Là trưởng thôn.

Ông ta dí sát mặt lên trên cửa sổ, không mấp máy miệng nhưng tiếng nói lí nhí cứ liên tục truyền vào trong phòng.

Khương Yếm khẽ cử động, rõ ràng bản thân không nhìn thấy quỷ, mà là dục vọng… Trưởng thôn đang nói chuyện với ai đó, mà ông ta lại không muốn bị ba người nghe được cuộc trò chuyện này, do đó “dục vọng” của ông ta là muốn biết ba người có đang ngủ say hay không.

Nhưng dục vọng cũng chỉ là dục vọng, là tiềm thức, là thứ muốn làm nhưng không bao giờ làm được, đầu người không thể quay một trăm tám mươi độ được, dù sao mắt người cùng không thể nhìn thấy được dục vọng.

Vì vậy cho dù Khương Yếm có nhìn gương mặt đang mỉm cười đó, trưởng thôn cũng không biết được Khương Yếm đã tỉnh.

Khương Yếm thu lại nụ cười trên môi, cô thả lỏng cơ mặt, vùi đầu vào trong chăn, giả vờ mình còn đang nằm trên giường, sau đó nhón chân đến bên cạnh cửa sổ, dí sát người vào bức tường, cả quá trình không phát ra một tiếng động.

Nếu như trưởng thôn đường đường chính chính đứng nói chuyện thì cô sẽ tiếp tục ngủ, nhưng nếu như không muốn cho cô nghe, làm sao mà cô lại không nghe được cơ chứ?

Khương Yếm nhắm mắt lại, tiếng nói cứ liên tiếp truyền đến tai cô.

Theo cuộc đối thoại, hai người bên ngoài đang thu thuốc phơi ở bên ngoài vào, dưới sự chỉ huy của trưởng thôn, Vương Quế Lan cầm từng giỏ thuốc đổ vào trong thùng.

Trưởng thôn nói rất nhỏ, như thể sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong phòng.

“Trong nhà có người ngoài đúng là rất bất tiện, khụ… Nếu mấy người đó lại hỏi…”

Ông ta ghìm giọng xuống để không phát ra tiếng ho, bởi vì dùng lực quá mạnh nên eo cong hết cả xuống, cả người ông ta càng ngày càng run lên bần bật, giống như cành cây khô trong gió đông lạnh, dường như sắp bị bẻ gãy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Nhanh hơn nữa… Sắp hai giờ rồi, chút nữa cháu đi tìm Bảo Dân, đưa những thứ này cho nó, với lại…”

Trưởng thôn nói càng ngày càng nhỏ, dường như chỉ thì thầm trong không khí, Khương Yếm tiến lại gần cửa sổ, cô muốn nghe thêm nội dung phía sau. Nhưng giọng nói của ông ta thực sự quá nhỏ, hoàn toàn bị ghìm lại ở trong họng, Khương Yếm không nghe thấy gì, Vương Quế Lan cũng không hỏi.

Rất hiển nhiên Vương Quế Lam biết hôm nay phải làm gì, vì vậy cho dù không nghe rõ lời của ông ta nói thì chị ta cũng có thể hiểu được.

Cuối cùng cũng thu hết thuốc vào, tiếng “cót két” vang lên, cánh cửa đóng lại, Vương Quế Lan rời đi, Khương Yếm bất lực nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, cô đã mở trừng mắt ra, nín thở.

Tiếng ho bị kìm nén bấy lâu vang lên, ánh trăng bị che khuất, ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối, một bóng lưng còng tiến đến gần chân cô.

Trưởng thôn nhìn vào trong cửa sổ.

Lần này là người đang nhìn.

Khương Yếm không có cách nào đảm bảo rằng cái gối đó có thể lừa được ông ta, vì để tránh những phiền phức không đáng có, cô tính làm một số cách phòng hộ, thế là cô cũng tiến đến gần cửa sổ.

