Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 2


5 tháng

trướctiếp

Lạc Phù Diệp rất vừa lòng với kết quả trang trí phong cách [Cổ điển đơn giản]. Tuy không quá xa hoa, tinh xảo, nhưng trang trí toàn bộ bàn ghế bằng gỗ nguyên khối, nhìn qua có cảm giác vừa cổ kính nhưng lại không mất đi đặc điểm phong cách hiện đại, sạch sẽ, ngăn nắp. Tuy là “Cửa hàng cổ” nhưng cũng đạt tới trình độ nếu nàng ở ven đường nhìn thấy cũng sẽ ghé vào. 

Cửa hàng hiện tại chỉ là giai đoạn sơ cấp, cho nên toàn bộ cửa hàng có diện tích không quá lớn, sát cạnh cửa sổ được đặt mấy bộ bàn ghế đôi, trong tiệm đặt ba bộ bàn ghế bốn chỗ ngồi cũng đã lấp đầy chỗ. 

Trong tiệm ngoại trừ bàn ghế bên ngoài, căn bếp bán mở ít nhất chiếm một nửa diện tích, quầy bar đơn đối diện đặt năm chiếc ghế cao có tựa lưng nhỏ, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy thao tác của đầu bếp.

Đương nhiên, vì tránh cho mùi gà rán ảnh hưởng đến thực khách, quầy đối diện bếp được ngăn cách bằng một tấm kính lớn trong suốt hình chữ L, phía trên còn treo một cái máu hút khói dầu có công suất lớn. Như vậy thì khách hàng có thể nhìn được món ăn chiên đang chiên trong chảo nhưng sẽ không bị mùi khói ảnh hưởng đến.

[Là một chủ, nhất định phải hiểu rõ cửa hàng của mình như lòng bàn tay, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu làm quen với cửa hàng của bạn.]

Lạc Phù Diệp đánh giá xong hoàn cảnh cửa hàng, sau khi hệ thống mô phỏng âm thanh của pháo hóa, tiếp tục đưa ra chỉ dẫn.

Lạc Phù Diệp rất biết nghe lời, đi theo mũi tên màu trắng trên mặt đất chỉ dẫn đến phía trước bàn điều khiển chế biến gà rán.

Nồi chiên inox quan trọng nhất có kích thước lớn bằng cái bồn rửa tay đơn, bên trong đặt một cái giỏ chiên, chính là loại thiết bị được các cửa hàng bán đồ chiên thông thường sử dụng.

Lạc Phù Diệp thấy một cái nút mày lam đánh dấu [thăng cấp] trên mặt tường của nồi chiên. Nàng duỗi tay chạm vào, một màn ảnh trong suốt xuất hiện trước mắt nàng, từ “Nồi chiên sơ cấp” hiện tại cho đến “Nồi chiên hoàn hảo” cuối cùng có rất nhiều bước thăng cấp.

“Không sai, chính là cảm giác này” 

Lạc Phù Diệp cảm thấy rất vừa lòng, kiểu mở rộng, thăng cấp chính là nội dung cơ bản của trò chơi mô phỏng kinh doanh.

Mọi người đều biết, thông thường các trò chơi mô phỏng kinh doanh đều giống thế này, người chơi kinh doanh thích loại cảm giác dựa vào nỗ lực của bản thân để mở rộng, thăng cấp trò chơi.

Lạc Phù Diệp tiếp tục kiểm tra cửa hàng của mình.

Bước sang một bước, bên cạnh nồi chiên quan trọng nhất là một bàn thép không gỉ, trên bàn khá đơn giản, chỉ đặt hai chai sốt chấm được đặt ngay ngắn, Lạc Phù Diệp nhìn thoáng qua, là loại cơ bản nhất [Hương cay] và [Muối tiêu].

Trên bàn nước chấm cũng có nút thăng cấp màu lam, Lạc Phù Diệp nhìn bầu trời bên ngoài đang dần thay đổi, nàng biết khi ở trong tiệm thì thời gian bên ngoài cũng không ngừng trôi đi, cho nên không có cẩn thận xem xét lộ tuyến thăng cấp của nước chấm mà nàng muốn mau chóng khai trương cửa hàng. 

Xem qua giới thiệu trò chơi, bên trong có nói trò chơi này có kỹ thuật AI tiên tiến nhất, sở hữu những NPC có thể đưa ra phản hồi như người thật. Lạc Phù Diệp thật sự rất tò mò điểm này, nàng muốn nhanh chóng tiếp đón một khách nhân để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.

Từ bàn điều khiến bước sang bên cạnh là một quầy thanh toán bằng gỗ, có lẽ vì phối hợp với phong cách trang trí [Cổ điển đơn giản] cho nên bàn gỗ có màu hồ đào, mặt bàn trơn nhẵn sạch sẽ, mang lại cảm giác ấm áp. 

Trên quầy thanh toán không có máy tính mà chỉ có một cái bình nước chanh bằng thủy tinh, cùng với những chiếc cốc gỗ cùng kiểu dáng được úp ngược ngay ngắn, dưới quầy có một cái rương, trên mặt rương đặt một tấm màn đen, bây giờ vẫn tối.

Bên cạnh quầy thanh toán là một không gian mở dành cho đầu bếp ra ngoài, cánh cửa gỗ ở vách bên mở rộng, cũng chính là cánh cửa mà Lạc Phù Diệp đã đẩy ra ban đầu.

[ Bạn đã quen thuộc với cửa hàng của mình, chủ tiệm là linh hồn của cửa hàng, mỹ thực bán tại đây yêu cầu phải do chính tay bạn làm ra. Tiếp theo, chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trước khi tiến hành khai trương.]

Lạc Phù Diệp phấn chấn tinh thần, rốt cuộc cũng bắt đầu kinh doanh!

[Bây giờ, chúng ta hãy lựa chọn nguyên liệu để bắt đầu chế biến món ăn]

Nàng làm theo mũi tên màu trắng chỉ dẫn, xoay người đứng trước bàn điều khiển quầy bếp inox, một chiếc tủ lạnh dưới bàn điều khiển lập tức mở ra. 

Bên trong tủ lạnh có 5 con gà, một chậu đùi gà đựng trong nồi vuông inox, một chậu cánh gà cùng với một túi lớn khoai tây bán thành phẩm. 

[1. Gà rán nguyên con (cao cấp) (30 văn): Gà nguyên con*1]

[2. Gà không xương (20 văn): Thịt đùi gà*3]

[3. Cánh gà rán (10 văn): Cánh gà*1]

[4. Khoai tây chiên (8 văn): Khoai tây chiên bán thành phẩm*1]

Gà nguyên con khác với mức giá đưa ra trước đó, chắc là vì phần thưởng [Công thức cao cấp] trong gói quà tân thủ, Lạc Phù Diệp nhìn mức giá, đột nhiên ý thức một vấn đề.

“Mức giá này sao lại nhìn quen như vậy?”

Thời gian gần đây mới từ nông thôn chuyển về thành phố, bởi vì vội vàng dọn dẹp nhà cửa nên mấy ngày nay Lạc Phù Diệp chỉ toàn ăn cơm hộp, thời điểm nghỉ ngơi cũng sẽ đặt cơm hộp giao tận nhà, cho nên vừa nhìn thấy mức giá này liền cảm thấy có chút quen mắt.

Rốt cuộc thì nàng cũng chợt nhận ra - “Đây còn không phải là mức giá ở hiện thực sao, chỉ là đơn vị tiền tệ thay đổi chút thôi.”

Lạc Phù Diệp cũng xem qua một chút tư liệu lịch sử, mức giá này nếu đặt ở cổ đại thật sự thì chính là mức giá trên trời, nhưng suy xét yếu tố “Võ hiệp” kèm theo thì đây không phải thế giới cổ đại chân chính, cho nên cũng không cần thiết phải đánh đồng với giá cả thời xưa thật sự. 

[Mời bạn lựa chọn nguyên liệu chế biến tiếp theo.]

Lạc Phù Diệp lấy lại tinh thần, suy nghĩ liền cầm phần gà nguyên con đắt tiền nhất.

Cũng sắp đến giữa trưa, nếu như không có khách nhân đến, cũng không biết nàng có được thưởng thức “Món ăn hướng dẫn” này hay không?

Nghĩ như vậy, Lạc Phù Diệp đeo bao tay rồi dựa theo hướng dẫn ướp nguyên liệu vào thịt gà. 

Tuy là cho chơi chế tạo rất chân thật, còn phải cần người chơi tự tay ướp gia vị, nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, Lạc Phù Diệp phát hiện thời điểm mỗi lần ướp gia vị nàng không cần phải đo lường mà chỉ cần đổ lọ gia vị xuống là đã đổ ra được lượng gia vị phù hợp.

Dựa theo mũi tên mày trắng chỉ dẫn ướp nguyên liệu và nhìn thời gian đồng hồ đếm ngược, Lạc Phù Diệp đột nhiên nghe được tiếng lục lạc treo trên cửa kính vang lên.

Có khách đến à?

Lạc Phù Diệp nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy của kính hơi hé mở một chút, một nam nhân ăn mặc giản dị cõng theo một chiếc sọt đầy, đôi tay đặt trên tay nắm cửa kính, thời điểm thấy nàng, giống như nhìn thấy việc gì không thể tin được, sự khiếp sợ và hoang mang hiện rõ lên khuôn mặt, rồi chỉ biết đứng ngây người ở đó.

NPC thật sự có thể giống con người sao?

Lạc Phù Diệp vô cùng hứng thú quan sát NPC đầu tiên gặp được, từ góc độ thức tế mà nói, NPC này xác thật trông rất giống con người, không giống nàng là người chơi được hệ thống cải tạo, thị lực của nàng tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ những nếp nhăn, vết đốm và cả những vết sẹo trên mặt NPC.

Kết cấu làn da này trông thật sự rất hoàn hảo, chân thật.

Bất quá trò chơi này thiết lập người chơi như thế nào, vì sao ánh mắt NPC này nhìn nàng giống như người hiện đại nhìn thấy nhân sư mặt người ở Ai Cập đang đứng duỗi người ngay trước mắt vậy?

Nhìn mà xem, người đó sợ đến mức bước vào cũng không dám!

Lạc Phù Diệp ầm thầm cảm thấy kỳ lạ, thấy hắn vẫn mãi không nhúc nhích, liền nhìn không được ra tiếng thúc giục 

“Khách nhân, đây là quán án, ngươi muốn ăn món gì?”

“Quán... quán ăn?” 

Thấy nàng nói chuyện, nam nhân trung niên giống như là cây bị cắm rễ trước cửa tiệm không khỏi lung lay thân thể, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu từ trong cổ họng. 

Làm sao mà kỳ lạ như vậy...

Cũng không phải thật sự mở cửa hàng, người này suy nghĩ lâu đến mức khiến lục phù diệp nhíu mày, nàng hơi nhướng mày, nheo mắt lại, nhẹ nhàng dựa trên quầy bar, mặt vô biểu tình lặp lại lần nữa

“Ngươi muốn ăn món gì?” 

Nàng vừa nói xong, liền thấy trên mặt nam nhân vẫn luôn đứng đó hiển lên vẻ sợ hãi, lập tức “vèo” một cái kéo cửa bước vào.

Lạc Phù Diệp nhịn không được nhướng mầy, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ chỉ vào thực đơn gỗ đặt trên quầy

“Đây là giá tiền, ngươi muốn ăn gì?”

Người nọ từ khi vào tiệm liền co quắp đứng bất động, ngồi cũng không dám, thâm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, thời điểm Lạc Phù Diệp hỏi lại, hắn mới theo bản năng mà nhìn theo hướng tay nàng chỉ về phía thực đơn.

“Ăn, ăn... gà rán nguyên con?”

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thực đơn, rõ ràng hắn có hơi sửng sốt, lắp bắp nói nhỏ trong miệng, híp mắt nhìn chằm chằm thực đơn nửa ngày, giống như cảm thấy thực đơn được thiết kế tinh xảo nhưng lại chỉ có bốn món ăn quá keo kiệt.

“Được, gà rán nguyên con, 40 văn.”

Lạc Phù Diệp đang nhìn diễn biến trò chơi, nhìn hắn nói xong một câu lại hơn nửa ngày không nói câu nào, liền trực tiếp quyết định thanh toán cho hắn.

Lạc Phù Diệp đã cảm thấy đói bụng, sau khi phục vụ xong khách nhân này, nàng sẽ chuẩn bị đồ ăn cho chính mình ngay. 

Nếu là người thật, Lạc Phù Diệp chắc chắn sẽ không tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn mang cho hắn ly nước, thật cẩn thận giải thích cho hắn nghe. Nhưng đây lại chỉ là NPC, cho dù nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương thì cũng chỉ là một chuỗi số liệu mà thôi. 

Là một người chơi thâm niên, nàng cũng được xem là một người “Tuân thủ quy tắc”, nhưng chẳng lẽ còn yêu cầu nàng phải đối đãi với NPC như người thật?

Thôi đi, nàng là đến chơi trò chơi mô phỏng kinh doanh, chứ không phải thật sự xuyên không đến thế giới cổ đại làm ăn buôn bán!

“Ngồi tùy ý đi, gà rán sẽ có nhanh thôi.”

Lạc Phù Diệp dựa theo chỉ dẫn từ trong ngăn tủ dưới quầy bar lấy ra một thùng dầu đổ vào trong nồi chiên.

Nghe âm thanh dầu nổ lách tách bên trong, tâm trạng Lạc Phù Diệp khó chịu bởi vì đói bụng cũng tốt hơn một chút.

Người kia vẫn còn ngơ ngác đứng đó, đôi mắt vừa rời khỏi thực đơn, khi thấy động tác của nàng, môi run rẩy nhìn về phía chảo dầu đầy ắp.

Cái sọt đè trên lưng hắn trông vô cùng nặng nề, khiến hắn đứng cũng không thẳng eo được, cả người xám xịt, thoạt nhìn không hợp với cửa tiệm sạch sẽ sáng sủa.

Cảm nhận được sự xấu hổ của hắn, khiến Lạc Phù Diệp lại nhớ đến thời điểm  nàng còn sinh hoạt ở nông thôn, các cô, dì, chú, bác ở đấy khi lần đầu thấy thiết bị công nghệ cũng có biểu hiện như vậy. 

Thôi, cần gì phải mất bình tĩnh với NPC chứ?

Lạc Phù Diệp nghĩ, đem thùng dầu rỗng đặt sang một bên rồi đứng dậy.

Những bông hoa mẫu đơn nở rộ giữa hai thái dương của nàng khẽ đong đưa, những chiếc lông chim vàng kim nhẹ nhàng lay động, dưới ánh sáng nhu hòa trong tiệm, màu vàng lung linh phản chiếu những đốm sáng vàng trên tấm kính của quầy, lộng lẫy và rực rõ hơn trong tưởng tượng. 

Đôi mắt của khổng tước trên chiếc trâm cài tóc được nạm một viên hồng ngọc hình giọt nước, mặt cắt trên viên hồng ngọc biến hóa theo sự chuyển động của nàng, phảng phất chúng như đang sống lại.

Lạc Phù Diệp không biết tại sao NPC này quay lại với vẻ mặt ngây ngốc, nhịn không được thở dài, nhìn thấy hắn không dám ngồi, liền chỉ vào vị trí ghế đơn trên quầy bar.

“Ngồi đây đi?”

Người nọ thấy động tác của nàng, tuy hoảng loạn nhưng vẫn cẩn thận nhón chân ngồi lên chân ghế cao, đáy sọt sau lưng vướng vào lưng ghế dựa xém chút nữa đã đẩy hắn nhào về phía trước.

Rốt cuộc thì NPC này có trí thông minh cao hay thấp đây?

Lạc Phù Diệp có chút hoang mang, nhìn bộ dáng này của hắn cũng khiến nàng sinh ra vài phần đồng tình, nàng thở dài, nhẹ nhàng nói

“Đồ vật đặt ở bên cạnh đi... Uống chút nước.”

Nhìn hắn ngoan ngoãn nghe lời nàng đem cái sọt gỡ xuống đặt trên mặt đất, Lạc Phù Diệp mới rót một ly nước chanh cho hắn, thấy hắn lại nhìn chằm chằm bình thủy tinh, nàng kiên nhẫn giải thích

“Nước chanh này không cần tiền.”

Nàng đã bắt đầu cảm thấy trò chơi này đang tuyên truyền sai sự thật, NPC này phản ứng rất nhanh nhưng trí lực rõ ràng chêch lệnh rất lớn so với con người...

“Keng keng keng-----“ tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên.

Khi phát hiện ra điều này, Lạc Phù Diệp cũng chỉ có thể dùng sự kiên nhẫn bao dung để đối đãi với hắn, thuận tiện nhẹ nhàng vén tay áo của mình lên, một bên đeo bao tay rồi cầm con gà mà nhờ khoa học kỹ thuật nên chỉ mất vài phút để ướp gia vị hoàn hảo đặt chậm rãi vào chảo dầu, một bên lại nói:

“Ngươi cứ ngồi chỗ này, ta chuẩn bị chiên gà.”

“....Dầu... Dầu...? Tất cả đều là dầu?”

Cùng với tiếng chảo rán lách tách, Lạc Phù Diệp bối rối quay đầu lại, vừa lúc nghe thanh âm hắn run rẩy lẩm bẩm tự nói.

Đúng vậy... Dầu... Vậy thì sao chứ?

Gà rán gà rán, không bỏ dầu thì chiên gà bằng cái gì?

Lạc Phù Diệp nghĩ thầm, trong lòng có chút nghi hoặc.

NPC này có lẽ không phải trí lực không cao, mà là bởi vì bối cảnh trò chơi và thiết lập của người chơi mà sinh ra “Phản ứng hợp lý”?

Suy nghĩ như vậy, nàng cũng không nhàn rỗi, cầm muôi tùy ý lật ngược lại, nhìn gà đang chìm ngập trong chảo dầu, rồi quay đầu lại nhìn về phía khách nhân đầu tiên của mình.

“Đúng vậy, tất cả đều là dầu, trong tiệm chủ yếu bán đồ ăn chiên bằng dầu... món ăn khác trong thực đơn cũng đều được chế biến từ dầu chiên.”

“Xin hỏi... Xin hỏi tiên nữ, “Gà nguyên con” này... Thật sự chỉ cần, chỉ cần 40 văn thôi?”

“....?”

Lạc Phù Diệp nhướng mày, lại lật ngược con gà, “Tiên nữ” là kiểu xưng hô gì đây? Thì ra người chơi còn có giả thiết thế này? Tiên nữ mở quán ăn trong thế giới cổ đại võ hiệp?

Bất quá theo ý tứ của hắn, 40 văn xem như là quá rẻ?

“Đúng, 40 văn, như thế nào? – Lạc Phù Diệp gật đầu.

“Cảm ơn, cảm ơn tiên nữ!”

Nghe thấy nàng trả lời, vị khách nhân này giống như trút được gánh nặng, trong tiệm ấm áp nhưng trán hắn lại lấm tấm mồ hôi, bất quá giống như hắn vừa nghĩ thông suốt nên rốt cuộc không còn dùng thái độ nơm nớp lo sợ đối với Lạc Phù Diệp nữa.

“Cảm ơn bà chủ.”

Hắn lại nói lời cảm ơn lần nữa, lần này thậm chí còn sửa lại xưng hô.

Bất quá so với bị người vừa mới gặp mặt đã gọi “Tiên nữ” khiến nàng nổi da gà và xấu hổ vì cách xưng hô này thì Lạc Phù Diệp càng thích gọi là “Bà chủ” như bình thường hơn. 

“Gà xong rồi”

Sau khi đến thời gian ấn định, chảo dầu phát ra tiêng “tích tích” nhắc nhở. Lạc Phù Diệp đem cả con gà để một lúc cho ráo dầu rồi đặt vào cái rổ nhỏ làm bằng chất liệu giả mây có lót giấy thấm dầu, ngẩng đầu hỏi khách nhân lại không biết vì lý do gì mà ngẩn người

“Có hai vị, ngươi muốn dùng muối tiêu hay vị cay? Có muốn rắc lên gà không?”

“Tiêu.... Không, vị cay!”

Khách nhân lập tức lấy lại tinh thần, sau khi do dự vài giây liền chọn mùi vị

“Rắc lên trên”

“Được”

Lạc Phù Diệp trả lời, tùy tay vặn nắp gia vị rải đều lên toàn bộ phần gà, mùi hương nồng đậm của hương liệu tỏa ra từ miệng chai phủ xuống lớp da vàng óng của gà rán.

Uhm, vị cay cũng không tệ lắm.

Lạc Phù Diệp quyết định bản thân cũng sẽ ăn một phần gà nguyên con vị cay, lại không nhìn thấy khách nhân đang sửng sốt nhìn chằm chằm gà nguyên con, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp