Khương Yếm chợt không nói gì, Hà Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn chị gái đang nghe lén này, cô bé cảm thấy biểu cảm của chị gái này có vẻ khá hưng phấn.

Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của đối phương lập tức trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra: "Các em ấy là em trai của bọn em à?"

Hà Diệu Diệu vô thức khẩn trương: "Hả…?"

Khương Yếm lặp lại lần nữa: "Các em ấy là em trai ruột của bọn em phải không?"

Hà Diệu Diệu: "Ừm… Đúng rồi ạ!"

“Các em ấy lớn như thế hả? Bức tranh không sai đó chứ?”

“Không có đâu, vẽ tranh sai để làm gì, các em ấy lớn thế thôi mà.” Tính khí của Nhị Tráng nóng nảy, cậu bé nói thẳng vào vấn đề: “Chị mau nói ai xinh đẹp hơn đi.”

Khương Yếm suy nghĩ một lúc, cô chỉ vào bức tranh trước người cô bé: “Bé này.”

“Da! Em biết mà! Em trai của em xinh đẹp hơn.”

Trẻ con nhanh quên, Hà Diệu Diệu dĩ nhiên đã quên mất sự căng thẳng lúc mới gặp Khương Yếm, cô bé nhìn Nhị Tráng một cách tự hào, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng ngay sau đó, cô bé thu nụ cười lại vì sợ Nhị Tráng buồn lòng.

“Nhị Tráng, em trai của cậu cũng rất xinh đẹp...”

Nhị Tráng nặng nề hừ một tiếng, cục đá bằng nắm tay bị ném vào trong nước, sau đó cậu bé hét về phía người trông coi phòng tằm:  “Ba, con về rồi!”

Người đàn ông đang nghe Hùng An phân tích tình hình thức ăn nuôi tằm nên không ngẩng đầu lên mà chỉ vẫy tay. 

Bên dòng suối nhỏ chỉ còn lại Khương Yếm và cô bé. 

Có lẽ thẩm mỹ của Khương Yếm hợp với ý của cô bé, cô bé than thở vài câu nhưng không đuổi Khương Yếm đi, cô bé ngồi xuống bắt đầu vẽ lại lần nữa. Khương Yếm cúi nhìn bức tranh một lúc, thuận miệng hỏi: “Em tên gì?”

“Hà Diệu Diệu.” Hà Diệu Diệu hết sức chuyên tâm vẽ tranh.

“Tên rất hay.”

Hà Diệu Diệu sửng sốt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nói: “Chị là người đầu tiên khen tên em hay đấy.”

“Thật à.” Khương Yếm cúi xuống với nụ cười trên môi: “Mẹ em chưa từng khen em sao?”

"Mẹ em nói đây là cái tên xấu, ngày em sinh ra, trong nhà có con mèo nhỏ kêu không ngừng nên em được gọi là Diệu Diệu." Hà Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Người xấu nên dùng tên xấu, tên xấu dễ sống hơn!"

“Thế ư.” Khương Yếm ngồi xổm bên cạnh Hà Diệu Diệu, cô chỉ tay vào bức tranh trên cát: “Nhưng em trai của em chắc chắn sẽ không cần cái tên đó nhỉ, dù sao em ấy cũng đẹp như thế.”

Hà Diệu Diệu nói với vẻ mặt đương nhiên: “Đương nhiên rồi, em trai và em không giống nhau, em ấy không thể có tên xấu như vậy được.”

“Cũng đúng.” Khương Yếm dường như có chút buồn rầu, cô thở dài: “Cả đời này chị chưa từng gặp đứa trẻ nào đẹp như vậy, đúng là thiên sứ bé bỏng.”

Khương Yếm nói: “Nếu chị là mẹ của em ấy, em ấy muốn gì chị cũng sẽ cho.”

Hà Diệu Diệu im lặng vài giây, đầu ngày càng cúi thấp xuống, cô bé nhỏ giọng than thở: “Mẹ cũng vậy, mẹ rất cưng chiều em trai.” -  Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t

Khương Yếm: “Thật sao? Chiều đến mức nào chứ?”

Hà Diệu Diệu ngày càng cúi thấp, như đang nghĩ về điều gì đó, đôi mắt của cô bé chứa sự uất ức: “Chỉ vậy thôi…”

“Ồ…” Khương Yếm kéo dài giọng điệu: “Như vậy là sao?”

“Thì là như vậy…” Hà Diệu Diệu nhỏ giọng nói.

Khương Yếm thấy cô bé rơi vào nỗi ưu tư của chính mình, vẻ mặt của cô vẫn như trước, sau đó cô học theo giọng đáng thương của cô bé nói: “Tại sao em lại phớt lờ chị, chị buồn quá đi.”

Hà Diệu Diệu ngẩn ngơ, cô bé vội vàng ngẩng đầu nhìn Khương Yếm.

Hiển nhiên cô bé chưa gặp tình huống này trước đây, cô bé hơi lắp bắp nói: “Em, em không phớt lờ chị mà.”

Khương Yếm nhẹ nhõm nói: “Chị biết mà, vậy em có thể nói cho chị biết mẹ em cưng chiều em trai nhiều như nào không.”

“Chính là, mẹ em chưa từng dẫn em đi chơi…” Hà Diệu Diệu nhỏ giọng nói: “Mẹ thường xuyên dẫn em trai ra ngoài chơi, các cô các chú thích em trai lắm, họ thường cho em trai nhiều đồ chơi đẹp, mẹ còn thơm em trai…”

Một câu nói nằm ngoài dự đoán.

Theo lẽ thường, đứa trẻ có vẻ đẹp dị tật sẽ bị gia đình giấu kín, nhưng xem ra bây giờ, tình huống này dường như hoàn toàn ngược lại.

Khương Yếm liếm môi dưới: “Thế đứa trẻ nào của họ cũng xinh đẹp như này sao?”  

Hà Diệu Diệu lắc đầu: “Sao có thể chứ, có rất ít đứa trẻ xinh đẹp như em trai của em, em nghe Nhị Tráng nói, mẹ của chúng em, còn có các cô các dì đã ăn rất nhiều thảo dược bổ khi mang thai thì mới có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp như vậy…” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trở nên buồn bã, giọng nói từ từ nhỏ đi: “Haiz, nếu lúc mẹ mang thai em cũng ăn nhiều thảo dược bổ thì tốt rồi…”

Khương Yếm đứng thẳng dậy, Hà Diệu Diệu nói xong thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, cô bé vội vàng xem xét chị gái có tính tình tốt này.

“Chị ơi?”

Khương Yếm: “Sao thế?” 

Rõ ràng là một câu nói nhẹ nhàng ân cần như trước, nhưng Hà Diệu Diệu bỗng không còn cảm thấy ấm áp nữa, cô bé vô thức sợ hãi và lùi lại hai bước: “Không, không có gì đâu ạ…”

Thẩm Hoan Hoan đứng dậy bên cạnh Hùng An, cô nàng muốn tìm em gái và Khương Yếm theo bản năng, ai ngờ Khương Yếm mất tăm ở phía sau từ lúc nào không hay.

Cô nàng vội vàng tóm lấy Thẩm Tiếu Tiếu: “Khương Yếm đâu rồi?”

“Đang chơi với trẻ con.” Thẩm Tiếu Tiếu chỉ về phía hai người bên bờ suối.

Thẩm Hoan Hoan kiễng chân nhìn xem, cô nàng cười rộ lên rồi giữ chặt Thẩm Tiếu Tiếu: “Đừng để Khương Yếm đi quá xa, em mau đưa chị ấy về đi, chị ở lại trông mấy kén tằm này.”

Khi Thẩm Tiếu Tiếu đến bên cạnh Khương Yếm, Khương Yếm đã chuẩn bị rời đi.

“Đi thôi, đi thôi.” Thẩm Tiếu Tiếu kéo tay Khương Yếm trở về, vừa đi được hai bước, em chợt liếc thấy hai bức tranh trên mặt đất, đôi mắt lập tức trợn tròn.

Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ là bước chân của em tăng tốc rõ rệt, đi được vài bước, cuối cùng em phì cười ra tiếng.

“Khụ khụ, Khương Yếm, ban nãy chị có nhìn thấy không?” Có lẽ vì kiêng kỵ lòng tự trọng của đứa trẻ, Thẩm Tiếu Tiếu nở nụ cười điên cuồng, em nói rất nhỏ: “Vừa nãy hình như có một đứa trẻ nữa, hai đứa trẻ đang thi nhau vẽ những kẻ dị tật à chị?”

Khương Yếm: “Chúng vẽ em trai của mình.”

“Phụt, vì em trai bọn họ chưa biết gì thôi?” Thẩm Tiếu Tiếu tấm tắc cảm thán: “Nếu ai vẽ em thành quỷ như vậy, em chắc chắn sẽ cho họ ăn đấm!”

“Lông mi dưới dài hơn lông mi trên thì không nói làm gì, chủ yếu là hai mí… Hai mí sao có thể đặt ở mí dưới được? Mí trên ở dưới, mí dưới ở trên, mắt bị vẽ ngược, thù oán biết bao.”

“Đúng vậy.”

Khương Yếm vừa cười vừa nói: “Còn xấu đến cùng.”

*

Cả buổi sáng, Hùng An vùi mình vào đống tằm, đỉnh đầu ngày càng đổ nhiều mồ hôi.

Anh ta đã xem xét từng khía cạnh, từ nhiệt độ, độ ẩm, còn có thức ăn, đều không có vấn đề gì cả. Anh ta cúi đầu gảy những con tằm đã chết kia, rồi lại tách ra một con, cẩn thận xác định độ dày, độ ẩm bên trong kén tằm.

Thẩm Hoan Hoan trầm giọng nói: “Giáo sư, thầy có đói không?”

Hùng An định lắc đầu, khi thấy Thẩm Hoan Hoan hướng mắt nhìn anh ta, anh ta vội vàng ngừng lại.

Trình Quang nhanh chóng hiểu ra: “Đúng đúng, con nghe bụng của thầy réo lên rồi, sức khỏe của thầy không tốt thì không nên để bị đói.”

Hiện tại bọn họ không có đầu mối nào về chuyện ma quỷ, cũng không thể dành cả ngày ở phòng tằm, họ nên tranh thủ dành thời gian nạp năng lượng, đi lại trong thôn và hỏi thăm thôn dân mới là việc quan trọng.

Vương Bảo Dân cau mày: “Sáng nay ăn chưa đủ hả?”

Trình Quang pha trò: “Suy nghĩ là việc tốn nhiều năng lượng nhất đấy.”

Vương Bảo Dân nhìn chằm chằm, một lúc sau mới gật đầu: “Được, tôi đưa mọi người về.” Anh ta quay người nhìn người canh phòng tằm rồi nói: “Anh Hoàng, buổi chiều chúng tôi quay lại.”

Người được gọi là anh Hoàng gật đầu, sau đó, anh ta lấy bánh bột ngô từ trong túi vải bên cạnh rồi ăn trước.

Vương Bảo Dân đưa mọi người về nhà của trưởng thôn, anh ta hẹn thời gian với mọi người.

“Một giờ chiều nay tôi đến đón mọi người nhé.”

Trình Quang không nói gì, cậu nhìn điện thoại: “Chỉ có ba mươi phút để ăn cơm à.”

Vương Bảo Dân không để ý Trình Quang, anh ta không nói gì mà quay người rời đi.

Vương Quế Lan đã chuẩn bị đồ ăn từ trước, nhìn thấy mọi người trở về, chị ta nhiệt tình chào đón: “Đừng để ý đến anh ấy, lúc nào anh ấy cũng vậy, ngày thường chỉ bày ra khuôn mặt lạnh lùng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mọi người đang trên đường về đều biết được Vương Quế Lan là em gái của Vương Bảo Dân, với chuyện người nhà nói xấu nhau này, người ngoài hùa theo sẽ không phải phép, vậy nên họ không tiếp lời, chỉ cười hùa theo và khen đồ ăn ngon.

Sau khi ngồi vào bàn ăn nhỏ, trưởng thôn cũng đi vào từ ngoài cửa, trên tay cầm theo một ít thảo dược trên núi. Ông ta đặt thảo dược xuống sân, cùng ngồi vào bàn.

