Dù kết quả có thế nào, chắc chắn thôn cũng có vấn đề.

Sau khi xác nhận được điều đó, Khương Yếm vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển của bản thân, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng của Vương Bảo Dân.

Thẩm Hoan Hoan mải suy nghĩ về chuyện nhân sâm, Trình Quang đang xem xét cảnh vật xung quanh, nguyên nhân tử vong của kén tằm vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hùng An. Thế nên dọc đường đi không một ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí lặng im đến lạ thường.

Cho tới khi đi đến phòng nuôi tằm, cuối cùng đã có người phá vỡ sự im lặng.

“Thầy, giờ con mệt quá, có thể để con nghỉ một lát không?”

Bên ngoài phòng nuôi tằm có hai chiếc ghế dựa bằng gỗ chưa có ai ngồi, Thẩm Hoan Hoan vừa chỉ tay vào chúng, vừa nói: “Con có thói quen ngủ trưa, con chỉ ngồi trên ghế dựa một lúc thôi nhé.”

“Lắm chuyện thật.” Giọng điệu của Vương Bảo Dân chẳng mấy tốt đẹp.

Thẩm Hoan Hoan dụi mắt, dường như không nghe rõ câu nói ấy.

Cô nàng vứt sắc mặt của Vương Bảo Dân ra sau đầu, ngáp một cái, chậm chạp bước ra ngoài phòng nuôi tằm, khi lướt ngang qua Khương Yếm, cô nàng vờ như bản thân đến đi đường cũng không xong, khẽ húc vào bả vai của Khương Yếm, Khương Yếm đỡ lấy Thẩm Hoan Hoan, nhìn cô nàng dần khuất sau cánh cửa, tiện tay đóng cửa phòng nuôi tằm lại.

Khương Yếm dời mắt, lười biếng nói: “Đi thôi, chẳng phải nơi khác bị mất một ít thức ăn chăn nuôi sao?”

Vì vậy, khi tới nơi cần đến, một cuộc thảo luận giữa thầy và trò lại nổ ra, Trình Quang liên tục đặt vấn đề để củng cố giả thiết của các học sinh, Hùng An không ngừng giải thích những vấn đề ấy nhằm nhấn mạnh quan điểm của những chuyên gia.

Rề rà lúc lâu vẫn chưa có kết luận, sắc mặt của Vương Bảo Dân ngày càng kém, Khương Yếm thấy thú vị, mon men tham gia vào công cuộc thảo luận.

“Nước thì sao.” Cô hỏi: “Lỡ vấn đề đang nằm ở nguồn nước?”

Hùng An lắc đầu: ”Tằm lấy nước từ lá cây, chúng không cần phải bổ sung một nguồn nước riêng.”

Khương Yếm: “Vậy nước tưới cây? Nước tưới cho lá cây ấy.”

Hùng An ngẩn người.

Nếu nước tưới cây có vấn đề, vậy đống lá cây kia chắn hẳn cũng có vấn đề. Nhưng xác suất nhỏ vẫn sẽ tồn tại những trường hợp khác, ví dụ như thành phần của nước tưới cây không gây hại cho lá nhưng lại gây hại gián tiếp cho nguồn nước mà con tằm nhận được.

Hùng An nhớ rõ, sáng nay bản thân đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ cạnh đồng ruộng, lập tức muốn chạy đi xem.

Vương Bảo Dân ngăn cản anh ta: “Anh muốn đi đâu?”

Hùng An lên tiếng giải thích: “Sáng nay, dòng suối được dùng làm nguồn nước tưới chính cho đồng ruộng đúng không, tôi đi kiểm tra dòng suối một lát.”

Vương Bảo Dân khó hiểu: “Dòng suối? Nguồn nước ấy chúng tôi uống được thì sao tằm lại không?”

“Đâu có giống nhau, không chừng vấn đề thực sự nằm ở nguồn nước đấy, cứ đưa ra giả thuyết sau đó kiểm chứng lại là ổn thôi.” Hùng An vừa dứt lời đã lập tức đứng dậy, anh ta rủ Vương Bảo Dân đi về phía dòng suối nhỏ. -  Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t

Khương Yếm theo sau bọn họ vài bước, càng chạy càng chậm, đôi chân cuối cùng cũng dừng lại, nhân lúc không ai chú ý, cô quay người quay về phòng nuôi tằm.

Lúc này, cửa vẫn đang đóng, Khương Yếm kéo cổng a, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Hoan Hoan đang nhanh chân bước đến.

“Em tìm nhân sâm hả?” Khướng Yếm hỏi.

“Ừm.” Vì lo rằng thân phận của bản thân sẽ bị lộ, nên vừa rồi, Thẩm Hoan Hoan hành động rất nhanh, một lớp mồ hôi dần hiện lên trên vầng trán, cô nàng tùy ý lau đi, nói: “Em không phát hiện ra vết tích do yêu quái sâm để lại khi hoạt động.”

Khương Yếm nghiêng người, Thẩm Hoan Hoan bước vào phòng nuôi tằm.

Thẩm Hoan Hoan lấy một lá bùa được nhét trong quần áo ra, tất nhiên đây là lá bùa đã được dùng qua, vết chu sa trên bề mặt giấy khá nhạt: “Sư phụ từng nói, nhân sâm từ 100 tuổi trở lên, tích tụ linh khí, chắc chắn sẽ làm thổ nhưỡng ở đó được cải thiện, dù bị đào bới nhưng trong đất vẫn sẽ có linh khí còn sót lại, chỉ là lá bùa không cảm nhận được sự đặc biệt của khoảng đất này.”

Thẩm Hoan Hoan nhíu mày, trong lời nói chứa đựng sự hoài nghi với kết luận của bản thân: “Có lẽ là em học nghệ không thông, không sử dụng tốt tấm bùa, nhưng nó là do thầy đưa cho em, cách dùng khá đơn giản, chắc sẽ không xảy ra vấn đề…”

Nếu không tìm ra vết tích lui tới của tham quái thì có bâng khuâng cũng vô dụng, hơn nữa đây chẳng phải nơi để đứng trò chuyện lâu, nên Khương Yếm không nói gì thêm, cô quay người đi về phía phòng nuôi tằm.

Thẩm Hoan Hoan thở dài, đến cạnh Khương Yếm.

Phòng nuôi tằm được bố trí rất gọn gàng, kén và tằm đã chết được đặt bên vách tường, tằm còn sống thì được để ở ngoài, nhờ sự hướng dẫn của Vương Bảo Dân và người trông coi phòng nuôi tằm nên bây giờ đã có kha khá người chăm chú tìm tòi ở bên trong.

Khương Yếm đi qua căn phòng sát vách đang chứa nhộng sống, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất dường như chẳng tồn tại một hạt bụi nào, có thể thấy, ngày nào nó cũng được trông coi cực kỳ cẩn thận.

Kén tằm còn sống không nhiều lắm, chẳng bằng 1 phần 10 của ngọn núi nhỏ do đống tằm đã chết tạo nên.

Khương Yếm cầm một kén tằm lên, bây giờ Thẩm Hoan Hoan đã không còn nghĩ đến chuyện của mấy con tham quái nữa, dù sao việc tìm ra nhiều manh mối mới là việc cấp thiết, thế nên cô nàng nghiêng người, nói: “Sao thế ạ?”

“Không có gì, chị chỉ cảm thấy có nhiều con tằm chết đến vậy, chắc những con tằm kia cũng chẳng dễ gì mà sống sót được.”

Khương Yếm nói xong, tay đã bẻ kén tằm hình thoi ra.

Thẩm Hoan Hoan ngạc nhiên: “?”

Khương Yếm: “Nó không giống những con khác.”

Thẩm Hoan Hoan: “Hả?”

Khương Yếm: “Những con khác đã chết hết, nhưng mấy con này vẫn còn sống, vậy chắc chắn chúng không bình thường.”

Thẩm Hoan Hoan nghĩ câu nói ấy rất vô lý, nhưng khi thấy khóe môi của Khương Yếm nhếch lên, cô nàng lập tức hiểu cô đang nói đùa. Điểm đạo đức của Thẩm Hoan Hoan khá cao, việc hủy hoại tài sản của người khác khiến cô nàng thấy khó chịu, cô nàng làm như không thấy, lia mắt sang nơi khác.

Nhưng tầm nhìn vừa rời đi chưa bao lâu, cô nàng đã nghe thấy Khương Yếm gọi tên mình.

“Thẩm Hoan Hoan.”

Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng đáp: “Sao thế ạ?”

“Em thấy con nhộng này giống cái gì.”

“Dạ?” Thẩm Hoan Hoan chột dạ nhìn chung quanh, sau đó mới quan sát theo ánh mắt của Khương Yếm. Lúc này, kén tằm đã bị Khương Yếm bẻ đôi, con nhộng lớn cỡ ngón cái lộ ra ngoài, ngoe nguẩy trong lòng bàn tay của Khương Yếm.

Trước đó, cô nàng thấy kén tằm được tơ tằm treo lên giữa không trung rất giống con người bị treo ngược, nhưng giờ xem ra, con nhộng này cũng rất giống, chỉ là sợi dây treo nó lên đã đứt, lớp bao bọc màu trắng bên ngoài bị xé, lộ ra con trùng giãy giụa, hấp hối bên trong.

Thẩm Hoan Hoan bị trí tưởng tượng của bản thân dọa sợ, cô nàng nuốt một ngụm nước bọt, sau khi hít thở sâu vài cái, cô nàng kìm nén cảm giác khó chịu của bản thân, quan sát con nhộng... Con nhộng màu nâu vặn vẹo, trừ việc khiến người ta khó chịu, nó cũng chẳng giống cái gì cả.

“Không giống gì hết ạ.” Cô nàng nói.

“Rõ ràng rất giống người bị chặt đứt tay chân.” Khương Yếm bốc con nhộng lên và đưa đến trước mặt Thẩm Hoan Hoan: “Em chưa thấy người nào giống vậy à?”

Giọng điệu của Khương Yếm quá nghiêm túc, như thể chưa từng nhìn thấy người giống thế mới là chuyện hiếm có, như thể người bị chặt đứt tay chân luôn xuất hiện nhan nhản trên đường. Thẩm Hoan Hoan há miệng hít thở, ngập ngừng nói: “Chưa từng ạ.”

Thế nên người đối diện còn bổ sung: “Là người, em xem, nó còn có cả gương mặt của con người nữa.”

Thẩm Hoan Hoan: “... Cái gì cơ?”

Khương Yếm lấy tay chọc vào một nơi nào đó: “Đây là mắt.”

Rồi chọc vào một chỗ khác: “Miệng.”

“Ồ, trên cằm còn có cả nốt ruồi này.”

Sống lưng của Thẩm Hoan Hoan tê rần, cô nàng cúi đầu nhìn kỹ, nhưng vẫn không thấy nốt ruồi nằm ở đâu, bên tai cô nàng bỗng vang lên vài tiếng cười khẽ, một hơi thở ươn ướt nhẹ phớt lên tai, khiến cô nàng vô thức cảm thấy có một con rắn đang thè lưỡi liếm lên cổ mình.

Toàn thân Thẩm Hoan Hoan cứng đờ, cơ thể lập tức nổi hết da gà, cô nàng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười của Khương Yếm, cô nhét con nhộng vào lại trong kén, sau đó bỏ vào túi: “Gạt em đấy.”

Thẩm Hoan Hoan dần bình tĩnh hơn, dây thần kinh từ từ thả lỏng: “Đừng nghịch nữa, ban nãy vì bị dọa mà lưng của em đã tê rần hết cả lên rồi.”

Khương Yếm khẽ cười nhìn cô nàng.

Thẩm Hoan Hoan đẩy nhẹ Khương Yếm: “Đi thôi, đi tìm bọn họ.”

“Ừm.”

*

Lúc hai người đến bên dòng suối nhỏ, Hùng An đang múc một ít nước dưới suối lên và uống thử.

Nhưng miệng của người bình thường sao lại có thể thử ra được những thứ thế này, tuy Hùng An đã có mấy chục năm kinh nghiệm nuôi tằm nhưng anh ta cũng chẳng thể đoán ra nó có tác động gì đến mấy con tằm hay không.

“Hay là chúng ta báo cho các bộ phận liên quan?” Anh ta mở lời đề nghị: “Chắc chúng ta cần người có chuyên môn…”

Nhưng lời chưa dứt đã bị Vương Bảo Dưa cắt ngang: “Không cần!”

Hùng An đang nói thì bất chợt im bặt.

Mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn Vương Bảo Dân, Trình Quang hoang mang nói: “Sao không?”

Gương mặt của Vương Bảo Vân chẳng có chút kiên nhẫn nào: “Nước không có vấn đề đâu, chúng tôi đã dùng nguồn nước này nhiều năm như thế, bản thân cũng uống rồi, khi dùng nó để nuôi tằm chưa từng xảy ra vấn đề.”

“Tóm lại vấn đề chắc chắn không liên quan đến nguồn nước.” Vương Bảo Dân nhìn Hùng An: “Anh nghĩ lại xem, có nguyên nhân nào khác để kén tằm chết không!”

Khương Yếm nhướng mày: “Con người có thể uống được, nhưng không có nghĩa khi chúng được dùng cho thực vật và côn trùng cũng sẽ không bị gì.”

Trình Quang hùa theo: “Đúng vậy, lỡ nước thực sự có vấn đề thì sao? Cứ đi báo cho những bộ phận liên quan đi, dùng dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra thành phần của nước.”

Vương Bảo Dân giữ nguyên quan điểm cũ: “Không cần, nước không sao cả, không phải mời người đến.”

Nói xong, thấy mọi người vẫn ngập ngừng không đáp, Vương Bảo Dân đành kìm hãm giọng điệu của bản thân lại, bổ sung: “Chẳng phải tôi đã nói rồi à, người trong thôn tôi không thích nhìn thấy người ngoài, lần này thôn trưởng mời mấy người đến đây đã chọc giận không ít người đấy, đủ rồi, mấy người mau nghĩ ra nguyên nhân khác đi.”

Thẩm Tiếu Tiếu: “Sao lại không thích người ngoài, tôi thấy dì Quế Lan đối xử với chúng tôi khá tốt mà.”

Vương Bảo Dân cười mỉa: “Đấy là vì tính tình của em gái tôi tốt thôi, giờ trong thôn chẳng có nhiều người tốt bụng với người ngoài đâu.”

Bầu không khí bất chợt chìm vào sự im lặng, Hùng An dùng một cái chai múc ít nước từ dưới suối lên, Vương Bảo Dân chăm chú quan sát hành động múc nước của anh ta, không ngăn cản nữa.

Sau khi lấy đủ nước, Hùng An tiếp tục suy nghĩ về các nguyên nhân rồi nhờ Vương Bảo Dân dẫn đi kiểm tra xung quanh một vòng.

Trước đó, tổ chương trình từng nói với Hùng An, lần này nhiệm vụ của anh ta là trở thành một chuyên gia, dốc sức giúp người trong thôn xử lý vấn đề về cái chết của những con tằm, sau đó cung cấp thêm cơ hội cho việc điều tra tham quái của các nhà ngoại cảm.

Anh ta giải tán nhóm người: “Trời hôm nay nóng quá, mọi người tìm giúp tôi mấy cái quạt cói đi, sau đó đến phòng nuôi tằm bốc vài con tằm chết, có lẽ lát nữa nó sẽ giúp được chúng ta đấy.” Anh ta nói xong, lập tức cầm công cụ lên đi thẳng ra sau núi, Vương Bảo Dân trầm ngâm một lúc rồi vẫn nhấc chân đi theo bóng dáng của Hùng An.

Sau khi tách nhau ra, vì Triệu Sùng vẫn luôn nghĩ đến nhân sâm nên anh ta đi đến nơi có thảm thực vật tươi tốt ở sau núi, Trình Quang suy nghĩ một lát rồi cũng bước theo.

Vì vậy chỉ còn Khương Yếm và hai chị em song sinh ở lại.

Thẩm Hoan Hoan: “Tiếu Tiếu, em đi quan sát tình hình bên phía Hùng An đi, anh ta đang ở cạnh Vương Bảo Dân đấy, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Phần lớn bùa hộ mệnh do sư phụ đưa cho bọn họ đều đang ở trên người Thẩm Tiếu Tiếu, để bảo vệ một người thì chẳng thành vấn đề, nên em đồng ý rồi chạy ào đến gần họ.

Thẩm Hoan Hoan ngắm nhìn em gái, sau đó dời mắt về phía Khương Yếm: “Chúng ta mau đi tìm manh mối đi.”

Khương Yếm quét mắt xem xét chung quanh, cô nhìn về phía căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nuôi tằm: “Buổi chiều chị không thấy ai trông coi phòng nuôi tằm cả, người đó đi nghỉ ngơi rồi à?”

“Chắc thế, đúng vào giờ nghỉ trưa mà.” Thẩm Hoan Hoan vừa dứt lời, cô nàng bỗng bất chợt thở dài.

Khương Yếm nghiêng người: “Sao vậy?”

Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy Vương Bảo Dân hơi kỳ lạ.”

Khương Yếm nhướng mày.

“Em cứ cảm giác…” Thẩm Hoan Hoan do dự nói: “Việc chú ấy ngăn chuyên gia đi vào kiểm tra nguồn nước trong thôn có hơi kỳ lạ nhỉ? Dù cho người dân bài xích người ngoài đi chăng nữa, nhưng nếu nguồn nước thực sự có vấn đề thì sao? Hơn nữa, dường như Vương Bảo Dân không muốn đến gần dòng suối thì phải…” ( truyện trên app T Y T )

Khương Yếm gật đầu: “Chị cũng thấy thế.”

“Nên chúng ta cần thăm hỏi một chút.”

Thẩm Hoan Hoan khó hiểu: “Hỏi ai ạ?” Với thái độ của Vương Bảo Dân, người trong thôn chắc hẳn sẽ không trả lời những dạng câu hỏi như thế.

“Tất nhiên là phải dụ họ vào tròng rồi.”

Khương Yếm đứng đầu đoàn dẫn họ đến căn phòng nhỏ, không lâu sau, cô đã đứng trước cửa sổ của căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nuôi tằm ấy.

Căn phòng cực kỳ đơn giản, trừ một cái giường đất và một cái bàn thì chẳng còn gì cả.

Nhìn thấy trong phòng có một người đàn ông đang ngủ khò khò trên giường đất, cậu bé béo lùn, rắn rỏi đang cúi người dùng bút chì vẽ tranh ở cạnh bên.

Thẩm Hoan Hoan đã thấy được cảnh tượng trong phòng, giọng nói lập tức nhỏ lại: “Sao…”

Lời chưa ra khỏi miệng, Khương Yếm đã đẩy nhẹ cửa sổ ra.

Thẩm Hoan Hoan vội dừng câu chuyện.

Kẽo kẹt…

Tiếng động rất khẽ nhưng vẫn ảnh hưởng đến cậu bé. Cậu bé ngẩng phắt đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khương Yếm đặt ngón trỏ lên môi.

Cậu bé đã ngạc nhiên một lúc, nhưng cũng chỉ vài giây, ngay sau đó sắc mặt bỗng nhuốm vẻ tức giận, cậu bé còn nhớ rõ, sáng nay người này đã cáu kỉnhvới cậu.

Cậu bé trầm giọng hỏi: “Chị muốn làm gì?”

“Chị muốn xin lỗi em.” Khương Yếm nói.

Cô mấp máy miệng, đôi mắt hết sức chân thành tha thiết: “Bây giờ chị đã thấy em trai của em dễ nhìn hơn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play