“Sau đây là bản tin thời sự đầu tiên. Vào 4 giờ 15 phút rạng sáng ngày hôm nay, cảnh sát đã phát hiện thi thể của một bé gái tại bờ sông ở ngoại ô thành phố. Theo điều tra của cảnh sát, khi còn sống nạn nhân là người mẫu của một hãng quần áo trẻ em trên một nền tảng, tên là Hiểu Hiểu. Đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin.”
Trạm xe buýt nhỏ chật kín người, hai nữ sinh mặc đồng phục ngồi trên ghế dài và ghé sát vào nhau, họ vừa xem bản tin buổi chiều của Giang Thành vừa thì thầm.
“Hiểu Hiểu…”
Nữ sinh tóc ngắn cầm điện thoại ấn nút tạm dừng, cô bé ngập ngừng nhìn bạn của mình: “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?”
“Mấy hôm trước báo đưa tin em ấy đoạt giải ba trong cuộc thi người mẫu thời trang trẻ em đấy, lúc ấy cậu còn ví mặt em ấy như kẹo bông gòn còn gì.”
“… Nhớ ra chưa?”
Nữ sinh tóc ngắn há hốc miệng, hiển nhiên là cô bé không thể liên hệ kẹo bông gòn với vụ án mạng này được.
Con người đôi khi rất kì lạ, nếu nạn nhân là người mình không quen biết, những tin tức thời sự liên quan đều bị cho vào quên lãng. Nhưng nếu nạn nhân là người mình biết, dù chỉ nhìn thấy hoặc nghe thấy trên TV thì cũng thấy mình có quan hệ với người đó.
Lúc lâu sau, nữ sinh tóc ngắn gắt lên: “Bà mẹ nó, cha mẹ kiểu quần gì thế này, sao lại để con nhỏ lại gần sông hồ một mình vậy hả?”
Cô bé lên án quá dữ dội, âm lượng tăng lên mấy đề-xi-ben, cô bạn ngồi cạnh phải vội vàng trấn an.
“Không loại trừ khả năng bị giết hại… Cơ mà cha mẹ cũng có lỗi, đáng lẽ họ phải trông coi cẩn thận hơn mới phải.”
Nữ sinh mấp máy môi, không đáp.
Một lát sau, chiếc xe buýt số 437 tới trạm. Ba trạm sau là đến làng đô thị sầm uất, xe buýt vốn đã chật cứng, lại thêm người chờ ở trạm ùa lên bất chấp chui vào trên xe, lấp kín hai cửa trên dưới, thành ra di chuyển khó khăn, như kiến chết dí đầy đường bởi dính phải mật.
Chuyến tiếp theo phải chờ nửa tiếng nữa, nữ sinh cất điện thoại, kéo bạn mình lách vào trong. Chừng hơn mười giây sau, cửa xe sau lưng hai nữ sinh đóng lại một cách khó khăn.
Có bảy, tám cánh tay đang nắm lấy tay vịn, trên xe buýt nhốn nháo, hai nữ sinh nắm chặt quai cặp của nhau, không ai nói gì.
Màn hình trên xe buýt đang chiếu bản tin buổi chiều, chỉ là không phải “thi thể bé gái ở bờ sông” nên cả hai cũng chẳng hứng thú mấy. Tâm trạng của cả hai không tốt, họ rũ mắt nhìn những khuôn mặt mệt mỏi của hành khách trên xe rồi thờ ơ nhìn qua chỗ khác. Khi liếc đến hàng ghế sau cùng bên phải, cả hai bỗng ngẩn ngơ.
“Ê, cậu nhìn kìa…”
Trong đám đông đang chán nản nhìn ra cửa sổ, có một sự tồn tại khác biệt hoàn toàn. Đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đang cúi thấp đầu tựa vào cửa sổ, rõ là tư thế rất lười biếng nhưng sống lưng cong ấy vẫn toát ra vẻ tao nhã.
Tóm lại, dù là ngoại hình hay khí chất cũng chẳng giống một người sẽ chen chúc trong chiếc xe buýt đông đúc vào giờ cao điểm.
Hai nữ sinh nhìn nhau, họ đều hiểu được sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy trong mắt đối phương.
Khương Yếm vừa hoá thành người không lâu, để ghi nhớ các khu vực trong trung tâm Giang Thành nên cả ngày hôm nay cô cứ đi lên đi xuống xe buýt liền tù tì, giờ đã buồn ngủ ríu hết cả mắt lại. Tuy vậy nhưng cô vẫn rất cảnh giác, lúc cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, Khương Yếm cũng nhìn lại ngay tức khắc.
Đó là hai nữ sinh nhỏ tuổi, không có tính công kích.
Khương Yếm nhớ tới văn hoá chào hỏi của nhân loại, cô mỉm cười, gật đầu với hai nữ sinh kia.
Nụ cười đó thật sự rất đẹp, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà nữ sinh cảm thấy chuyến xe ồn ào bỗng yên tĩnh hơn hẳn, tâm trạng buồn bã vì “Hiểu Hiểu” cũng tốt lên nhiều.
Hai nữ sinh cũng mỉm cười đáp lại Khương Yếm.
Quả nhiên, chị gái xinh đẹp chữa lành mọi thứ.
- Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t
Hoàng hôn ở Giang Thành vừa ảm đạm vừa vẩn đục. Khương Yếm nhìn rất lâu, càng nhìn càng thấy giống vải liệm, cũ mèm, dài thòng, lỏng lẻo, còn có mùi khó chịu.
Xe buýt chậm rãi dừng trong làng đô thị, nơi đây từng là khu vực xa hoa nhất của Giang Thành, có điều giờ đã suy tàn.
Những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau trên con đường lát xi măng đằng sau sân ga, gạch đỏ gạch trắng xen kẽ nhau, toà nào cũng vậy, cả thành phố trông giống hệt một bức tranh ghép hình.
Khương Yếm đi dọc theo đại lộ, bước chân chậm rãi, trên đường gặp một gánh hàng rong bán mì lạnh nướng, cô bèn dừng lại mua một phần.
“Tôi nhớ cô đấy, hôm nay là ngày thứ ba cô tới đây!”
Giờ này ít người qua lại, người bán hàng rong nhiệt tình đập thêm một quả trứng ốp la lên vỉ sắt: “Cái này tôi tặng thêm cho cô!”
Khương Yếm lên tiếng: “Cảm ơn, nhưng tôi chưa ăn món này bao giờ.”
“Cô chưa ăn bao giờ à? À, không sao, ngày mai cô đến tôi lại tặng tiếp! Không rau thơm, vị chua ngọt, đúng không?”
“Đúng vậy.” Khương Yếm đáp.
Ăn tối xong, Khương Yếm xem giờ rồi rảo bước nhanh hơn.
Mấy phút sau, cô rẽ vào ngõ, nhổ miếng trứng ốp la dầu mỡ vào thùng rác ven đường. Khương Yếm vừa đi vừa nhớ lại cái vị khó ăn lúc nãy nên bèn lấy chai nước khoáng ra súc miệng, cô cau có mãi cho đến khi đi tới một khu chung cư cũ kĩ.
Lúc Khương Yếm về đến nhà, bản tin buổi chiều đã gần hết.
“… Vụ trộm ở bảo tàng quốc gia đã gây chấn động khắp cả nước, các chuyên gia liên quan đang gấp rút thu thập dấu vân tay ở hiện trường.”
“Theo ước tính của các chuyên gia, chiếc váy cưới này có niên đại ít nhất là 2300 năm, là chiếc váy cưới cổ nhất được khai quật từ trước đến nay. Đây là sản phẩm thủ công xuất xứ từ tay của các nghệ nhân dân tộc và trải qua ba đời hoàng đế và hoàng hậu, được chôn cất cùng nữ đế vào năm 762 sau công nguyên và được các chuyên gia khai quật vào mười năm trước.”
“Váy cưới màu ngọc hồng lựu, không hề phai màu theo năm tháng, duyên dáng, quý giá, tao nhã, tinh xảo, là bảo vật của quốc gia.”
“… Văn vật quốc gia không thể khinh nhờn, đài chúng tôi sẽ theo dõi và cập nhật thông tin trong bản tin tiếp theo.”
Bản tin kết thúc, Khương Yếm ngả người xuống sô pha.
Là “vật bị đánh cắp” trong vụ trộm váy cưới này, mấy ngày nay Khương Yếm có niềm vui mới. Đó là nhìn các chuyên gia và học giả nổi danh đi tìm cô sứt đầu mẻ trán.
Chuyện này cực thú vị, mỗi người một thần thái, chuyển động và ngôn ngữ, vì chức vụ khác nhau nên sẽ có chẳng ai thú vị giống ai.
Khương Yếm nhếch môi, tầm mắt rơi vào tờ giấy trắng nằm cách đó không xa.
Nụ cười trên mặt cô tắt dần.
Thật ra Khương Yếm không nhớ mình đã sống bao lâu, 2300 năm, 3000 năm hoặc lâu hơn thế. Nhưng cô biết rõ từ một ngàn năm trước, cô bắt đầu có ý thức. Vì một vài nguyên nhân nên cô không hoá hình ngay, cứ vậy kéo dài cho đến sáu mươi năm trước.
Sáu mươi năm trước, quy luật của Thiên Đạo thay đổi, ngăn chặn con đường hoá hình của yêu vật.
Không muốn và không thể, Khương Yếm thích vế trước hơn.
Cho nên từ đó trở đi, Khương Yếm bắt đầu nghiên cứu thuật hoá hình, nhưng lần nào cô cũng bị cái quy luật của Thiên Đạo đó đè cho sắp thành bụi phấn mất rồi.
Buổi tối một tuần trước, sau khi Khương Yếm hoá hình thất bại lần thứ n, một ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên xuất hiện trong bảo tàng, vào phòng trưng bày cô, dùng chín lá bùa cản quy luật của Thiên Đạo giúp cô hoá hình thành công.
Không hành động nào là không có mục đích.
Sau đó Khương Yếm hỏi thẳng ông ta muốn cô làm gì, ông lão không đáp, chỉ kêu cô điền thông tin cá nhân.
Thông tin cá nhân…
Thông tin cá nhân chết tiệt.
Khương Yếm xoa thái dương, bực bội cầm tờ giấy để xem lại lần nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Thư thỏa thuận tham gia chương trình.
Từ ekip chương trình “Hồng Chẩm”.
Nhà ngoại cảm thân mến,
Đơn đăng kí của bạn đã được nhận. Thay mặt ban tổ chức chương trình “Hồng Chẩm”, chúng tôi xin gửi tới bạn lời chúc mừng chân thành nhất: Chúc mừng bạn đã trúng tuyển!
Bạn có thể xem thêm chi tiết ở website chính thức của chương trình, nội dung tóm tắt là đánh giá thiện ác của quỷ, giải quyết chấp niệm, giúp quỷ đầu thai. Ngoài ra bạn cần phải chú ý hai điều: một, làm người không dễ, làm quỷ cũng thế, dù là làm gì thì trước khi quyết định cũng phải cân nhắc đến hậu quả, hai, vì tính chất của chương trình nên thương vong có thể xảy đến bất cứ lúc nào, hãy bảo vệ tính mạng của bản thân thật tốt.
Đây là thư thoả thuận mà cô nhận được vào hôm qua.
Rõ ràng là ông lão mặc áo đạo sĩ đã lấy thông tin của cô đi đăng ký tham gia một chương trình ngoại cảm, để cô tham gia chương trình này chính là “thù lao” mà ông ta muốn.
Nhưng dù có đọc cái thỏa thuận này bao nhiêu lần đi nữa thì Khương Yếm vẫn không cách nào thôi nghi ngờ tính xác thực của nó.
Bởi vì cô không phải là nhà ngoại cảm.
Khương Yếm đã suy nghĩ hai ngày nay, hôm nay lúc ngồi trên xe buýt cô vẫn suy đoán mục đích của ông lão đạo sĩ. Thuật nghiệp hữu chuyên công*, năng lực của cô không liên quan gì đến hai chữ “ngoại cảm”. Cô không biết vẽ bùa, không biết bắt quỷ, thậm chí năng lực của cô còn làm mờ đi sự khác biệt giữa con người và quỷ. Người mặc áo đạo sĩ kia có thể ngăn chặn được quy luật của Thiên Đạo thì không thể không biết năng lực của cô là gì được.
*Thuật nghiệp hữu chuyên công (术业有专攻): Câu này có nghĩa cũ và nghĩa mới. Nghĩa mới là cái thường dùng bây giờ. Nó có nghĩa là làm gì cũng phải có chuyên môn, không phải chuyên môn của mình thì cũng đành bó tay.
Nếu vậy thì tại sao người kia lại muốn cô tham gia chương trình này?
Kim phút quay tích tắc, lá cây xào xạc và đổ cái bóng gầy gò cao chừng nửa người lên bức tường trắng. Cái bóng di chuyển chậm rãi đến sô pha, nó đè lên tờ giấy, như thúc giục Khương Yếm đưa ra quyết định.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa vậy.
Một lát sau, Khương Yếm cầm bút ký tên mình lên đấy.
*
Rửa mặt xong, Khương Yếm đến chỗ bàn trà để cất kỹ thoả thuận ở huyền quan.
Ở đằng xa vang lên tiếng nhạc kết thúc điệu nhảy ở quảng trường, sau đó là tiếng loa phóng thanh nhắc nhở mọi người về nhà cẩn thận. Nhà của Khương Yếm ở tầng một, từ ban công nhìn thẳng ra vườn hoa nhỏ tám mét vuông. Giờ này người qua kẻ lại đông đúc, loa phóng thanh cộng thêm tiếng người đi đường thì đúng là hơi ồn ào thật.
Khương Yếm đã sống ở đây một tuần, căn cứ vào tính cách của từng loại yêu quái thì chúng sẽ có các cách thức khác nhau để tìm hiểu về xã hội loài người, cách Khương Yếm hoà nhập vào xã hội là lắng nghe và phân tích nội dung cuộc trò chuyện của con người.
Khương Yếm đi đến ban công và kéo rèm ở đó ra.
Lúc này có một cặp đôi tình cờ đi ngang qua vườn hoa.
Cô gái có gương mặt thanh tú, cười lên trông rất xinh, cô ấy đang ôm cánh tay bạn trai để làm nũng, bước đi rất chậm.
“Tại anh hết đấy.” Cô gái nói với vẻ giận dữ: “Anh cứ nhất quyết kéo em đi nhảy ở quảng trường, mệt chết em rồi đây này!”
Chàng trai giơ tay lên, mỉm cười dịu dàng: “Được, được, tất cả là lỗi của anh.”
“Bắt đền anh đấy!”
“Ở nhà còn nửa cân tôm hùm đất đấy, về rồi anh làm bữa khuya cho em nhé?”
Cô gái chỉ chờ có vậy, giọng cô ấy dịu xuống ngay: “Coi như anh biết điều đấy, còn chân em nữa… Ở quảng trường có nhiều trẻ con quá, chạy nhảy chả nhìn đường gì cả, lúc nãy có con bé giẫm phải chân em, đau quá đây này.”
“Đừng giận nữa, lát về anh thổi…”
“Ôi ôi anh nói gì thế?” Cô gái vội vàng che miệng chàng trai lại: “Anh nói nhỏ thôi, người ta nghe thấy lại hiểu nhầm.”
“Nghe được cũng có sao đâu, vừa hay…”
Chàng trai quay sang định nói tiếp thì bỗng chú ý đến tấm rèm đang mở cách đó vài mét, hắn ta hít vào mấy hơi rồi gật đầu chào Khương Yếm.
Khương Yếm đứng cạnh cửa sổ, bị phát hiện cũng không bối rối, mỉm cười nhìn hai người rời đi.
Cô biết đôi tình nhân này.
Họ ở tầng sáu, vừa đính hôn cách đây không lâu. Cô đã nhiều lần nghe thấy cư dân ở đây truyền tai nhau rằng tình yêu của hai người thắm thiết biết bao nhiêu, chàng trai yêu chiều bạn gái thế nào, họ còn bảo bao giờ hai người kết hôn thì hàng xóm như họ chắc chắn phải đến chúc phúc.
Có điều tin tức của họ sai rồi.
Dù sao ngay lúc này…
Khương Yếm nhìn chăm chú vào đôi tình nhân, nói chính xác hơn, cô đang nhìn chân của chàng trai.
Ngay lúc này.
Mũi chân của chàng trai yêu chiều bạn gái kia đang hướng ra sau và nhắm thẳng vào Khương Yếm.