“Mọi người ăn cơm đi.” Ông ta nói.

Trình Quang có chút đau lòng nhìn ông ta: “Ông đã nhiều tuổi như vậy mà vẫn lên núi hái thuốc sao ạ.”

Trưởng thôn lắc đầu: “Bán những thứ này lấy tiền thôi, cũng không biết làm được mấy năm nữa… Cơm sắp nguội rồi, mau ăn đi.”

Thẩm Hoan Hoan vừa gắp thức ăn vừa nghĩ cách bắt đầu cuộc trò chuyện.

Mặc dù người và ranh ma quỷ quái sau khi chết đều có thể trở thành quỷ, nhưng rõ ràng con người có xác suất cao hơn. Con người với bảy loại cảm xúc và sáu loại ham muốn càng dễ nảy sinh chấp niệm hơn, tuy không phải ai có chấp niệm cũng trở thành quỷ, nhưng với lượng dân cư ở Trung Hoa, cho dù sau khi chết xác suất biến thành quỷ không cao, nhưng với số lượng đó cũng đáng để chú ý.

Vậy nên… Làm thế nào để dẫn dắt cuộc trò chuyện về người vừa mới chết ở trong thôn một cách hợp lí đây?

Khi Thẩm Hoan Hoan đang suy nghĩ về điều này, chân của cô nàng đột nhiên bị đụng phải, cô nàng chưa kịp né thì lại bị đụng lần nữa.

Có người đang đạp vào giày của cô nàng.

Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng hiểu ra, cô nàng dùng tay che trán giả bộ nhìn xuống, chỉ thấy mũi chân của Khương Yếm hướng về phía bên phải.

Thẩm Hoan Hoan thầm hạnh phúc, cô nàng bình tĩnh nhìn về phía bên phải.

Phía bên phải là thảo dược mà trưởng thôn vừa hái từ núi về, Thẩm Hoan Hoan hoàn toàn không biết gì về những loại thảo dược, nhưng cô nàng từng xem những loại thảo dược nổi tiếng qua trên tivi, thảo dược trước mắt toàn thân khô vàng, nửa thân giống như cây khô, rễ dài ngoằng đan xen vào nhau.

Thẩm Hoan Hoan nhìn một cái là nhận ra ngay.

… Nhân sâm.

Ở Trung Hoa, nhân sâm thực sự quá phổ biến, Khương Yếm không cần phải ngạc nhiên.

Thẩm Hoan Hoan tự cảm thấy không đúng, thế là cô nàng nhìn kỹ một lần nữa.

Cô nàng nhìn từ màu sắc đến hình dáng, sau đó từ thân sâm đến rễ sâm, những sợi rễ đó chuyển động, theo gió giống như cơ thể của côn trùng lúc nhúc…

Tay của Thẩm Hoan Hoan đột nhiên run rẩy.

Cô nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt khiếp sợ, nhìn Khương Yếm ở phía đối diện, sợi rễ nhân sâm giống như chân của côn trùng có hình răng cưa nhỏ, cô nàng đã thấy lúc sáng… Trong chiếc bánh bao mà Khương Yếm tách ra!

Thẩm Hoan Hoan đè nén sự khiếp sợ trong ánh mắt, cô nàng quét mắt nhìn thảo dược được trải rộ trong sân và một lượng lớn nhân sâm phơi ở góc tường.

Vậy nên, lần này thứ làm loạn không phải là con người.  

… Mà là yêu ma tinh quái.

Buổi sáng khi Thẩm Hoan Hoan nghĩ về thứ giống chân côn trùng ấy, thực ra cô nàng đã nghĩ liệu có phải do yêu quái làm loạn không, nhưng loại trùng tiên thiên này không được trời đất ưu ái, linh lực rất ít, niên đại ngắn ngủi, trừ khi có cơ duyên lớn, khả năng thành tinh quái gần như không thể, vậy nên Thẩm Hoan Hoan càng có xu hướng tin rằng là quỷ đang mượn chân trùng để đe dọa bọn họ.

Nhưng nhân sâm thì khác.

Nhân sâm, tinh hoa của núi sâu, nếu có cơ hội thì có thể sinh trưởng suốt hàng trăm năm, hàng nghìn năm, là một trong những chủng loại có khả năng thành yêu quái. Trong giây lát, Thẩm Hoan Hoan đã nghĩ đến tình huống có thể xảy ra nhất.  

… Người dân đã đào được bản thể của yêu quái.

Nhân sâm trên một nghìn năm, không thể tìm thấy chúng, chúng cũng không được gọi là tinh quái nữa, mà là linh hồn của sông núi. Còn nhân sâm ở giữa trăm nghìn năm này, mặc dù có linh tính nhưng không thể di chuyển, phần lớn người dân đào được loại sâm này, họ không nghĩ đến quá trình sinh trưởng của chúng không dễ dàng mà cắt đi bộ rễ, đem phơi thành nhân sâm khô. 

Sau khi yêu quái nhân sâm lâu năm chết và hóa thành quỷ, nó sẽ trả thù những thôn dân ở thôn Tằm.

Về nơi trả thù, rất có thể là những kén tằm đã chết ấy. Tơ tằm là nguồn thu nhập chính của thôn Tằm, một khi không còn nguồn thu nhập này, hoàn toàn có thể đoán được cuộc sống của thôn dân trong nửa năm sau sẽ rất khó khăn.

Trong lúc Thẩm Hoan Hoan bận suy nghĩ, cô nàng không để ý vẻ mặt của người bên cạnh.

Triệu Sùng mơ hồ liếc nhìn Thẩm Hoan Hoan rồi lại nhìn các loại thảo dược trong sân.

Lúc không nói chuyện, anh ta như một người vô hình. Sáng nay, khi mọi người đang vây quanh Hùng An để chú ý tới tình hình chăn nuôi tằm, anh ta đứng phía ngoài cùng gần dòng suối nhất, vậy nên anh ta lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện của Khương Yếm và cô bé.

Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng trong đó có một câu làm anh ta chú ý.

… “Trước khi các cô các dì sinh ra đứa trẻ xinh đẹp, họ đã ăn rất nhiều thảo dược bổ.”

Không thể tồn tại thuốc bổ biến người ta trở nên “xinh đẹp” được, nếu đột nhiên tồn tại thì đương nhiên sự xuất hiện của chúng là tai họa.

Những loại thuốc bổ có thể ảnh hưởng đến ngoại hình bẩm sinh là một loại thiên tài địa bảo* có linh lực dồi dào, thứ mà những người này ăn có lẽ tương tự như vậy.

*Thiên tài địa bảo (天材地宝): là một thuật ngữ thường được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp và tu chân, thường dùng để chỉ các loại thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có tác dụng đặc biệt, phần lớn chúng có thể tăng kỹ năng, tăng tuổi thọ, chữa bệnh và nâng cao một số năng lực sau khi sử dụng

Trên đường về thôn, anh ta nhớ lại chặng đường, anh ta rất chắc chắn, trong sân của Vương Bảo Dân tuy có nhiều thảo dược nhưng không có loại nào quý giá cả, khi anh ta đang suy nghĩ là loại thảo dược nào thì cử chỉ lén lút của Thẩm Hoan Hoan thu hút sự chú ý của anh ta, theo hướng nhìn của Thẩm Hoan Hoan, anh cũng nhìn thấy những cây nhân sâm.

Cây nhân sâm này tuy nhỏ, niên đại không dài, nhưng không có nghĩa trước đây thôn dân không đào được nhân sâm trăm năm trở lên hoặc các loại thảo dược quý khác.

Anh ta gần như đưa ra kết luận giống như Thẩm Hoan Hoan.

Triệu Sùng quả quyết nhìn về trưởng thôn và nói: “Ông à, bây giờ thảo dược chính thống trong thành phố rất hiếm, cháu vừa thấy nhân sâm khô trong sân của ông, có thể bán cho cháu một ít được không? ”

[ Hồng Chẩm ] xét cho cùng cũng chỉ là một chương trình thi đấu, anh ta sẽ không làm chuyện hại người, nhưng chuyện này liên quan đến đầu mối và việc thăng cấp, anh nhất định phải hỏi trước Thẩm Hoan Hoan. 

Trưởng thôn hơi sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại.

Yêu cầu của Triệu Sùng không có lý do nào để từ chối, vì vậy ông ta gật đầu: “Không chê là tốt rồi, chàng trai trẻ, cậu muốn bao nhiêu?”

Triệu Sùng: “Ông nghĩ ông bán được nhiều nhất là bao nhiêu?”

Trưởng thôn trầm ngâm một lúc: “Nhiều nhất là một phần tư, con trai tôi thích dùng nhân sâm khô ngâm rượu, tôi phải để lại cho nó nhiều một chút.”  

Nói xong, trưởng thôn che miệng khẽ ho khan.

“Ông đối xử với con trai tốt quá.” Triệu Sùng vừa cười vừa nói, sau đó tùy ý nói: “Nhưng mà nhà cháu có nhiều họ hàng, trong thôn còn có người nào bán nhân sâm khô không, không thì những thảo dược quý cũng được, niên đại càng lâu càng tốt.”

Trưởng thôn vẫn ho không ngừng, Vương Quế Lan vội vàng đưa cốc nước, trả lời: “Tìm nhân sân đòi hỏi kỹ thuật, trong thôn chỉ có ba tôi mới làm được.”

“Mà ở đây làm sao đào được loại thảo dược quý nào, niên đại lâu nhất cũng chỉ có hai mươi ba mươi năm thôi.”

Triệu Sùng còn muốn hỏi thêm về “thảo dược quý” nhưng Vương Quế Lan bảo mọi người mau ăn cơm, anh ta chỉ có thể nuốt câu hỏi vào trong.

Khương Yếm đang ăn cháo gà, khi đặt thìa xuống, cô ngước lên nhìn Triệu Sùng. 

Lúc này Triệu Sùng mím chặt môi, cảm xúc trong mắt hiện lên.

Khương Yếm nén lại nụ cười trên khóe môi.

*

Sau khi ăn trưa xong, mọi người tiếp tục lên đường.

Có lẽ vì đã no, lần này chuyến đi đến phòng tằm diễn ra nhanh hơn. Khương Yếm chậm rãi bước phía sau, Triệu Sùng chỉ ở trước cô vài bước, từ nét mặt, rõ ràng anh ta đang phân tích tình hình hiện tại.

Khương Yếm im lặng cười nhẹ.

Buổi sáng cô nói chuyện với Hà Diệu Diệu, cô cảm thấy ánh mắt của Triệu Sùng luôn nhìn về phía hai người bọn họ, hơn nữa vị trí mà Triệu Sùng đứng, cô chắc rằng anh ta đã nghe được phong thanh.

Khương Yếm khá tò mò Triệu Sùng sẽ đưa ra kết luận gì từ cuộc đối thoại của bọn họ nên cô đã nhờ Thẩm Hoan Hoan thử anh ta một chút.

Nhưng đáng tiếc, câu hỏi của Triệu Sùng cho thấy anh ta không phát hiện bất kỳ manh mối đặc biệt nào ở nhà của Vương Bảo Dân vào đêm qua, nên anh ta cũng đưa ra kết luận như Thẩm Hoan Hoan.

Trước mắt hai người đều cho rằng điểm trọng tâm là “thảo dược đã xuất hiện trong thôn, có niên đại lâu đời” chính là nguyên nhân để hai người đưa ra kết luận lại khác nhau.

Thẩm Hoan Hoan nhờ vào “rễ nhân sâm trong bánh bao” để liên kết với nhân sâm, Triệu Sùng thì lại liên kết “thảo dược bổ khiến trẻ mới sinh trở nên xinh đẹp” với nhân sâm.

Nhưng họ không có đầy đủ thông tin.

Những người trước không biết những đứa trẻ mới sinh trong thôn đã xảy ra chuyện gì, người sau cũng chưa nhìn thấy bức tranh nên không biết rằng “xinh đẹp” ở nơi đây lại không đẹp đến vậy.

Trên thực tế, những đứa trẻ mới sinh đó trông dị tật kinh khủng, không thể nào do ăn nhân sâm trăm tuổi tích tụ linh khí mà tạo thành được.

