Vẻ mặt của Nhị Tráng khá bối rối.
Khương Yếm lấy chiếc bánh mì nhân đậu đỏ mà Thẩm Tiếu Tiếu đưa cho cô từ trong túi ra, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên cửa sổ: “Đây là quà tạ lỗi.”
Thôn Tằm vô cùng hẻo lánh, từ khi sinh ra đến nay, Nhị Tráng chưa từng rời khỏi thôn, hơn nữa thôn đã tự cung tự cấp được khoảng thời gian dài, mỗi khi trang trải cuối năm, thi thoảng mới có người ra ngoài mua một số món đồ Tết giá rẻ, đã lâu rồi cậu bé chưa được ăn đồ ăn vặt trong thành phố.
Nhị Tráng hơi ngập ngừng nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm ân cần mỉm cười: “Ngọt lắm, em có muốn thử không?”
Nếu Trình Quang ở đây và nhìn thấy nụ cười của Khương Yếm, cậu sẽ rút lui khỏi hiện trường ngay lập tức, tuy nhiên, Nhị Tráng vẫn còn nhỏ, cậu bé không hiểu rằng mỗi món quà mà Khương Yếm đưa ra đều có ghi rõ giá cả. Cậu bé cầm lấy chiếc bánh không chút phòng vệ, xé gói và cắn một miếng lớn.
Cậu bé ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, cậu bé lại nhìn ra cửa sổ.
Ở đó xuất hiện một túi bánh quy kẹp nhân được đóng gói tinh xảo.
Lần này do Thẩm Hoan Hoan để ở đó.
Thẩm Hoan Hoan thường quen mang theo các loại đồ ăn vặt vì Thẩm Tiếu Tiếu ham ăn, hôm nay cũng vậy, cô nàng nháy mắt với Khương Yếm. Dẫu vừa rồi cô nàng không biết Khương Yếm đang nói cái gì, nhưng trẻ con đúng là đối tượng lý tưởng để hỏi thăm tin tức.
Khương Yếm: “Em muốn ăn nữa chứ?”
Nhị Tráng vội gật đầu.
Khương Yếm thuyết phục một cách khéo léo: “Chị gái này cũng có đồ ăn vặt nhưng chị ấy chỉ đưa chúng cho những đứa trẻ xinh đẹp trong thôn này thôi, nếu em có thể giúp chị mang đến cho các bạn." Cô dừng lại và liếc nhìn về phía cửa: "Em cũng sẽ được phần nhỏ coi như là phần thưởng. ”
Nói xong, Khương Yếm ra hiệu cho Thẩm Hoan Hoan lùi lại vài bước và đi về phía cửa phòng.
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Nhị Tráng rón rén đóng cửa phòng lại rồi đi theo họ đến khoảng đất trống bên cạnh.
Sau khi chắc chắn không quấy rầy giấc ngủ của ba mình, Nhị Tráng vội vàng hỏi: “Thật ạ?”
Thẩm Hoan Hoan làm theo lời Khương Yếm, cô nàng móc ra một túi kẹo từ trong túi và lắc về phía cậu bé.
Nhị Tráng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Nhưng mấy em ấy không ăn thứ này được. "
Khương Yếm hiểu, cô nói: "Bởi vì những đứa trẻ xinh đẹp ấy còn quá nhỏ tuổi à?"
“Đúng vậy, bọn trẻ vẫn chưa mọc hết răng.” Nhị Tráng xoa tay: “Nhưng em có thể ăn thay chúng!”
Khương Yếm từ chối lời đề nghị: "Quên đi, em không có đẹp."
Mặc dù Nhị Tráng thừa nhận cách nói này, nhưng cậu bé vẫn muốn có "phần thưởng" vì đã chuyển đồ giúp, vì vậy cậu bé vắt óc bắt đầu nghĩ cách. Một lúc lâu sau, đôi mắt của cậu bé sáng ngời: "Em biết rồi!"
Khương Yếm: "Hả?"
"Em có thể đưa nó cho anh chị của chúng trước và để họ giữ nó, đợi đến khi bọn trẻ lớn lên thì sẽ đưa nó cho chúng ăn!”
Đúng là một cách giải quyết đầy trẻ con.
Khương Yếm cười khẽ: "Cách hay đấy."
"Nhưng sao em biết chúng bảo quản như thế nào, nếu là chị, chắc chắn chị sẽ ăn vụng."
Nhị Tráng bĩu môi: "Họ không dám đâu, nếu bị bắt gặp đang ăn vụng đồ ăn của em bé thì sẽ bị đánh bằng gậy đó."
Thẩm Hoan Hoan nghe thấy điều gì không đúng lắm: "Đánh ư?"
Nhị Tráng đương nhiên gật đầu: “Đúng đó, những đứa trẻ xinh đẹp được chọn món ngon ăn trước, những đứa xấu xí không thể tranh giành với chúng. Những đứa trẻ đó đẹp nhất trong thôn nên cái gì cũng phải tốt nhất! Đây chính là... Ừm, hình như nó được gọi là luật lệ trong thôn." Cậu bé chống tay lên hông như một ông cụ non và nhìn về phía hai người: "Em nghe ba kể rằng các chị đến từ một thành phố lớn?"
Thẩm Hoan Hoan gật đầu.
Nhị Tráng nói tiếp: "Ở các thành phố lớn chắc hẳn có rất nhiều người đẹp. Với ngoại hình của các chị, chắc hẳn các chị là người ăn cơm cuối cùng nhỉ? Đặc biệt là chị, ngoại hình hù chết người ta đó, vừa nhìn đã biết chị không được ăn no." Cậu bé ngẩng đầu chỉ vào Khương Yếm.
Vẻ mặt của Thẩm Hoan Hoan không thể tưởng tượng nổi, cô nàng phát hiện mình nghe không hiểu lời của cậu bé, không chỉ là thực hư về luật lệ của thôn mà còn nói ngoại hình của Khương Yếm trông rất xấu. - Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t
Cả đời này cô nàng chưa từng thấy ai đẹp hơn Khương Yếm
Ngay khi Thẩm Hoan Hoan đang định đính chính thì Khương Yếm đã lên tiếng trước.
"Không đâu, chị được ăn no." Cô nói.
"Khắp nơi trong thành phố đều có đồ ăn ngon. Nhiều đến mức người đẹp cũng ăn không hết, cho nên bọn chị có thể ăn… Nếu không, những món đồ ăn vặt này từ đâu tới chứ?”
Thẩm Hoan Hoan chớp mắt, cô nàng liếc nhìn Khương Yếm sau đó quay lại nhìn cậu bé, như đã hiểu nhưng cũng như không hiểu.
Nhị Tráng còn chưa đủ tuổi đi học, mọi quan niệm đều được truyền bá bởi người dân trong thôn, cậu bé vốn chưa từng ngẫm nghĩ lại, nghe cái gì thì chính là cái đó, lần này cậu bé đột nhiên nghe được cách nói của Khương Yếm thì cảm thấy khá đúng.
Cậu bé gãi đầu: "Có vẻ là vậy."
"Thảo nào cô giáo Hạ Tình có nhiều đồ ăn vặt, em còn tưởng cô ấy ăn trộm cơ."
"Cô giáo Hạ Tình? Khương Yếm nghe vậy thì hỏi: “Cô ấy đến từ thành phố khác phải không?”
Thẩm Hoan Hoan cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, cô nàng vội vàng ngẩng đầu lên.
Chẳng phải Thôn Tằm không thích người ngoài sao?
Việc Vương Bảo Dân bài xích bọn họ không giống giả, dù người ngoài như họ chỉ ở tạm vài ngày thì cũng bị bài xích, chứ đừng nói đến những “giáo viên” đã sống ở đây lâu năm.
Nhị Tráng gật đầu một cách đương nhiên: "Đúng rồi ạ."
"Hình như cô ấy được nơi nào đó cử tới, em nghe ba nói rằng cô ấy là giáo viên tình nguyện, trông rất xấu xí, nhưng cô ấy thường xuyên cho chúng em đồ ăn ngon!" Nhị Tráng nói: "Trước đây chị gái em và anh trai của Hà Diệu Diệu từng học ở đó."
Thẩm Hoan Hoan đã biết sơ về thân phận của cô giáo Hạ, cô ấy là sinh viên đến nông thôn, có nhiệm vụ dạy học ở thôn Tằm. Nếu cô ấy được quốc gia cử tới, dù có bài xích người ngoài thì thôn cũng phải đối đãi tốt với cô ấy.
Cô hỏi: “Cô giáo này còn ở trong thôn không?"
Nhị Tráng lắc đầu: "Cô ấy đi rồi."
Thẩm Hoan Hoan thở dài, nếu là người ngoài thôn thì ắt hẳn quá trình trao đổi sẽ ít rào cản hơn, ban nãy cô nàng còn muốn hỏi lớp học của giáo viên tình nguyện này ở đâu.
"Cô giáo Hạ rời đi khi nào?" Cô nàng thuận miệng hỏi.
"Cô ấy mất rồi. " Nhị Tráng trả lời.
*
Theo lời kể của Nhị Tráng, vào tháng 12 năm ngoái, Hạ Tình, một giáo viên tình nguyện trong thôn, đột nhiên biến mất và bốn đứa trẻ trong làng cũng biến mất cùng cô ấy.
Khi đó, dân làng đã huy động tìm kiếm suốt đêm, cuối cùng tìm thấy bốn thi thể ở hạ lưu suối, đến nay thi thể cuối cùng vẫn chưa được tìm thấy.
Nghe tin này, Khương Yếm nghĩ ngay đến thái độ của Vương Bảo Dân đối với dòng suối.
… Cô một mực tin rằng vấn đề có thể không nằm ở dòng suối, đồng thời thúc giục Hùng An cố gắng tìm ra nguyên nhân dẫn đến những cái chết ở thôn Tằm.
Lúc đó cô cảm thấy có nguyên do, bây giờ xem ra quả thực là như vậy.
Tại sao Vương Bảo Dân lại từ chối tiếp cận dòng suối?
Là khó chịu, sợ hãi hay gì… Khương Yếm nghĩ đến một khả năng, cô cụp mắt xuống hỏi Nhị Tráng: "Vương Bảo Dân có con không?"
Nhị Tráng vừa gật đầu vừa nhấm nháp chiếc bánh quy: "Có, anh Vương Tôn, anh ấy được tìm thấy cùng với chị gái của em…"
Có lẽ vì cậu bé đang nói về người chị đã khuất của mình nên tần suất ăn bánh quy của Nhị Tráng chậm dần, càng lúc càng chậm, cuối cùng, cậu bé không ăn nữa và nắm lấy nửa chiếc bánh còn lại trong tay.
"Chị gái của em chưa bao giờ ăn những thứ này." Cậu nói.
"Lúc ấy mẹ còn chưa sinh em trai, chị ấy luôn để lại đồ ăn vặt cho em, chị ấy không bao giờ ăn."
Cậu bé nói lí nhí rồi cúi đầu, hốc mắt dần đỏ ửng. Bởi vì còn nhỏ nên cảm xúc đến nhanh và hỗn loạn, cậu mím môi, hai hàng nước mũi chảy xuống, mặt thì lấm lem, giống như một con mèo với khuôn mặt lem nhem không ai muốn.
Thẩm Hoan Hoan thở dài.
Cô nàng lấy bánh quy và hai túi kẹo từ trong ba lô ra: "Cho em hết đó, ăn hết đi nhé."
Nhị Tráng khịt mũi: "Vậy em chỉ ăn một túi, còn lại chôn cho chị gái của em."
“Được." Thẩm Hoan Hoan dùng khăn giấy giúp cậu bé lau sạch mũi.
Khương Yếm không có lòng trắc ẩn đến vậy, cô chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để ở lại chương trình này, cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, chẳng hạn như không tìm thấy thi thể của ai và liệu trong thôn còn có người ngoài tới hay không, nhưng không đợi cô hỏi, phía sau vang lên tiếng đóng cửa.
Ba của Nhị Tráng đã thức dậy.
Thẩm Hoan Hoan sửng sốt, bọn họ hỏi quá nhiều thứ, đã vượt xa thân phận sinh viên hiện tại mà họ nên hỏi. Không biết tại sao, rõ ràng cô nàng đã nói sẽ bảo vệ Khương Yếm thật tốt, lúc này cô nàng vô thức nhìn về phía Khương Yếm.
Vẻ mặt của Khương Yếm vẫn bình tĩnh.
Cô cúi người nhìn Nhị Tráng: "Còn nhớ ban nãy bọn chị đã nói gì với em không?”
Nhị Tráng không biết tại sao, nhưng cậu bé vẫn nhớ lại theo bản năng.
Khương Yếm nhìn Nhị Tráng thong thả ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cô và Thẩm Hoan Hoan, cậu bé vươn tay ra và phá tan.
“Đi thôi." Cô nói với Thẩm Hoan Hoan: "Chị sẽ thi triển ma pháp đau đầu nhớ lại.”
Thẩm Hoan Hoan chợt sửng sốt rồi cười lớn: “Đó là một câu thần chú.”
“Hà quan chủ lại phát minh ra thần chú mới lạ gì à, giỏi quá đi.”
*
Hai người cầm lấy đồ của Hùng An đưa cho và đi tìm lực lượng chính.
Không ai nói gì suốt chặng đường, họ đều suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi. Đi được nửa đường, Thẩm Hoan Hoan bỗng nhiên bước chậm lại, phá vỡ sự yên lặng: "Khương Yếm, chị nói xem lời của cậu bé ban nãy có đáng tin không?"
“Có một số chuyện rất kỳ lạ, chị luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Giọng điệu của Thẩm Hoan Hoan rất do dự.
“Có thể tin được.” Khương Yếm nói
Thẩm Hoan Hoan sửng sốt.
Khương Yếm bịa ra: “Chị đã sử dụng câu thần chú không ai có thể lừa được tôi."
Lại là thần chú quái dị mà Thẩm Hoan Hoan chưa từng nghe qua, nhưng tò mò thì tò mò, chú thuật của các môn phái quá khác nhau, hỏi thăm qua loa cũng không lễ phép, vì thế cô nàng gật đầu và không nhắc đến chuyện này nữa.
Cô nàng hỏi Khương Yếm: "Khái niệm về đẹp và xấu của cậu bé này khá kỳ lạ phải không?"
Ban đầu Thẩm Hoan Hoan không nhận ra điều này, mặc dù ngay sau khi nói chuyện với cậu bé, Khương Yếm đã thẳng thắn nói rằng mình xấu xí, nhưng cô nàng lại cho rằng đây là tính cách của Khương Yếm, có thể tiêu chuẩn cái đẹp của cô hơi kỳ lạ, cô không dành quá nhiều sự quan tâm đến tâm lý của trẻ em. Nhưng ngay sau đó cô nàng nhận ra rằng Khương Yếm cố ý làm điều đó, bởi vì từ biểu cảm của cậu bé, cậu bé rất đồng ý với đánh giá của Khương Yếm về mình, đồng thời cũng chỉ trích Khương Yếm và ngoại hình của cô.
Tuy mỗi người có thẩm mỹ khác nhau, không có thẩm mỹ của ai tốt hơn hay kém hơn, nhưng Thẩm Hoan Hoan vẫn cảm thấy Khương Yếm xấu xí là điều rất mâu thuẫn.
Khương Yếm: “Kỳ quá.”
Tin tức ban nãy đã dùng đồ ăn vặt của Thẩm Hoan Hoan, Khương Yếm quyết định sẽ chia sẻ một phần tin tức. Cô ngồi xổm xuống nhặt một hòn đá, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Hoan Hoan, cô vẽ vài nét đơn giản: "Sáng nay chị đã nói chuyện với hai đứa trẻ.”
Thẩm Hoan Hoan biết chuyện này, lúc ấy cô nàng đã bảo Thẩm Tiếu Tiếu tìm Khương Yếm về, cô nàng cẩn thận lắng nghe những lời tiếp theo của Khương Yếm.
"Lúc đó chúng đang vẽ và so sánh em trai của ai đẹp hơn. Đây là bức vẽ của chúng." Sau khi Khương Yếm vẽ xong vài nét, cô ném những viên đá sang một bên, ra hiệu cho Thẩm Hoan Hoan nhìn xem.
Tấm lưng của Thẩm Hoan Hoan nổi da gà vì bức tranh này.
Cô nàng thề rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy những hình thù kỳ lạ như vậy trong đời, chúng thậm chí không giống con người mà giống như những mảnh ghép hình người với các đặc điểm trên khuôn mặt bị cắt bỏ, nhưng khi ghép các mảnh với nhau lại như quên đặt mắt đúng vị trí.
Bây giờ ghép những mảnh ghép này lại, bởi những nét vẽ đơn giản, không những trông không buồn cười mà thấy càng kỳ quái và đáng sợ hơn.
Một lúc sau, Thẩm Hoan Hoan hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta sắp xếp lại thông tin đi.” Cô nói.
Khương Yếm gật đầu.
Cô tóm tắt thông tin vừa nhận được từ cậu bé: “Trước mắt chúng ta đã biết những kẻ dị tật trong làng toàn là những đứa trẻ mới sinh ra và không thể ăn cơm hay đồ ăn vặt.”
"Anh chị em của những đứa trẻ này trông bình thường."
"Những đứa trẻ này có địa vị cao hơn nhiều so với anh chị em trong gia đình."
Thẩm Hoan Hoan nói thêm: "Thôn làng có luật lệ riêng và coi sự dị tật là vẻ đẹp của thôn.”
"Hợp lý hóa sự hoài nghi rằng luật lệ này không phải vẫn luôn tồn tại, mà là sau sự xuất hiện của đứa trẻ dị tật, tức là trong vài tháng qua!"
"Dù sao, trước khi đứa trẻ dị tật chào đời, tất cả dân làng trong thôn tướng mạo đều rất bình thường. Trong trường hợp này, cái gọi là luật lệ của thôn rất khó xác định. Mọi người đều bình thường, vậy thì làm sao có thể phân biệt đẹp và xấu rõ ràng được?"
Nói xong, Thẩm Hoán Hoan bình tĩnh lại, cô nàng bổ sung thêm: “Hơn nữa, cậu bé kia cũng nói, khi mẹ cậu bé chưa sinh em trai, chị cậu bé luôn để lại đồ ăn vặt cho cậu bé, em nghĩ lúc ấy hoàn toàn là tình chị em bình thường, không phải do luật lệ đẹp xấu kỳ lạ đó.”
“Cho nên tình huống hiện tại như thể… Sau khi em trai của cậu bé ra đời, cậu bé đột ngột bị gia đình đánh giá là xấu xí, nhưng em trai cậu lại rất đẹp, xã hội phát triển luật lệ người xấu phục vụ cho người đẹp, dưới áp bức của luật lệ, từ giờ trở đi cậu bé ấy phải đặt em trai mình lên hàng đầu trong mọi việc!"
Khương Yếm gật đầu, cô đồng tình với ý kiến này.
Đầu của Thẩm Hoán Hoan nhanh chóng quay mòng mòng, cô nàng sắp xếp thông tin: “Chẳng lẽ ma quỷ đã nguyền rủa thôn này ư?”
"Mấy tháng trước, một nhà ngoại cảm phát hiện có sự rối loạn trong trường năng lượng của thôn Tằm, nhưng điều này không có nghĩa là vấn đề này đã xảy ra ở thôn Tằm vài tháng trước. Có thể lúc đầu chứng rối loạn này chỉ ở mức độ nhẹ và không được phát hiện ra."
“Vậy nên lời nguyền có thể đã xảy ra cách đây một năm, khi phụ nữ trong thôn chưa mang thai. Cũng có thể cách đây không lâu, khi một số phụ nữ trong thôn đã mang thai. Với cả hai trường hợp, người phụ nữ sẽ sinh ra một đứa trẻ có ngoại hình dị tật.”
Khương Yếm chống cằm và nói: “Chính là hai khoảng thời gian này.”
Thẩm Hoan Hoan liên tục suy nghĩ: "Ma quỷ đã nguyền rủa vào một trong hai thời gian này, nội dung của lời nguyền rủa là làm cho thẩm mỹ của cả thôn rối loạn, nói cách khác, dù phụ nữ sinh ra đứa trẻ dị tật thì thôn dân cũng sẽ không thấy sợ, ngược lại họ còn có thiện cảm. Dưới sự thiên vị này, thôn dân bài xích những đứa trẻ trước đó trong làng và đưa ra luật lệ đó."
Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm: “Vấn đề bây giờ là tìm ra đối tượng bị nguyền rủa.” Cô nàng tự nhủ: “Có thể do tham quái, dù sao nó cũng từng hiện hình, nhưng chúng ta không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy nó sinh trưởng ở sau núi nên tạm thời bỏ qua."
"Cũng có thể do người đã mất nguyền rủa thôn, bốn tháng trước trong thôn vừa có năm người chết đuối, thời gian đúng lúc vừa vặn."
Nói đến đây, dường như Thẩm Hoan Hoan đột ngột nghĩ tới điều gì đó, cô nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Yếm: "Chẳng lẽ là Hạ Tình?"
Khương Yếm thắc mắc: "Tại sao?"
"Bởi vì những học sinh đã chết đều trưởng thành trong thôn. Họ không có lý do gì để nguyền rủa thôn cả, chỉ có giáo viên tình nguyện này là người đến từ nơi khác, cô ấy chết ở nơi đất khách quê người.” Thẩm Hoan Hoan càng nói càng cảm thấy có lý, ánh mắt dần sáng ngời: “Có thể thi thể chưa được tìm thấy là cô ấy, nếu em là cô ấy, em rất muốn thi thể của mình được tìm thấy, em không muốn ở trong nước hay nơi tối tăm không có ánh mặt trời, em muốn được an táng thật tốt, điều này sẽ trở thành chấp niệm hóa quỷ của em!”
Khương Yếm mỉm cười: "Cũng đúng."
Tuy nhiên Thẩm Hoan Hoan vội vàng cau mày: "Nhưng tại sao cô ấy lại nguyền rủa những đứa trẻ đó?”
Cô nàng cố gắng nghĩ ra nhiều khả năng khác nhau: "Có phải cô ấy muốn truyền tải điều gì đó thông qua những đứa trẻ này, chẳng hạn như khiến thôn dân sợ hãi và nhờ cảnh sát đến vớt xác cô ấy lên? Nhưng do thẩm mỹ của thôn đã rối loạn nên họ sẽ không nghĩ những đứa trẻ mới sinh bị dị tật, bởi vậy họ sẽ không báo cảnh sát để tìm kiếm sự trợ giúp, một khi đã vậy, tại sao cô ấy lại nguyền rủa chứ."
Suy nghĩ của Thẩm Hoan Hoan lâm vào cục diện bế tắc.
Khương Yếm không nói gì.
Thẩm Hoan Hoan phân tích khá đúng, nhưng cô nàng không hề biết rằng những người phụ nữ trong thôn đã uống rất nhiều thuốc bổ trước khi sinh ra những đứa trẻ dị tật, hai điều này chắc chắn có mối quan hệ nào đó, lời nguyền của ma quỷ đối với ngôi làng không bao gồm "thẩm mỹ của thôn bị xáo trộn", người rối loạn nhiều nhất là mẹ của những đứa trẻ đó, thậm chí cả thôn có thể không hề mất trí… Vì lý do nào đó, người lớn chỉ đang diễn trò, còn những đứa trẻ đang bị những vị trưởng bối ấy bóp méo thẩm mỹ.
Suy cho cùng, sáng nay khi ra ngoài, những ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của thôn dân không thể dàn dựng được.
Ngoài ra, vì Hạ Tình phát đồ ăn nhẹ cho học sinh nên khả năng sau khi chết, việc cô ấy nguyền rủa những đứa trẻ vô tội là rất thấp. Điều quan trọng nhất là thi thể không tìm được chưa xác định được là ai, chỉ vì Hạ Tình là người ngoài ở trong thôn nên cho rằng cô ấy thực thi lời nguyền, đây là điều rất khó chắc chắn.
Quả nhiên.
Trước khi cả hai tìm được lực lượng chính, họ đã gặp Trình Quang đang quay về.
Trình Quang nhìn thấy Khương Yếm thì đưa cho cô một con hạc giấy cũ nát ngay lập tức, dường như nó bị ngâm trong nước
Trên hạc giấy có chữ viết, lúc tháo ra chữ viết đã ướt sũng, mờ nhòe, nhưng còn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chữ.
… "Niểu Niểu, mình gấp hạc cho cậu nè, cậu về nhà đi."
Trình Quang giải thích ngắn gọn: "Khi nãy tôi nhìn thấy một cậu bé gấp hạc giấy bên dòng suối, tôi hỏi thì cậu bé nói mình bảy tuổi, tên là Từ Lương Tá, cậu bé là bạn thân của cô bé rơi xuống nước, thi thể vẫn chưa tìm được."
"Cô bé đã chết tên là Niểu Niểu và cô bé chỉ mới bảy tuổi thôi."
Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan.
Thẩm Hoan Hoan hơi phiền muộn xoa ấn đường.
… Lý luận của cô nàng đã bị bác bỏ.
Thi thể bị dòng nước nuốt chửng không phải là Hạ Tình.