Bánh bao trong tay Thẩm Tiếu Tiếu rơi xuống đất, em sửng sốt giây lát rồi vội vàng nhặt lên: “Quy tắc 3 giây!” Nhưng chẳng mấy chốc em đã không còn quan tâm đến chuyện bánh bao có còn ăn được không nữa, bộ não chậm chạp của em điên cuồng làm việc: “Không phải con của họ nghĩa là sao ạ?”
Khương Yếm: “Bị lừa bán.”
Thẩm Tiếu Tiếu trợn trắng mắt, vô cùng khiếp sợ: “Nhưng mà…”
Khương Yếm lấy một cái bánh bao, so với việc trả lời Thẩm Tiếu Tiếu thì cô muốn ăn hơn: “Đừng hỏi chị, hỏi chị em đi.”
Thẩm Tiếu mang theo khao khát được biết nhìn Thẩm Hoan Hoan.
Thẩm Hoan Hoan nhìn cái bát trước mặt, ánh mắt vô cùng tập trung, cuối cùng cô nàng nói: “Hình như chị hiểu ra rồi.”
Thẩm Tiếu Tiếu chồm người về trước: “Nói mau nói mau.”
“Trước đó chị đã nghĩ là…” Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm: “Phức cảm tự ti sẽ đi theo con người suốt cả đời, Nhị Tráng và những đứa trẻ khác bị nhồi nhét vào đầu những ý nghĩ sai lệch về ngoại hình khiến các em ấy luôn cảm thấy mình xấu xí, tự ti mẫn cảm, thật sự rất đáng thương.”
“Nhưng nếu bọn trẻ vốn không phải là người của thôn thì dễ giải thích rồi. Chúng là người ngoài thôn, còn những đứa trẻ dị tật mới là con ruột của thôn dân. Người dân trong thôn không muốn nghe lời đàm tiếu về những đứa trẻ dị tật từ miệng người ngoài nên từ nhỏ đã thao túng tâm lí của chúng, nâng cao địa vị của những đứa trẻ dị tật.”
“Thôn dân không quan tâm tâm lý bọn trẻ có khoẻ mạnh hay không, chúng có nhiệm vụ sinh con đẻ cái, gen đời sau phải khác đi để giảm thiểu tình trạng dị tật bẩm sinh.”
Thẩm Tiếu Tiếu mất một lúc để tiêu hoá câu chuyện, em hỏi: “Nhưng không phải đứa trẻ nào được sinh ra từ hôn nhân cận huyết cũng 100% bị dị tật bẩm sinh, vẫn có khả năng đứa trẻ sinh ra hoàn toàn bình thường, vậy chúng cũng bị coi là xấu xí trong mắt những đứa trẻ bị lừa bán đến đây à?” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thẩm Hoan Hoan: “Chỉ cần đừng để chúng tiếp xúc quá nhiều với những đứa trẻ bị lừa bán là được, dù sao thì… Tám, chín tuổi là có thể mang thai được rồi, sau đó những công cụ sinh dục bị lừa bán tới đây có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện dưới ánh mặt trời nữa.”
“Mẹ, cái quái gì thế này?” Thẩm Tiếu Tiếu vỗ bàn đứng dậy, chửi rủa một hồi rồi sực nhớ ra điều gì, em liếc sang Thẩm Hoan Hoan, rụt cổ lại.
Nhưng lần này Thẩm Hoan Hoan không dạy bảo em mà lại nhìn Khương Yếm: “Em nói có đúng không?”
Khương Yếm: “Hiện tại thì chị cũng nghĩ thế.”
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười, cô nàng cố gắng suy đoán tiền căn hậu quả của sự việc.
“Em nghĩ không đơn giản chỉ vì sinh ra trẻ bị dị tật bẩm sinh mà họ mạo hiểm lừa bán trẻ em đâu, phải là hậu quả phải nghiêm trọng hơn như thế nên họ mới nghĩ đến con đường này.”
Khương Yếm tiếp lời: “Tử vong.”
Thẩm Hoan Hoan trầm mặc một lúc: “Đúng, tử vong.”