Tất nhiên, cũng tồn tại ngoại lệ.

… Sau khi tham quái chết, chúng tự nguyền rủa chính mình, làm những người phụ nữ mang thai ăn chúng như một loại thuốc bổ sẽ sinh ra những đứa trẻ dị tật giống nhau.

Vậy nên, trong những bức tranh do Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng vẽ, em trai của bọn họ có đôi mắt dị tật giống nhau.

Nếu không phải là sự trùng hợp, vậy cứ quy nó về yếu tố bên ngoài tác động trước, hay cũng chính là lời nguyền rủa.

Không có nhiều thông tin lắm, Khương Yếm tạm thời chỉ nghĩ đến sự giải thích với căn cứ ít ỏi này.

Ngay sau đó, Khương Yếm bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mà cô quan tâm hơn… Tại sao mẹ của Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng, cũng như nhiều người mẹ khác trong thôn Tằm, họ đều nghĩ rằng đứa trẻ mới sinh của mình rất xinh đẹp, thậm chí thường xuyên đem bọn chúng đi khắp nơi.

Theo cách nói của Hà Diệu Diệu, thôn dân cực kỳ thích những đứa trẻ này.

Chẳng lẽ yêu quái nhân sâm làm thay đổi thẩm mỹ của hầu hết người trong thôn à?

Khương Yếm nhớ lại những sự việc mà hai ngày này đã trải qua, cô phủ nhận suy đoán này.

Sáng nay khi đi ra ngoài, cô chắc chắn có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô. Cô rất quen thuộc với ánh nhìn này, vì vậy cô có thể chắc chắn thẩm mỹ của hầu hết người dân trong thôn đều như người bình thường. Nếu là người bình thường, họ không thể không cảm thấy sợ hãi với những đứa trẻ mới sinh trong thôn, nếu vậy, tại sao họ không những không tỏ ra sự sợ hãi mà còn bày tỏ sự “yêu thương” đối với những đứa trẻ này?

Phải chăng…

Họ không thể bày tỏ sự sợ hãi, mà bắt buộc phải thể hiện sự yêu thương?

Khương Yếm không rõ khi những người phụ nữ trong thôn uống xong “thuốc bổ”, thẩm mỹ của họ có thay đổi khiến họ cảm thấy đứa trẻ của mình rất hoàn hảo và xinh đẹp không, nhưng Khương Yếm rất rõ, trên thế giới này không có nhiều người tự nguyện khen ngợi và yêu thương những đứa trẻ dị tật như vậy.   

Bởi vì chúng có diện mạo quái dị, đáng sợ, thậm chí là đáng sợ, không thể đơn giản diễn tả là đẹp hay xấu nữa.

Khương Yếm đã tiến hành suy đoán, một suy đoán rất hợp lý.

Khi đứa trẻ dị tật đầu tiên được sinh ra trong thôn, có người bày tỏ không thích đứa trẻ này, tỏ ra chán ghét. Điều này gần như sẽ xảy ra, dù sao những đứa trẻ dị tật này có vẻ ngoài rất đáng sợ, khó có thể đè nén sự chán ghét được.

Nhưng sau đó, chuyện không lường trước đã xảy ra, mà chuyện này mang đến sự đả kích rất lớn cho thôn Tằm.

Vì vậy, để tránh việc tương tự xảy ra lần nữa, hầu hết mọi người trong thôn đều lựa chọn đối xử tốt với những đứa trẻ và càng ngày càng nhiều đứa trẻ dị tật ra đời. Thậm chí vì ngăn chặn những lời nói không hay của trẻ con, cũng vì bảo vệ những đứa trẻ nhỏ tuổi, bình thường như Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng, người dân trong thôn đã bóp méo đi tính thẩm mỹ của họ, làm họ tin rằng những đứa trẻ dị tật như vậy mới là xinh đẹp, chính bản thân họ mới là xấu xí.

Vậy nên...

Tại sao những đứa trẻ dị tật lại được sinh ra ở trong thôn này, rốt cuộc thôn đã làm gì và sự kiện “không lường trước” ngày hôm đó đã xảy ra như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play