Cảm ơn bà chủ, cảm ơn bà chủ.”

Lý Phúc vội vàng nói cảm ơn, cầm lấy ly nước chanh đầy đá lạnh mà Lạc Phù Diệp đã lấy cho hắn.

Cái lạnh trong nháy mắt đã xoa dịu đầu ngón tay đỏ bừng vì cay nóng, Lý Phúc vừa tò mò vừa ngưỡng mộ mà nhìn cái ly chứa đầy những khối đá lạnh trong suốt, hắn vừa rồi mới thấy trong ngăn tủ bằng sắt kia chứa đầy ắp những khối đá lạnh giống như vậy!

Hắn sống đến tận tuổi này, cho dù giữa hè nóng bức cũng chưa bao giờ dám uống một ly nước thanh yên tràn đầy đá lạnh như vậy!

“Xin hỏi bà chủ, ta có thể mua thêm một phần “Gà rán nguyên con” mang đi không?”

Lý Phúc còn chưa ăn xong, nhưng khi hắn nhìn thấy gà rán ngon như vậy mà mức giá lại quá rẻ, lại nhớ đến người già, trẻ nhỏ trong nhà, thật sự cũng muốn cho bọn họ được nếm thử mỹ vị này. Cho nên thừa dịp Lạc Phù Diệp vẫn chưa quay lại quầy tính tiền, vội vàng mở miệng.

“Uhm...”

Lạc Phù Diệp vừa định đồng ý thì thấy hệ thống đưa ra thông báo nhắc nhở, một vị khách mỗi ngày chỉ được mua một phần, hơn nữa chỉ có thể tự bản thân ăn, vì thế nàng nói:

“Không thể mang đi, tự mình mua chỉ có thể tự mình ăn, mỗi ngày được mua mỗi loại một phần.”

Lý Phúc tự trách bản thân quá tham lam, nếu không giới hạn số lượng mua cho mỗi người, sau này bị những phú thương hay những kẻ quyền thế biết được thì làm sao còn chỗ cho dân chúng bình thường như hắn nữa?

Tiên nữ là vì thương sót chúng sinh, cũng không phải để cho một người hưởng thụ.

“Vậy xin hỏi bà chủ, ngày mai cửa hàng có còn mở cửa nữa không?

Lý Phúc lại hỏi với thái độ càng thêm cung kính hơn.

Cũng có một ngày nàng còn bị NPC thúc giục mở hàng?

Đúng thật là có cảm giác làm ăn buôn bán mà.

Lạc Phù Diệp cảm thấy rất thú vị, nhưng nàng cũng không thể khẳng định vẫn sẽ tiếp túc chơi trò chơi này, nàng chưa từng dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn cho dù trước mặt là NPC cũng giống như vậy, cho nên nàng chỉ mỉm cười chứ không nói thêm gì.

Khách nhân đối diện lại không biết suy nghĩ gì, chỉ hành lễ với nàng một cái rồi lại chuyên tâm ăn gà rán của mình.

Lạc Phù Diệp đang mỉm cười cảm thấy mờ mịt:...?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp