Cửa Hàng Mỹ Thực Cổ Xưa

Chương 1


7 tháng

trướctiếp

“Khoang trò chơi thực tế ảo của ngài đã được trang bị hoàn tất.”

Chàng trai mặc một bộ quần áo liền thân màu xanh đậm yêu cầu Lục Phù Diệp xác nhận lại tiến độ công việc lần cuối, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở: 

“Đây là lần đầu tiên ngài lắp đặt khoang thực tế ảo, đừng quên ghé thăm khu trò chơi mới một lần.”

“Khi tổng thời gian chơi đủ 300 giờ, khách hàng mới dùng khoang thực tế ảo sẽ được nhận một gói quà tặng trong trò chơi. Đặc biệt đối với người chơi mới, không chỉ có gói quà hỗ trợ của trò chơi, mà còn có quà tặng ra mắt trò chơi, đây là cơ hội ngàn năm có một, nhất định đừng bỏ lỡ nhé!”

Hiện giờ quy mô nội dung trò chơi thực tế ảo càng ngày càng phát triển, vì theo đuổi tính chân thực một cách tốt đa mà thời gian trong game được thiết lập gần như tương đồng với hiện thực, 300 giờ cũng chỉ đủ để trải nghiệm hai, ba cái mở đầu của trò chơi thôi.

“Cảm ơn, lát nữa tôi đi xem.” – Lạc Phù Diệp kéo khăn choàng cổ, khách khí mỉm cười đáp lại.

“Không sao, không sao” – Nhân viên công tác không nhịn được lại liếc nhìn nàng một cái, sau khi lấy lại tình thần thì ngượng ngùng mà quay đầu qua, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì... à.... Đúng rồi, chúc ngài chơi game vui vẻ!”

Hướng dẫn những thông tin này cho người chơi mới là một phần công việc của bọn họ, nhưng mọi người đều thích cái đẹp, vị khách hàng này thật sự rất xinh đẹp, hắn cũng không tự giác được mà nói càng tỉ mỉ hơn.

Sau khi tiễn nhân viên công tác đi, Lạc Phù Diệp đóng cửa lại, hất phần tóc trước ngực ra sau lưng, mở hồ làm lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài ẩn sau mái tóc.

Lạc Phù Diệp có một mái tóc rất dài, cơ hồ đã dài gần đến đùi, đen nhánh mềm mại phủ xuống lưng, trừ khi là nhu cầu công việc, kiểu tóc như vậy rất ít xuất hiện ở thời đại này.

Nhưng kỳ thật cũng chẳng có nguyên nhân đặc thù gì, Lạc Phù Diệp vẫn luôn để mái tóc dài như vậy cũng chỉ vì lười.

Không cần thường xuyên đi cắt tỉ, không cần phải dưỡng hằng ngày, để kiểu gì cũng không quan trọng, ngoại trừ chút phiền toái lúc gội đầu thì đối với Lạc Phù Diệp vốn không thích ra ngoài thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.

“Hy vọng trò chơi thực tế ảo thật sự thú vị như trên mạng nói.”

Lạc Phù Diệp nghiêng đầu đánh giá thành viên mới trong nhà vài giây, sau đó dựa theo hướng dẫn nằm xuống.”

Khí ngủ theo hướng dẫn phun ra, hương thơm ngọt ngào mang theo vị ngọt cam quýt, Lạc Phù Diệp chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.

Sau một khoảng thời gian ngắn, lúc mở mắt ra lần nữa, chiếu vào ánh mắt của nàng là một địa phương giống như khu chợ của thế giới thực.

Hô hấp của Lạc Phù Diệp ngưng lại trong vài giây, đôi mắt luôn rũ xuống vì lười biếng nhưng bây giờ lại mở to, nàng đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

“Đây thật sự là trò chơi thực tế ảo đó sao...?” – Lạc Phù Diệp nhìn xung quanh và kêu lên tán thưởng.

Hai năm trước, Lạc Phù Diệp bắt đầu có ý tưởng sống “ẩn cư”, hành động nói là làm, sau khi quyết định liền nộp đơn từ chức, vậy mà nàng thật sự có thể từ bỏ công việc trên thành phố mà bắt đầu sống lặng lẽ, bình thản ở nông thôn hai năm, mỗi ngày đều trồng trọt nuôi dưỡng hoa cỏ, tự tay nấu nướng, cuộc sống trôi qua có thể nói là rất mỹ mãn, hưởng thụ.

Sau khi ngừng tiếp xúc với internet, nàng đương nhiên cũng không biết đến “Trò chơi thực tế ảo” đang thịnh hành huyên náo trên mạng. Sau một thời gian, kỹ thuật về lĩnh vực không gian ba chiều đã phát triển đến đỉnh cao, đủ để làm chấn động tất cả mọi người, cũng khiến cho “đồ nhà quê” Lạc Phù Diệp biết đến và lần đầu tiếp xúc với thế giới thực tế ảo.

Lạc Phù Diệp vô cùng hứng thú mà đáng giá không gian này, mỗi một “Quầy hàng” trưng bày không phải là đồ thật, mà là các loại đồ họa của trò chơi, poster, phần đề cử, đánh giá của người chơi,..

Chúng được trưng bày một cách sáng tạo bằng cách sử dụng các tờ báo cổ điển, hình ảnh 3D, hình vẽ người nhỏ đủ các hình thức. Cho dù hiện tại chỗ này chỉ có một mình nàng nhưng khu chợ vẫn có cảm giác sống động náo nhiệt.

Nàng giống như dạo chơi mà đi ngang qua các khu trò chơi phổ biến, trò chơi được để cử, trò chơi được giảm giá và các khu vực trò chơi khác, sau đó Lạc Phù Diệp trực tiếp đi đến khu vực trò chơi mới mà khi nãy anh nhân viên công tác vừa nhắc đến.

Chỗ này phân chia thành nhiều khu vực lớn, có thể tùy ý thay đổi theo nhu cầu của người chơi, nhưng Lạc Phù Diệp cảm thấy những thiết lập này đều không phải thứ mà nàng thích.

“Có gì thú vị đâu...”

Tùy ý lật qua tờ tuyên truyền của trò chơi, tình cờ lật đến một tờ, Lạc Phù Diệp liền ngừng tay lại, nàng bị kinh ngạc bởi màu sắc rực rỡ của trang trò chơi trước mắt, cũng bị chấn động bởi bố cục một lời khó nói hết của nó.

Có thể làm cho nó trở nên nổi bật dưới những quy định hà khắc của trò chơi này... Mà lại có thiết kế khó coi như vậy, không thể không khen người thiết kế quả thật là một thiên tài.

Xem nhẹ dấu chấm than khoa trương và cái tên giản dị đến mức không có gì đặc sắc của nó, Lạc Phù Diệp phát hiện trò chơi này có đồ họa thiết kế cũng không tồi, hơn nữa gói quà tặng khen thưởng rất phong phú, rất phù hợp với chủ đề trò chơi, điều này cũng khiến nàng đột nhiên cảm thấy hứng thú.

“Trò chơi mô phỏng kinh doanh mỹ thực...” – Lạc Phù Diệp đọc phần mổ tả trò chơi -“Gia nhập trang viên...”

Nàng cảm thấy rất hứng thú nên tiếp tục đọc xuống dưới : “Bối cảnh giả tưởng cổ đại , NPC siêu chân thực, cảm nhận 100% giống với thế giới thực... Bối cảnh có rất nhiều yếu tố võ hiệp... Khoan đã, võ hiệp?”

Tinh thần Lục phù diệp trở nên tỉnh táo, trần đầy phấn khởi, trước đây thời điểm không có trò chơi thực tế ảo, nàng đã chơi không ít loại hình trò chơi mô phỏng kinh doanh, mô tả của trò chơi này nàng nhìn thoáng qua là biết cách chơi như thế nào.

------ Chính là lối chơi truyền thống không ngừng khai trương cửa hàng mới, sáng tạo đồ ăn mới, mở ra cốt truyện và nhân vật mới.

Lạc Phù Diệp nghe nói trò chơi thực tế ảo đã có thể bắt chước mùi vị của đồ ăn, cho nên  “tính chân thực 100%” không phải là trọng điểm, chỗ nàng để ý nhất chính là yếu tố “Võ hiệp” mới duy nhất trong các loại hình trò chơi mô phỏng kinh doanh hiện nay...

Thời thơ ấu, phần lớn thời gian của Lạc Phù Diệp là được nghe kể những câu chuyện xưa về võ hiệp, cho nên nàng đối với những yếu tố liên quan đến võ hiệp này vẫn luôn có chút tình cảm đặc biệt.

Kinh doanh mỹ thực trong thế giới võ hiệp cổ đại?

“Cũng có chút thú vị.”

Lạc Phù Diệp nở nụ cười, nhấp vào tải trò chơi, thuận tay nhận gói quà khuyến mãi, nhớ đến những gì nhân viên công tác vừa nói, do dự một chút vẫn quyết định chơi thêm một lúc rồi nhận gói quà tặng cho người chơi mới của khoang thực tế ảo.

“Thử chơi một chút xem sao...”

Khi thông báo nhắc nhở tải xuống hoàn tất, Lạc Phù Diệp nhấn nút bắt đầu trò chơi “Cửa hàng mỹ thực cổ xưa”, một cơn buồn ngủ lại lần nữa ập tới....

Sau khi nàng rời đi, khu vực “Trò chơi mới” đã xảy ra một chút dao động kỳ lạ ------

Nguyên bản giao diện “Cửa hàng mỹ thực cổ xửa” nổi bật ban đầu... đã biến mất, giống như nó chưa từng xuất hiện.

*****************

Lạc Phù Diệp từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Nàng cảm giác chính mình đang nằm trên mặt đất, theo bản năng liền quay đầu nhìn qua, mới phát hiện căn bản đó không phải là mặt đất, mà là một cái giường gỗ tồi tàn chỉ có ván trải giường. 

“Khó trách lại cứng như vậy...” 

Lạc Phù Diệp chậm rãi ngồi dậy, có chút mới lạ mà duỗi tay sở sờ tấm ván giường gỗ, cảm giác khi gai gỗ chạm vào da thịt rõ ràng truyền đến đầu ngón tay. 

“Đây là trò chơi thực tế ảo sao?”

Nàng lại chạm vào ván giường gỗ, không kìm lòng được mà cảm thán.

“Thật sự là quá giống thật rồi.”

Nhìn khung cảnh này, trò chơi thực tế ảo có lẽ đã có thể được coi là thế giới thứ hai chân thực, việc trò chơi này trở nên phổ biến cũng là điều hiển nhiên.Sau khi cảm thán tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật hiện nay, Lạc Phù Diệp liền đứng dậy và đánh giá hoàn cảnh nơi này.

Không biết trò chơi “Cửa hàng mỹ thực cổ xưa” này sẽ chơi như thế nào đây? Hiện tại đã bắt đầu trò chơi rồi sao?

Lạc Phù Diệp phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng ngủ, toàn bộ phòng trống rỗng, trừ bỏ chiếc giường gỗ nàng vừa nằm thì chỉ còn có một cái tủ quần áo rách nát, đây chính là ý nghĩa chân chính của câu nói “Nhà chỉ có bốn bức tường”.

Nàng vừa nghĩ đến đây có lẽ là “Hệ thống trang viên” mà trò chơi vừa nhắc đến.

Nhưng mà...

Lạc Phù Diệp cảm thấy mờ mịt 

“Ta hiện tại nên làm gì bây giờ?”

Để tăng tính chân thực, trò chơi thực tế ảo không có hướng dẫn tân thủ, điều này thật sự khiến cho người mới bắt đầu trò chơi như nàng cảm thấy có chút luống cuống.

Nàng lại quan sát nơi này lần nữa, liền phát hiện gian phòng này đến một cái cửa cũng không có, xem ra phải chuẩn bị cái gì đó rồi mới có thể ra ngoài.

[Yêu cầu người chơi thiết lập hình tượng của chính mình]

Lúc này, bên tai Lạc Phù Diệp vang lên một âm thanh nhắc nhở, ra hiệu cho nàng mở tủ quần áo.

Dựa theo hướng dẫn của trò chơi, Lạc Phù Diệp mở tủ quần áo, nàng phát hiện cánh cửa trong tù có gắn một cái gương thật lớn, vừa khéo có thể phản chiếu diện mạo của nàng.

Người trong gương có mái tóc đen dài, đuôi mắt lười biếng hơi rũ xuống, dáng người cao ráo cân xứng, mặc dù chưa trang điểm vẫn có thể nhìn ra vài phần quyết rũ xinh đẹp.

Người trong gương lúc này chính là dáng vẻ thực sự của Lạc Phù Diệp. Chẳng qua lúc này nàng mặc một bộ đồ ngủ cực kỳ đơn giản, khẳng định mặc như vậy không thể ra ngoài. 

“Ta nhớ trong một gói quà tân thủ hình như có trang phục?”

Lạc Phù Diệp vừa nghĩ như vậy liền thấy mấy gói quà đặt trên ngăn tủ quần áo, nhưng nàng cũng không biết cái nào chứa đồ nên cũng chỉ tùy ý chọn một cái mở ra. 

“Đinh------“

Sau khi một âm thanh thanh thúy giống như tiếng lục lạc đong đưa vang lên, gói quà ban đầu biến thành một quyển sách, Lạc Phù Diệp vừa chạm vào mặt bìa, quyển sách liền biến mất trước mắt nàng, đồng thời bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Bạn đã nhận được: Công thức nấu ăn cao cấp đầu tiên của cửa hàng *1]

“Công thức cao cấp” – Lạc Phù Diệp lẩm bẩm, một bên chạm vào gói quà thứ hai “Cái này nghe có vẻ rất tốt... Còn đây là cái gì?”

Cũng giống như lần trước, lại một tiếng lục lạc vang lên, xuất hiện trước mắt nàng là một mô hình ngôi nhà nhỏ.

Mô hình cửa hàng ăn vặt nhỏ xinh được thiết kế tinh tế, nội thất trang bị đầy đủ, nhìn qua mang theo vài phần phong cách cổ điển, đơn giản.

Lạc Phù Diệp chạm vào mô hình, âm thanh nhắc nhở của hệ thông lại vang lên lần nữa, quả nhiên giống như nàng nghĩ, lần này là trang trí cửa hàng.

[Bạn đã nhận được: Trang trí cửa hàng – Phong cách cổ điển đơn giản*1]

[Đọc thẩm “Trang trí” sẽ có thể lựa chọn đồ vật để trang trí cho cửa hàng của bạn, nhiều sản phẩm đơn giản, cao cấp và combo trang trí hoàn chỉnh đang đợi bạn mở khóa.]

Đây cũng là thiết kế không tồi, dù sao cũng là mô hình trò chơi kinh doanh mỹ thực, thay đổi nội thất cũng là nội dung thú vị nhất của trò chơi, hiện tại có thể nhận một bộ trang trí miễn phí, không cần khai trưởng cửa hàng phong cách “Nhà chỉ có bốn bức tương” đã là rất tốt rồi.

“Cái này chắc là trang phục rồi.”

Ba gói quà tân thủ, hiện tại còn thừa một cái, vậy chắc chắn chính là gói quà trang phục mà Lạc Phù Diệp cần.

Mở gói quà ra, Lạc Phù Diệp cảm thấy trước mắt hiện lên một ánh sáng vàng, chỉ trong phút chốc, tủ quần áo trống không ban đầu đã bị các kiểu quần áo tinh xảo, hoa lệ lấp đầy, ngăn tủ ban đầu không có gì cũng đã chất đống các bộ trang sức châu báu...

Những viên đá quý và chân trâu cực lớn được xếp chồng chất lên nhau, những bộ trang sức được sắp thành hàng ngăn nắp, cái thì sáng bóng cái thì bắt mắt, những trân phẩm hoa mỹ lộng lấy đó phảng phất giống như có vầng hào quang riêng, đem tủ quần áo rách nát ban đầu tỏa sáng rực rỡ hẳn lên.

“Cái này...?”

Lạc Phù Diệp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, cầm lòng không được mà chạm tay vào, lại phát hiện ngón tay xuyên qua trang sức trong ngăn, giống như xuyên qua một tầng ảo ảnh.

Ban đầu nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhịn không được có chút tiếc nuối, rồi nhẹ nhàng cười rộ lên, dùng ngón tay gạt những sợi tóc phủ xuống bên má ra phía sau 

“Nếu thật sự có thể chạm vào, người chơi khẳng định đều không muốn rời khỏi đây mất, làm thành như vậy cũng tốt.”

Trò chơi thực tế ảo nếu làm quá mức chân thực, người chơi có thể đạt được tất cả thỏa mãn của bản thân trong đấy, vậy thì sống ở hiện thực còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Bất quá bởi vì điều này mà Lạc Phù Diệp ban đầu chỉ có chút hứng thú thì bây giờ đã tràn đầy mong đợi, nàng duỗi tay đẩy bộ quần áo gần nhất sang bên cạnh, nhìn thấy tủ quần áo ban đầu hẳn là bị nhét đầy, hoàn toàn không thể động đậy lại có thể di chuyển về phía bên cạnh, lộ ra càng nhiều quần áo ở phía sau. 

Quần áo trong tủ đồ nhìn qua có rất nhiều, thế nhưng cũng giống những bộ trang sức kia, chúng đều không thể chạm vào để cảm nhận giống như thế giới thực.

[Bạn đã nhận được: Trọn bộ phục sức ---- Trang phục*999, trang sức *999 (Đếm ngược: 60 ngày) ]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Lạc Phù Diệp thản nhiên xem xét trang phục trong tủ, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã cảm thấy mệt mỏi, 999 bộ phục sức, không biết phải xem đến khi nào mới xong.

Những bộ phục sức này có thể dùng miễn phí 60 ngày, cùng lắm thì sau này mỗi ngày mặc ba bộ, cho nên hiện tại nàng cũng không vội thử hết một lần. 

Tùy tay chọn một bộ váy màu đỏ, chọn [Mặc], quần áo phức tạp trong một giây đã được mặc gọn gàng.

Không chỉ có vậy, mái tóc dài rối tung ban đầu của Lạc Phù Diệp cũng đồng thời biện thành kiểu búi tóc phức tạp, hoa mỹ, búi tóc được phối hợp với nhiều loại trang sức bằng vàng lộng lẫy, những bông hoa mẫu đơn nở rộ giữa hai thái dương, cùng giao nhau với những bông hoa vàng giữa hai lông mày. Kiểu trang điểm đã làm nổi bật khí chất lười biếng mà sang trọng của Lạc Phù Diệp đến cực hạn.

“[Thịnh Đường khí tượng]”

Lạc Phù Diệp đọc thầm tên trang phục với vẻ tán thưởng, chạm vào đóa mẫu đơn hai bên thái dương, bông hoa khi chạm vào có cảm giác hơi lạnh, có cẩm giác giống như một đóa hoa thật.

[Thịnh Đường khí tượng (15/15): Khí thế +20%, tài vận +10%) ]

[Kích hoạt hiệu ứng phục sức: Ung dung quốc sắc]

Lục Phù Diệp không ngờ rằng mình tùy tiện chọn một bộ dáng trang phục, liền có thể chọn được phong cách mà mình thích, chưa kể ngày đầu tiên khai trường đã nhận được buff tài vận + 10%, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Cuối cùng, cửa phòng tự động mở ra, trước mắt là một trang viên trống rỗng vô tận.

Lúc này trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một mũi tên màu trắng lấp lánh ánh sáng nhạt, Lạc Phù Diệp theo mũi tên chỉ đi về phí trước.

Xuyên qua con đường nhỏ hoang vu mọc đầy cỏ dại, lại đi qua một hành lang thật dài, Lạc Phù Diệp dựa theo chỉ dẫn đẩy cánh cửa gỗ ra. 

Đẩy tấm rèm cửa đang rũ xuống, Lạc Phù Diệp chỉ cảm thấy trước mắt có một không gian thật lớn -------

Một cửa hàng trống không chẳng có cái gì xuất hiện trước mắt nàng.

Nói là cửa hàng, cũng chỉ có cánh cửa rộng lớn không thể nhìn thấy ở thời đại này mới có thể chứng minh thân phận của nó.

Bên ngoài cửa kính trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất hoàng thổ bằng phẳng, giống như sáng sớm mùa thu, tiếng chim hót thưa thớt, từng trận gió thu thổi qua, một cây đại thụ trước của hàng không biết chủng loại gì giống như đổ bệnh, lá khô rớt xuống đầy đất, nhìn qua trông hoang tàn hiu quạnh.

Lạc Phù Diệp quan sát một lúc, cũng không thể sinh ra bất kì cảm xúc tiêu cực gì, dù sao cũng cách một tấm cửa kính, trong nhà tuy trống rỗng cái gì cũng không có, nhưng lại sạch sẽ sáng sủa, ấm áp thoải mái, lại còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, đứng ở trong tiệm nàng chỉ cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. 

[Bạn đã đến cửa hàng đầu tiên của mình, hiện tại hãy xác nhận hình thức kinh doanh, vui lòng đưa ra lựa chọn trong ba hình thức dưới đây.]

[Một: Tiệm trà sữa]

[Hai: Cửa hàng bún ốc]

[Ba: Cửa hàng gà rán]

Lạc Phù Diệp thay đổi thái độ nghiêm túc hơn, nàng sờ cằm tự hỏi 

“Bên trong trò chơi có thể cảm nhận hương vị, còn có phản hồi đói bụng, ta muốn ăn món ăn trong cửa hàng .... Vậy thì loại trừ tiệm trà sữa đầu tiên.”

Lạc Phù Diệp rất thích uống trà sữa, nhưng bảo nàng không ăn gì chỉ uống trà sữa để lấp đầy bụng... Vẫn là có chút làm khó người khác.

Nói chung những cửa hàng ban đầu không chọn, quá trình thăng cấp lúc sau vẫn sẽ xuất hiện, vậy thì sau này có cửa hàng khác lại chọn tiệm trà sữa cũng không muộn.

“Đây là trò chơi bối cảnh cổ đại, nếu muốn khai trương cửa hàng thì khẳng định không nên chọn đồ ăn quá đặc biệt.”

Lạc Phù Diệp phân tích dưới góc độ chủ tiệm thật sự.

“Như vậy thì cũng chỉ còn một lựa chọn”

Lạc Phù Diệp không hề do dự, thoải mái chọn [Cửa hàng gà rán], đồng thời sử dụng phong cách trang trí [Cổ điển, đơn giản]

Trước mắt bị một trận sương khói che phủ, bên tai đồng thời vang lên âm thanh giống như công trình đang thi công. Lạc Phù Diệp đợi vài giây, thời điểm sương khói lần nữa tan đi, cửa hàng trống trải trước mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi thành bộ dáng khác.

[Hoan nghênh bạn đã đến thăm “Cửa hàng mỹ thực cổ xưa”, bạn hãy bắt đầu kinh doanh cửa hàng gà rán đầu tiên của mình ở Đại Ung, con đường đến với ẩm thực sẽ không bao giờ kết thúc, hành trình kinh doanh mỹ thực hiện tại bắt đầu!]

[Chúc bạn trở thành “Chủ cửa hàng ăn vặt đệ nhất Đại Ung”]

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp