Sau khi xác nhận điều này, mọi lập luận phía sau đều trở nên thông thuận.
Khương Yếm vứt túi ni lông trong tay vào trong thùng rác, nằm lên trên giường, việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là đi ngủ, đêm mai chắc sẽ là một đêm không ngon giấc.
Một đêm không mộng mị.
Lúc Khương Yếm tỉnh giấc, trời vẫn còn rất tối, Thẩm Tiếu Tiếu nằm bên cạnh cô chơi điện thoại, mái tóc ngang vai trắng xoá khẽ đung đưa, miệng đang không ngừng lẩm bẩm gì đó.
“Mỗi lần chỉ rút được mức nhất định, thế này không hợp lý tí nào!”
“Người khác đều bốc được năm người chồng rồi, muốn thiên vị ai thì thiên vị, mình thì chẳng có người nào, lại lần nữa, trò chơi cứt chó…”
“Gì thế?”
Thẩm Tiếu Tiếu ho sặc sụa, lúng túng nhìn về hướng Khương Yếm: “Chị tỉnh rồi à?”
Khương Yếm: “Ừm.”
Thẩm Tiếu Tiếu cười hi hi, nhỏ giọng nịnh nọt: “Chị đừng nói chuyện em lỡ mồm cho chị em nghe nhé.”
Khương Yếm nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Thẩm Hoan Hoan: “Em ấy đâu rồi?”
“Vào bếp lấy đồ ăn rồi, mưa vừa mới tạnh, sân bị tích nước, mọi người đang ăn ở trong phòng.”
Lúc Thẩm Hoan Hoan bưng đồ ăn vào, tóc có hơi ướt.
Khương Yếm: “Lại mưa nữa rồi?”
Thẩm Hoan Hoan khẽ nói: “Vâng, nhưng mà mưa nhỏ thôi, không biết lát nữa trời có mưa to không.”
Cô nàng đặt bát cơm lên trên bàn, quay người rồi đi ra ngoài.
“Ấy, chị đi làm gì?” Thẩm Tiếu Tiếu băn khoăn nói.
“Quần áo phơi trong sân còn chưa thu vào, chị đi giúp đỡ.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “À à.” Em nhảy xuống: “Em cũng đi giúp!”
Thẩm Hoan Hoan xua tay: “Chỉ có mấy bộ quần áo thôi, một mình chị đi là được, em cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi kẻo đói đấy.”
Khương Yếm nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bộ quần áo của Vương Quế Lan đang đung đưa trong gió, sào phơi quần áo mỏng manh kêu kẽo kẹt, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào. Cô đứng dậy, học theo Thẩm Hoan Hoan nói: “Chị đi cho, em ngoan ngoãn lau khô tóc đi, đừng để bị cảm.”
Thẩm Hoan Hoan chớp mắt, cô nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Khương Yếm đã cầm ô rời đi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đôi song sinh ngồi trên giường.
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn phía trước: “Chị, mặt chị đỏ thế.”
Thẩm Hoan Hoan: “Có đỏ đâu.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Màu da của hai chúng ta trắng thế này, mặt mà đỏ thì dễ nhìn ra lắm.”
Thẩm Hoan Hoan: “...”
Thẩm Hoan Hoan làm bộ làm tịch: “Ngoan nha…”
Thẩm Hoan Hoan giơ tay lại.
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng né tránh: “Ai mà chẳng muốn được người đẹp gọi là bé ngoan, gì thế, bỏ nắm đấm của chị xuống, đánh em gái ruột là phạm pháp đó, phạm pháp!”
Thẩm Hoan Hoan bật cười nhét bánh bao vào trong miệng Thẩm Tiếu Tiếu.
Bên ngoài, Khương Yếm đang đứng trước sào phơi quần áo, mặt cô áp sát mặt vào quần áo của Vương Quế Lan.
Đây là bộ quần áo mà nửa đêm hôm qua Vương Quế Lan mặc ra ngoài.
Đêm qua cô lặng lẽ tiến gần đến Vương Quế Lan, một là muốn nhìn xem dưới cằm chị ta có nốt ruồi hay không, hai là cô muốn biết trên người của chị ta có mùi gì không, dù sao có thể đoán được tối qua chị đi đâu thông qua mùi trên người của chị ta.
Lúc đó cô ngửi thấy mùi nhang cháy.
Mùi rất nhạt, chỉ thoáng qua, nhưng trước đây Khương Yếm ngửi mùi này quá nhiều, do đó cô chỉ cần ngửi qua đã chắc chắn phán đoán của mình không sai.
Mùi hương như trong dự liệu.
Bởi vì “mười đồng tiền”.