Trưởng thôn vừa dí mặt vào gần cửa sổ thì phát hiện trên cửa sổ có một lớp sương trắng xóa, không nhìn rõ trong phòng có cái gì. Ông ta giơ tay ra lau, nhưng không lau sạch được.

Ồ, sương mù xuất hiện từ bên trong phòng.

Ông ta ngơ ngác xoay đầu, sau đó lại dí mặt lên trên cửa sổ, một âm thanh chói tai vang lên, mặt của ông ta bị ép đến biến dạng, nhưng vẫn không thể nhìn rõ cảnh tượng ở bên trong.

Mấy phút sau, sau một hồi rình mò không có kết quả ông ta mới thu mắt lại, ho nhẹ rồi rời đi.

“Phù…”

Phía bên kia cửa sổ, Khương Yếm thở phào nhẹ nhõm, cửa sổ nhỏ lập tức bám đầy sương mù. Khương Yếm cảm giác cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, cô nghĩ một lúc, cô phát hiện mình đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.

Dù sao trong cuộc sống luôn có rất nhiều cửa sổ mờ ảo không nhìn rõ, mới có, cũ có, có cái bị sương mù bao phủ, bám đầy bụi cũng có, chẳng qua lúc đó, góc nhìn của trưởng thôn là cô.

Khương Yếm càng nghĩ càng thấy xa vời, khi cô nghĩ đến đêm khuya, đằng sau lớp kính không thể nhìn thấy gì đều có người há mồm, dùng miệng để chặn cửa sổ, thôi cô không suy nghĩ linh tinh nữa…

Suy nghĩ của Khương Yếm quay trở lại hiện tại.

Vẫn có phát hiện, không uổng công cô liên tiếp bị dọa trong giấc mơ.

Khương Yếm lấy một cái kén tằm từ trong túi áo ra, cái này do cô lấy từ trong phòng nuôi tằm, lúc đó đôi mắt của Thẩm Hoan Hoan ánh lên vẻ khiển trách khi cô trộm mất và bẻ nát kén tằm còn sống sót trong thôn.

Nhưng cô thực sự không nên chịu sự khiển trách đó, cô thực sự rất vô tội.

Suy cho cùng nếu cô không bẻ gãy kén tằm đó…

Khương Yếm mượn ánh trăng nhìn con nhộng bên trong kén, nhất là nốt ruồi nhỏ trên cằm của nó.

Suy cho cùng nếu cô không bẻ cái kén này… thì làm sao mà cô chú ý đến trên cằm của thôn trưởng cũng mọc một nốt ruồi như vậy chứ?

Đêm rất lạnh, Khương Yếm đứng một lúc thôi cũng cảm thấy lạnh, thế là cô lại quay trở về giường.

Cô bắt đầu suy nghĩ về mối liên hệ giữa trưởng thôn và con nhộng.

Vừa nãy cô chỉ cách trưởng thôn một lớp cửa kính nên đã nhìn rất rõ từng nếp nhăn trên mặt ông ta, do vậy cô cũng nhìn thấy cả nốt ruồi không rõ lắm trên cằm ông ta.

Nốt ruồi mọc ở giữa cằm, rất nhạt, vị trí y hệt như nốt ruồi của con nhộng.

Thôn này cổ quái là điều đương nhiên, nhộng tằm có đặc điểm giống gương mặt người là chuyện không hề bình thường, vậy nên Khương Yếm đương nhiên sẽ liên hệ hai việc này với nhau, cùng lắm thì sau này sẽ lật ngược lại vấn đề. Thế là, Khương Yếm mạnh dạn đưa ra giả thiết…

Trưởng thôn, cũng có thể là cả thôn Tằm, đều từ nhộng hóa thành.

Bọn họ bò từ trong cái kén ra rồi hoá thành người, sau đó bắt đầu không ngừng sinh sôi, trở thành một thôn trang, mà cái thôn này kiếm sống bằng việc bán tơ tằm. Cái chết hàng loạt của loài tằm cũng đồng nghĩa với việc những đứa con mà họ sinh ra cũng chết hàng loạt. Nếu không có lực lượng mới, một thôn trang một chủng tộc không thể tồn tại. Dưới tình cảnh cả tộc bị huỷ diệt, bọn họ phải gấp gáp dán giấy tuyển dụng, hy vọng có người có thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của loài tằm.

Nhưng như vậy thì rất khó để lý giải được thái độ của người trong thôn đối với trẻ sơ sinh.

Điều quan trọng nhất là dưới tình cảnh như vậy, người trong thôn rất rõ ràng không giống với con người mà giống yêu quái hơn, nhưng điểm khác nhau lớn nhất là, yêu quái thường sẽ sinh đẻ trong núi sâu, tự tu luyện thành tinh, không gần gũi và cũng rất ghét loài người, cũng không có năng lực biến hình, cũng có nghĩa là không thể biến thành người.

Giả thuyết một không có khả năng, Khương Yếm lập tức nghĩ đến giả thiết thứ hai.

Do lời nguyền nào đó, con nhộng xác lập mối quan hệ với người trong thôn.

Cái chết của tằm cũng đại diện cho cái chết của một người nào đó, con nhộng còn sống thì có nghĩa là một người nào đó trong thôn đang sống, nếu như bây giờ cô bóp chết con nhộng khoẻ mạnh này, vậy thì trưởng thôn tương ứng với con nhộng sẽ lập tức chết ngay.

Khương Yếm nóng lòng muốn thử, nhưng cũng biết rằng tính chính xác của giả thiết này rất thấp.

Số kén tằm trong phòng nuôi tằm thực sự quá nhiều, nếu dựa vào số lượng tử vong, bảy phần mười người số dân trong thôn đã chết, nếu trong thời gian ngắn thôn Tằm có một lượng lớn người chết thì bé trai đó có lẽ sẽ không quá buồn như lúc nói về người chị bị chết đuối của mình, mà sẽ cảm thấy sợ hãi và chết lặng hơn.

Bây giờ cả hai giả thiết đều không đúng, Khương Yếm bắt đầu trầm ngâm.

Nếu đã không phải quan hệ mẹ con, cũng không phải là quan hệ cùng sống cùng chết, vậy đặc điểm giống người trên con nhộng và thôn Tằm có quan hệ gì? Hay là nói, con nhộng trong tay có quan hệ gì với trưởng thôn?

Hoặc là…

Tại sao cái kén đầu tiên mà cô bẻ, con nhộng đầu tiên mà cô nhìn thấy, lại có liên quan đến thôn trưởng chứ? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phải biết cô chỉ tiếp xúc gần với một số người trong thôn. Tại sao lại trùng hợp đến thế được, con nhộng mà cô bẻ lại chính là thôn trưởng người mà cô cô đã từng gặp mặt và có tiếp xúc gần.

Khương Yếm cong khoé miệng.

Đáp án rất rõ ràng.

Có “người” muốn truyền thông tin đến cô thông qua kén tằm.

Mà thông tin này là yếu tố then chốt để giải mã tất cả.

*

Nửa đêm đến sáng, Vương Quế Lan quay trở về. 

Chị ta vừa vào đã chụm hai tay lại rồi thở vào mấy hơi, trời hôm nay quả thực rất lạnh, chị ta lạnh đến nỗi cả người run lên, động tác không dứt khoát như lúc trước, chị ta co tay đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa có hơi to, Vương Quế Lan bị dọa thót tim, chị ta đứng nín thở một lúc, sau khi xác định định không làm ai tỉnh giấc, chị ta dè dặt xoay cổ chân, rón ra rón rén đi vào phòng bếp.

Bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, chị ta chuẩn bị hâm nóng lại đồ ăn trước khi đi ngủ, vậy thì buổi sáng sẽ không phải vội nữa.

Vương Quế Lan lấy một ít rơm củi từ trong nhà bếp, bỏ vào trong lò, sau đó ngồi trên khúc gỗ đợi cho lửa cháy. Khương Yếm vừa đi ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô bước chậm lại, sau đó cô đứng đằng sau Vương Quế Lan.

Lúc đầu Vương Quế Lan vẫn chưa phát giác ra, mấy phút sau, chị ta phát hiện có một cái bóng ở dưới chân, làm chị ta giật thót tim, lập tức quay đầu lại: “Ba, sao ba lại…”

Giọng nói đột nhiên khựng lại.

Khương Yếm dí sát vào chị ta, bởi vì hành động của cô, đầu mũi của hai người gần như dí sát vào nhau, Vương Quế Lan vô thức run lên. Quan sát đôi mắt kinh hoàng bất an của Vương Quế Lan, Khương Yếm đột nhiên cười, cô lùi lại hai bước, đưa cốc nước nóng vừa rót ở trong phòng cho Vương Quế Lan: “Làm đồ ăn sáng sớm thế?”

Vương Quế Lan há hốc mồm, một lúc sau, chị ta mới cầm lấy nước: “Ừm… Ừm, tự nhiên tỉnh thì dậy thôi.”

Chị ta hỏi Khương Yếm: “Cô vừa mới tỉnh à… Do tôi đánh thức cô dậy à?”

Khương Yếm gật đầu: “Đúng là vậy, tiếng đóng cửa hơi to, cô gắt gỏng lúc ngủ dậy à?” Trong giọng nói mang theo ý cười, giống như bạn bè  đang trêu chọc lẫn nhau.

Ánh mắt của Vương Quế Lan bình tĩnh trở lại: “Không ngủ được nên hơi đau đầu thôi…” Chị ta cầm cốc nước lên nhấp vài ngụm, nhưng không hề chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Khương Yếm.

Uống nước xong, Vương Quế Lan đang định nói gì đó thì nhìn thấy Khương Yếm lười nhác ngáp một cái.

“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn ra ngoài xem chị có cần giúp đỡ gì không thôi.” Khương Yếm nói: “Tôi thấy cũng không có gì làm… Vậy tôi đi về ngủ đây?”

Vương Quế Lan vội vàng gật đầu: “Ừm.”

Khương Yếm chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, Vương Quế Lan nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cho đến khi Khương Yếm đóng cửa phòng, chị ta mới nhìn đi chỗ khác, nghĩ lại cuộc hội thoại vừa nãy, sau khi xác định không có vấn đề gì thì chị ta mới thở vào nhẹ nhõm.

Khương Yếm quay trở về trong phòng, không vội nằm xuống, mà lấy ra một cái bánh bao nhân đậu xanh nhỏ còn sót lại, cắn hết cái bánh xong cô vô thức liếm khóe môi.

Bây giờ cô đang thấy khá vui.

Bởi vì cô nhìn thấy được.

Nhìn thấy dưới cằm của Vương Quế Lan có một nốt ruồi.

Mọi chuyện thường là như thế.

Có lúc chỉ cần một manh mối, một giả thiết kỳ diệu, những suy nghĩ linh tinh sẽ dừng lại, bị quét sạch.

Sau khi quét sạch, Khương Yếm xoa thái dương của mình.

Bao nhiêu năm nay không động não, cô lại bị một cô bé ảnh hưởng.

Đúng vậy, một cô bé nhỏ tuổi.

Khương Yếm cảm thấy cô quá tin lời của Hà Diệu Diệu rồi… Bởi vì cô chắc chắn Hà Diệu Diệu không có dục vọng “lừa gạt cô”, vì vậy cô tin lời của Hà Diệu Diệu.

Nhưng làm sao mà cô tin logic của một đứa trẻ năm sáu tuổi được?

Về mặt chủ quan, đúng là không lừa cô, nhưng chẳng lẽ về mặt khách quan sẽ đúng chắc?

Khương Yếm cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cô đã ở đó quá lâu rồi, quen với việc tự giải quyết, nên ngay sau đó cô đã điều chỉnh lại được, chắp nối các manh mối lại từ đầu.

Từ sau khi vào trong thôn, nhưng manh mối mà cô tìm được rất đều rất lộn xộn, ví dụ như cô không xác định được rốt cuộc có người bị đảo ngược về thẩm mỹ hay không, cả thôn đều bị hay chỉ có những người phụ nữ sinh ra những đứa trẻ dị tật mới bị rối loạn thẩm mỹ thôi. Hay là việc cô không biết tại sao chỉ có những đứa trẻ sơ sinh mới phải chịu lời nguyền, lời nguyền là gì mà khiến cho những đứa trẻ sơ sinh đó bị mọc ngược mắt.

Nhưng có một điểm mà cô vẫn luôn tin chắc…

Thôn này có vấn đề, sự xuất hiện của những đứa trẻ kỳ lạ liên quan đến thứ gì đó, quỷ quái đã nguyền rủa những đứa trẻ sơ sinh trong thôn.

Thứ ảnh hưởng đến phán đoán của cô là lời nói của Hà Diệu Diệu.

[Trước khi mang thai, các dì và các thím đều uống rất nhiều thuốc bổ để sinh ra những em bé xinh xắn.]

Đây là lời Hà Diệu Diệu nghe được từ Nhị Tráng.

Đây kết luận của Nhị Tráng sau khi quan sát hành động và lời nói của những người phụ nữ mang thai.

Trong lời nói này, logic của hai người là những người dân trong thôn uống thuốc bổ trước, sau đó mới sinh ra những đứa bé “xinh đẹp”, hay nói cách khác, thuốc bổ là nhân, còn những đứa trẻ đáng sợ là quả.

Cô bị ảnh hưởng bởi tư duy này, trong tiềm thức cô đồng tình với logic này, cô cũng coi việc sinh ra những đứa trẻ dị tật là kết quả của thuốc bổ hoặc là quỷ quái và lời nguyền.

Nhưng nếu hiện thực không phải như vậy thì sao?

Khương Yếm nghĩ.

Nếu sự thật, vốn không tồn tại lời nguyền thì sao?

Nếu như đây là sự thực, cho dù không có lời nguyền, thì đại đa số những người phụ nữ đang mang thai trong thôn sẽ sinh ra những đứa trẻ đáng sợ, bọn họ điên cuồng uống thuốc bổ, chỉ vì hy vọng đứa trẻ mà mình sinh ra sẽ sinh đẹp hơn một chút?

Nếu là vậy, quan hệ nhân quả của cả sự việc sẽ bị đảo lộn.

Khương Yếm thở dài một hơi.

Cô nhớ lại nốt ruồi cùng vị trí của Vương Quế Lan và thôn trưởng, nghĩ đến cái thôn này hẻo lánh và biệt lập, nghĩ đến thái độ của người trong thôn đối với người ngoài, nghĩ đến việc trưởng thôn mãi vẫn không có con trai, nghĩ đến việc trưởng thôn đưa rượu nhân sâm khô mà ông ta ngâm cho con trai cho Vương Bảo Dân, nghĩ đến mối quan hệ anh em giữa Vương Bảo Dân và Vương Quế Lan.

Nốt ruồi không thể là chứng cứ cho việc hôn nhân cận huyết thống, nhưng những thứ khác thì có.

Khương Yếm đột nhiên hiểu được những thông tin mà con nhộng muốn truyền đạt với cô - mối quan hệ giữa ba người, không chỉ là quan hệ giữa bố chồng và con dâu, cũng không chỉ là anh trai và em gái.

Mà là tương tự, tương đồng, huyết thống, quan hệ cha con, quan hệ anh trai và em gái, quan hệ giữa vợ và chồng.

Thôn này có lẽ đều có mối quan hệ tương tự như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play