“Gen xấu của thôn này không chỉ có khả năng gây dị tật mà còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nếu là vậy, trẻ sinh ra không đến một, hai tuổi là qua đời, dân cư thôn Tằm thưa thớt, vậy nên rất có thể tình trạng gen xấu phát triển này đã xảy ra từ thế hệ trước, hoặc thế hệ trước nữa chứ không phải thế hệ này. Những đứa trẻ dị tật đã xuất hiện từ lâu nhưng ngay từ đầu đã không được coi trọng, mãi đến khi sinh ra càng nhiều đứa trẻ bị dị tật, chúng lại không sống được lâu, dân cư trong thôn dần dần giảm bớt thì thôn dân mới tá hoả. Có điều, ở thôn trang hẻo lánh bần cùng này, người đi ra không thể trở về, người bên ngoài không mò đến nên bọn họ đánh chủ ý lên bọn trẻ con ngoài thôn, lừa chúng đến đây để thay máu cả thôn.”
Khương Yếm không nói gì nhưng nét mặt cô tỏ rõ sự đồng tình với lí do của cô nàng.
Thẩm Hoan Hoan thở dài.
Cô nàng đẩy hết thức ăn trên bàn sang cho Khương Yếm: “May mà chuyện còn cứu vãn được, Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng vẫn ổn, có lẽ những đứa trẻ khác cũng không sao, còn kịp.”
“Lát nữa chúng em sẽ đến nhà thờ tổ với chị, chị muốn tìm gia phả à?”
Dù sao cũng chỉ có gia phả là ghi lại cụ thể nhân khẩu và năm sinh năm mất của thôn dân thôn Tằm thôi.
Khương Yếm: “Cứ coi là thế đi.”
Thẩm Tiếu Tiếu với tay lấy thêm một cái bánh bao nữa.
Em thấy bây giờ chị gái mình rất giống học sinh giỏi thi được 100 điểm được thầy cô khen, còn em thì ngủ hết cả tiết không biết mình còn phải đi thi.
Ăn sáng xong, Thẩm Hoan Hoan lấy một hình nhân bằng giấy vàng từ trong túi ra, ngũ quan được phác hoạ đơn giản bằng chu sa.
Khương Yếm chưa nhìn thấy thứ này bao giờ, bèn hỏi: “Cái gì vậy?”
“Thuật hình nhân của Mao Sơn.” Thẩm Hoan Hoan nói: “Em đổi với Trình Quang đấy, đốt bùa Chiêu Hồn Tụ Phách, niệm chú bảy lần, hình nhân có thể cộng hưởng với năm giác quan của em, thực hiện được vài động tác cơ bản, nhược điểm là không thể nói chuyện, hình nhân bị xé thì thuật sẽ mất tác dụng, em cũng bị quật lại.”
Cái này là kiến thức cơ bản, nhưng Thẩm Hoan Hoan biết Khương Yếm vừa bái sư không lâu, chỉ vì lớn tuổi hơn Trình Quang nên mới có cái danh hiệu sư tỷ nên cô nàng giải thích rất cặn kẽ. Dứt lời, cô nàng lại bổ sung: “Đợi chị thông thạo thần chú cơ bản, Hà quán chủ sẽ dạy chị vẽ bùa, người thuộc đạo giáo khác nhau am hiểu những loại bùa khác nhau. Sau này chị học được rồi, em sẽ đổi với chị, không đổi với Trình Quang đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khương Yếm bật cười: “Ừ.”
Lúc này gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mưa đổ rào rào xuống đống củi để ở góc sân. Vương Quế Lan ra bốc củi vào nhà để khỏi bị ướt, tiếng ho khù khụ của trưởng thôn thi thoảng lại truyền ra từ trong phòng.
Thời gian không chờ ai(*), Thẩm Hoan Hoan không nói nữa, cô nàng lấy bùa Chiêu Hồn Tụ Phách ra, niệm chú cho đến khi hình nhân trong tay run rẩy đứng dậy.
(*) thành ngữ Trung Quốc.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nàng nói.
Cả quá trình rất suôn sẻ, nhân lúc Vương Quế Lan đang bốc củi, trong tiếng mưa gió rầm rầm, cả ba lặng lẽ ra khỏi nhà.
Bảy giờ rưỡi, trời tối đen như đã về khuya, hệt như cái miệng khổng lồ nuốt chửng cả thôn.
“Nhưng mà nhà thờ tổ ở đâu?” Thẩm Tiếu Tiếu ngơ ngác.
Thẩm Hoan Hoan: “Lưng tựa mặt núi, nước ôm tông môn*. Vị trí đắc địa nhất để xây nhà thờ tổ là lưng tựa núi, sát bên sông.”
* 背靠为实, 水抱宗门 ( 祠堂还讲究“遇水则发”,寓意着子孙满堂,财运连连,必须背靠为实,水抱宗门。): nhà thờ tổ phải được đặt ở vị trí tốt, người xưa coi phong thuỷ của nhà thờ tổ là chìa khoá cho sự thịnh suy của dòng họ, chú trọng long mạch, núi sông hai bên (nhà thờ tổ còn chú trọng đến câu “gặp nước tức phất”, nghĩa là con cháu no đủ, của cải dồi dào, phải dựa vào nước thì tông môn mới thịnh vượng.
Khương Yếm suy nghĩ một lát rồi chỉ về một hướng.
Thẩm Hoan Hoan gật đầu, ba người nhanh chóng đi về hướng đó. Đoạn đường khá dài, mưa đập lộp bộp trên tán ô như đang đánh trống trên đỉnh đầu.
Mười lăm phút sau, cả ba đứng trước cửa nhà thờ tổ.
Nhà thờ tổ trước mặt không lớn lắm, tấm biển bằng gỗ lim đã biến dạng và phai màu nhưng bậc thềm trước cửa lại rất sạch sẽ, không có cây cỏ dại nào mọc lên, hiển nhiên là có người thường xuyên đến quét dọn, cúng tế.
“Đi thôi.” Khương Yếm gấp ô, bước lên thềm đá.
Thẩm Hoan Hoan theo sát cô, Thẩm Tiếu Tiếu vẫn còn chần chừ, em xoa thái dương, lấy cái kẹo trái cây trong túi quần ra, ngậm trong miệng.
Cổng nhà thờ tổ là cổng gỗ, không có khoá, chỉ đẩy nhẹ là mở ra. Ba người bước vào trong, đập vào mắt họ là một cột gỗ to, dày, trên các cột gỗ treo năm câu đối. Khương Yếm nhìn cột gỗ bên trong, trên đó treo câu đối: “Tư di phụ mẫu lệnh danh, tổ tông minh mệnh như văn*.”
* 思贻父母令名, 祖宗明命如闻: biếu tiếng thơm cho cha mẹ, lệnh của tổ tiên rõ ràng bên tai (tạm dịch).
Cả ba đứng ở tiền sảnh không lâu, thấy không phát hiện được gì đặc biệt, họ bèn vòng ra sảnh sau.
Sảnh sau treo một tấm biển “Hữu ngã hậu nhân(*)”, trong sảnh bày đủ loại thảo dược, được sắp xếp ngay ngắn trong hộp. Chắc là tối hôm qua Vương Quế Lan đưa đến, số thảo dược ở đây còn nhiều hơn ở trong sân nhà trưởng thôn, dược liệu cả thôn tích góp có lẽ đều ở đây cả rồi.
(*) 佑我后人: phù hộ cho con cháu chúng tôi
Thời gian gấp rút, theo yêu cầu của chương trình, sự tồn tại của hình nhân không thể bị phát hiện nên ba người phải tốc chiến tốc thắng.
“Vào nhé?” Khương Yếm hỏi.
Nếu gặp chuyện thật, Khương Yếm không dám hành động liều lĩnh, dù sao cô cũng không biết linh hồn có chịu được đòn công kích của cô hay không. Vậy nên cô đành phải nhờ cậy vào cặp song sinh này, nhất là Thẩm Hoan Hoan trông có vẻ thành đạo.
Ai ngờ Thẩm Hoan Hoan lại nhìn Thẩm Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, em thấy sao?”
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu: “Em thấy không thoải mái lắm, lúc nãy ở ngoài cửa…”
Thẩm Tiếu Tiếu có năng lực cảm ứng được linh hồn rất mạnh, nếu không cũng không thông hiểu thỉnh linh nhập xác. Nếu em không thấy khó chịu nghĩa là sẽ không có gì nguy hiểm, Khương Yếm nhanh chóng hiểu ý của Thẩm Tiếu Tiếu, Thẩm Hoan Hoan cũng vậy.
“Bảo vệ bản thân cho tốt.”
Thẩm Hoan Hoan đứng chắn trước hai người.
Cô nàng khẽ thở dài, kẹp lá bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau khi chắc chắn đã an toàn, cô nàng mới từ từ đẩy cửa ra.