Đêm đầu tiên đến thôn tằm, Khương Yếm từng vì quá đói, nửa đêm đi ra ngoài sân lấy một ít dược liệu có thể ăn được để lấp đầy cái bụng đói, dược liệu ở trong sân đều đã được phân loại và cho vào các giỏ khác nhau, lúc đó, cô đặt một tờ mười đồng dưới giỏ sơn tra mà mình lấy ăn.
Nhưng sáng hôm sau Thẩm Tiếu Tiếu đưa lại mười đồng cho cô, điều này không có gì bất thường, mà điểm bất thường chính là câu nói của Vương Quế Lan lúc ăn sáng.
… “Cô mới ăn mấy hạt kỷ tử và sơn tra khô, giờ ăn nhiều một chút để lót dạ, không là buổi trưa đói bụng lắm.”
Lúc đó Khương Yếm cảm thấy rất kỳ lạ, cô chỉ nhét tờ mười đồng xuống dưới giỏ, làm sao mà Vương Quế Lan biết được cô ăn kỷ tử?
Tất cả các loại thảo dược đều ở trong giỏ, đầy ắp, kỷ tử nhỏ như vậy mà cô chỉ ăn bốn năm hạt, theo lý mà nói, số hạt mà cô ăn chưa chắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đáp án rất rõ ràng, tuy có chút kỳ lạ, nhưng đáp án cũng chỉ có thể là…
Vương Quế Lan đã đếm.
Hôm đó, sau khi Vương Quế Lan ngủ dậy, chị ta phát hiện tờ mười đồng nhân dân tệ dưới giỏ, vì vậy chị ta đoán là có người ăn số thảo dược đó. Nhưng vì nguyên nhân gì đó, chị ta tốn rất nhiều thời gian đếm hết một lượt số thảo dược đó, kết quả phát hiện còn một cái sọt nữa cũng vơi đi một ít thảo dược.
Câu trả lời này dẫn tới hai khả năng.
Một là Vương Quế Lan biết rõ trong giỏ có bao nhiêu hạt thảo dược.
Hai là những loại thuốc này không phải để cho nhà chị ta ăn, cũng không phải để bán. Mà chúng được dùng cho việc khác, dưới điều kiện không được thiếu một hạt nào.
Dự trữ để nhà chị ta ăn, hay để bán đều không cần phải chuẩn xác đến vậy. Sau khi loại trừ hai khả năng kia, đống thảo dược đấy chỉ có thể là quà đi biếu người khác.
Mà “biếu” thì lại có hai khả năng, một là tự nguyện biếu, hai là bị ép phải biếu. Khả năng thứ nhất là biếu người có ơn với mình, Vương Quế Lan phải vô cùng tôn kính người ấy nên mới kiểm soát mỗi lần chỉ cho một số lượng nhất định, khả năng thứ hai là do bất đắc dĩ, người đó sẽ kỹ lưỡng đếm số lượng của mỗi loại thuốc, vì vậy Vương Quế Lan không dám cho ít.
Nhưng nếu là tự nguyện cho thì ai lại đi đếm từng hạt một cho chứ?
… “Lần này tôi tặng anh 1183 hạt kỷ tử, 1646 quả sơn tra khô?”
Rất buồn cười, vì vậy cô loại trừ khả năng này.
Mà cách cho như vậy khiến cho Khương Yếm nhớ đến một nghi lễ cổ xưa, người dân trong bộ tộc nọ phải dâng bò và dê lên cho thần, lúc đó không có khái niệm về “cân”, vì vậy số lượng đồ hiến tế phải chuẩn xác như vậy.
Thôn này có nhà thờ tổ, thờ cúng tổ tiên và các vị thần, có tín ngưỡng nòng cốt, đây là điều đầu tiên mà Khương Yếm có thể khẳng định được ngay từ ngày đầu tiên đến đây.
Lúc đó cô thấy bình thường, con người vốn tồn tại nhờ vào tín ngưỡng.
Nhưng bây giờ tình hình lại khác.
Những người này hiển nhiên đang thờ cúng thần vì một điều gì đó, chẳng hạn như…
Khương Yếm mỉm cười.
Cô khẳng định mùi trên người của Vương Quế Lan là mùi nhang, cô vắt hai bộ quần áo lên cánh tay rồi quay về phòng. Trong phòng, cặp song sinh đang lặng im ngồi bên giường, Thẩm Hoan Hoan chuyên tâm lau khô đầu.
Thẩm Hoan Hoan nhìn thấy Khương Yếm quay trở về thì bắt đầu bày đũa ra, ba người lót giấy xuống ngồi khoanh chân trên đất.
Khương Yếm bật livestream lên.
Thẩm Hoan Hoan chú ý đến động tác sờ bông tai của Khương Yếm, cô nàng cũng giục Thẩm Tiếu Tiếu mở livestream lên.
Sau khi Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng tóm tắt tình hình bây giờ trước livestream, cô nàng vừa ăn vừa lược lại những manh mối hiện tại. Nói được một nửa, cô nàng nhớ ra chuyện gì phiền não nào đó rồi thở dài một hơi.
“Giá mà tối qua yêu quái nhân sâm đến thì tốt quá.”
Khương Yếm khuấy bát cháo kê, bình tĩnh nói: “Đã đến rồi.”
Thẩm Hoan Hoan sững người.
Hôm qua hai người đã hứa, hễ phái hiện yêu quái nhân sâm thì sẽ gọi người kia tỉnh dậy, nhưng cô nàng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận: “Gặp phải tình huống nguy hiểm gì sao?” Nên mới không kịp gọi cô nàng dậy.
“Không phải, bọn họ báo mộng cho chị, hoặc định dọa chị trong mơ, chị tỉnh giấc thì bọn họ cũng biến mất.”
Thẩm Hoan Hoan nắp bắt được trọng tâm trong câu nói của Khương Yếm.
“... Bọn họ?”
Khương Yếm múc cháo đưa vào trong miệng: “Ừm, ít nhất là ba kẻ.”
Bời vì đó là ba lần mơ.
Năng lực của Khương Yếm rất đặc biệt, cho dù là trong mơ, vết thương của linh thể phải chịu cũng là thật, vì vậy sau khi giấc mơ thứ nhất bị đập tan, giấc mơ thứ hai không thể nào đến được.
Cho nên càng giống như có ba con quỷ đang hợp tác để tạo ra giấc mơ hơn.
Thẩm Tiếu Tiếu nói chen vào: “Tại sao lại là ba?”
Khương Yếm nuốt một miếng cháo rồi kể sơ qua chuyện xảy ra tối hôm qua, Thẩm Tiếu Tiếu vừa nghe vừa run lên cầm cập: “May tất cả toàn là giả, không thì đầu của chị em đã bị bẻ gãy rồi…”
Thẩm Tiếu Tiếu vỗ lên mu bàn tay của Thẩm Tiếu Tiếu: “Nói cái gì đấy, Khương Yếm đã khẳng định những thứ đó không phải là chị rồi.”
Khương Yếm cười một tiếng.
Thực ra không phải là chắc chắn một trăm phần trăm.
Thẩm Hoan Hoan sau cùng đáp lại “thế là tốt rồi” với câu “yêu quái nhân sâm không tới” của cô. Lý trí của cô cho rằng cô ta không phải là Thẩm Hoan Hoan, nhưng ai dám khẳng định rằng một người đang buồn ngủ sẽ không nói linh tinh chứ?
Nhưng cô vẫn trả lời: “Đương nhiên chị biết người đó không phải là em.”
“Lát nữa các chị có ý định làm gì chưa?”
Thẩm Hoan Hoan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuy rằng mưa không to lắm nhưng đã có gió, bên ngoài phòng thoáng chốc lại vang âm thanh vật nặng rơi xuống đất, trời âm u, trông rất đè nén, hoàn toàn không có ánh sáng đáng lẽ phải có lúc bảy giờ sáng.
Trong đầu cô bông xuất hiện mấy chữ “gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến”.
“Vẫn chưa có…” Thẩm Hoan Hoan vô thức nói nhỏ, dường như đang sợ kinh động đến thứ gì đó: “Thời tiết như này chắc là không đến phòng nuôi tằm được rồi, đây là thời điểm điều tra tốt nhất, nhưng chắc người dân trong thôn sẽ không ra khỏi nhà trong thời tiết như này đâu… Đi đâu tìm manh mối bây giờ?”
Khương Yếm: “Nhà thờ tổ.”
Thẩm Hoan Hoan không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa: “Cái gì cơ?”
Khương Yếm nhắc lại: “Tí nữa chị muốn đi nhà thờ tổ, hai em đi không?”
Thẩm Hoan Hoan có hơi rối não.
Cả phòng livestream cũng thấy khó hiểu.
[Thôn này có nhà thờ tổ hả, hai ngày hôm nay tôi đều xem livestream mà có thấy đâu.]
[Cũng bình thường mà, rất nhiều thôn làng đều có nhà thờ tổ.]
[Nhưng cũng có thôn không có nhà thờ tổ mà, bây giờ thôn có nhà thờ tổ ngày càng ít, không thể so với trước đây…]
Thẩm Tiếu Tiếu hỏi câu mà mọi người đều đang rất tò mò: “Ơ, thôn này có nhà thờ tổ ạ?”
Khương Yếm: “Hẳn là có, cũng có thể là miếu thờ hoặc thứ gì đó khác.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “...”
Vẫn là Thẩm Hoan Hoan hiểu ý Khương Yếm trước: “Chị nhìn thấy gì rồi sao?”
Khương Yếm nói sơ qua phán đoán của mình hiện giờ, trong lúc livestream cô không cần phải giấu giếm gì hết, lúc này cô phải chứng minh những gì mà mình đã cống hiến rồi mới có thể lùi sang một bên lúc bắt quỷ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Biểu cảm của Thẩm Tiếu Tiếu ngày càng trở nên khó hiểu, lúc em há hốc mồm thì Khương Yếm ngắt lời.
Một lúc sau em mới phản ứng lại, ấp a ấp úng nói: “Ý chị là Vương Bảo Dân và Vương Quế Lan là vợ chồng?”
Khương Yếm lại ăn một miếng cháo: “Mới chỉ là có thể thôi.”
“Không chỉ có hai người họ, tình hình của các gia đình khác trong thôn cũng đều là phỏng đoán. Dù sao cũng chưa tiếp xúc, nhưng những đứa trẻ đó như thể mang gen bệnh của cái thôn này, bởi không ngừng kết hôn cận huyết nên tỷ lệ di truyền gen bệnh sang đời sau sẽ càng cao, cho đến khi một lượng lớn xuất hiện.”
“...”
[Đúng vậy, nếu người trong thôn kết hôn cận huyết qua nhiều đời thì gen lặn sẽ ngày càng hiện rõ, dẫn đến tình trạng càng ngày càng xuất hiện nhiều người mang gen bệnh…]
[Tôi có một người bạn học, bố mẹ cậu ta là họ hàng gần. Tuy cậu ta rất khoẻ mạnh nhưng anh trai của cậu ta thì trông rất đáng sợ, không có vân tay và vân chân, ngoại hình như bị tiến hóa ngược, sức khỏe rất yếu, đã mất từ khi còn rất nhỏ tuổi.]
Thẩm Hoan Hoan rất chăm chú lắng nghe, dường như cô đang suy nghĩ đến tính khả thi.
Thẩm Tiếu Tiếu mở miệng, không thể bình tĩnh nổi: “Ghê thật… nếu đó là sự thật, tại sao bọn họ cứ nhất định phải kết hôn cận huyết?”
Thẩm Hoan Hoan vô thức sắp xếp lại thông tin bổ trợ thêm cho phán đoán của Khương Yếm, cô nàng cố gắng truy tìm nguyên nhân: “Em đã từng đọc một tin tức tương tự, cũng là kết hôn cận huyết thống trong thôn. Các chuyên gia cho rằng đó là do sự mê tín của các tiền bối và tâm lý khép kín của người trong thôn, ví dụ như các nguồn gen bên ngoài sẽ làm ô uế thôn làng hoặc các lý do khác.”
“Kết hôn cận huyết thống, mới đầu cũng không sao, nhưng lâu dần quan hệ cận huyết thống sẽ càng ngày càng nhiều, những đứa trẻ mang gen bệnh sẽ xuất hiện, lúc đầu chỉ là thỉnh thoảng mới có, sau này sẽ càng ngày càng nhiều, những điều này đều có khả năng.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Bây giờ đúng thật là càng ngày càng nhiều.”
“Trước mắt hẳn là thế này, em trai của Nhị Tráng đang nằm trong kỳ bạo phát của thế hệ này.” Nói rồi, Thẩm Hoan Hoan nhìn về phía Khương Yếm, dường như đang trưng cầu ý kiến.
Khương Yếm đột nhiên nở một nụ cười.
Tim Thẩm Hoan Hoan bỗng đập mạnh, cô nàng cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ thông tin then chốt nào đó.
“Luật lệ trong thôn là như thế nào?” Khương Yếm hỏi.
Thẩm Hoan Hoan rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, nếu như không có lời nguyền, nếu như những đứa trẻ này không có nguy hại gì, vậy tại sao người dân trong thôn phải hạ thấp những đứa trẻ bình thường? Cho dù là yêu thương những đứa trẻ dị dạng đó, cũng không nhất thiết phải… bóp méo thẩm mỹ quan và nhận thức của những đứa trẻ khác. Nhị Tráng không làm gì sai, cậu bé khoẻ mạnh không hề sai, những đứa trẻ khác cũng không sai.
Lát sau, Khương Yếm lại nói: “Chị nghe nói đại đa số các bà mẹ đều sẽ yêu con mình, dù cho có khoẻ mạnh hay không.”
Thẩm Hoan Hoan mở to mắt.
Vậy nên…
“Những đứa trẻ lành lặn, bị hạ thấp, có thật sự là con của bọn họ không?”