Thẩm Tiếu Tiếu thuộc loại người sau.

Theo lẽ thường, hành vi “nhập hồn” này tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, nếu chỉ mắc một sai sót thôi, linh hồn được mời về có thể không thể tiễn đi được. Từ đó dẫn đến nhiều chuyện, nhẹ thì người đó sẽ bị bệnh nặng một hồi; nặng thì phát điên rồi chết. Vì vậy hiện nay có rất ít nhà ngoại cảm đồng ý mạo hiểm như vậy.

Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu thì khác. Linh hồn của em trời sinh không thể dung nạp được những linh hồn khác. Sau nghi lễ nhập hồn, em chỉ có thể giữ linh hồn đó gắn bó với cơ thể mình trong năm phút, sau đó linh hồn sẽ bị trục xuất, nên không tồn tại tình huống linh hồn không chịu thoát ly.

Đây là một thiên phú rất phù hợp với các nhà ngoại cảm, khi việc tìm kiếm "chấp niệm" trở thành bước quan trọng nhất trong việc thanh tẩy linh hồn ma quỷ, Thẩm Tiếu Tiếu có thể không cần tìm kiếm mà chỉ cần mời ma quỷ nhập vào người mình rồi để ma quỷ tự nói ra chuyện của chúng.

Đương nhiên, cũng có ma quỷ ở lại trần gian quá lâu, hoàn toàn mất đi hoặc quên đi chấp niệm cũng như mục đích thực sự, trong trường hợp này, năng lực của Thẩm Tiếu Tiếu không thể sử dụng được, nhưng dù sao tình huống này cũng rất hiếm gặp. Chỉ cần có vận may, khả năng Thẩm Tiếu Tiếu được thăng cấp là rất cao.

Sau khi Thẩm Tiếu Tiếu và Khương Yếm giải thích năng lực của mình, em vội vàng đề cập đến ưu điểm của chị gái mình: “Chị gái em rất giỏi trói linh, chúng em phối hợp rất ăn ý.”

Trói linh, nghĩa như tên, trói buộc linh hồn.

Khả năng của cặp song sinh bổ sung cho nhau, một người bẫy ma quỷ còn người kia thì mời ma quỷ nhập xác.

Chỉ cần năng lực của ma quỷ không quá mạnh và chưa hoàn toàn quên đi chấp niệm của mình, sau khi cặp song sinh tìm thấy hồn ma, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành được hơn nửa.

Vì vậy nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là cần xác định xem ma quỷ ở đây là ai.

Khương Yếm đã uống hết hộp sữa, cô ném vào thùng rác: “Chị không giỏi cái gì cả.”

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô nói thêm: "Chỉ biết lừa gạt trẻ em, đánh người hoặc tương tự vậy...”

Thẩm Hoan Hoan bật cười nói với Thẩm Tiếu Tiếu: “Đừng nghe Khương Yếm nói bậy, phần lớn manh mối hôm nay đều do chị ấy phát hiện.”

Thẩm Tiếu Tiếu: “!”

Nhưng rất nhanh em đã tán thành gật đầu: “Em biết ngay mà, sao chị có thể tìm ra manh mối nhanh như vậy được.”

Thẩm Hoan Hoan: “...”

Thẩm Hoan Hoan ném một cái gối cho Thẩm Tiếu Tiếu: “Em bảo buồn ngủ mà? Sao còn chưa ngủ?”

Thẩm Tiểu Tiểu muốn nói mấy câu nữa, nhưng sau khi ôm gối, em nhanh chóng thấy cơn buồn ngủ dâng lên, em lẩm bẩm lăn vào trong giường: “Thì ngủ đây. Ai chưa chịu ngủ chứ, ngủ nhiều sẽ tốt cho da đó, hôm nay ánh mặt trời rất gắt, da của em hơi khó chịu rồi này.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t 

Vài phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu ngáy khò khò, em ngủ rất nhanh và ngon lành.

Thẩm Hoan Hoan đắp chăn cho em gái, nhỏ giọng nói: “Không biết đêm nay yêu quái nhân sâm có tới không.”

Khương Yếm ngáp một cái, uể oải nói: “Chẳng phải em nói không tìm thấy dấu vết tồn tại của nó ở sau núi à?”

“Đúng là vậy, nhưng những sợi râu nhân sâm đó thì có tồn tại.” Thẩm Hoan Hoan buồn rầu nói: “Trừ khi chúng là bọn quỷ quái cực kỳ mạnh mẽ, bởi vì những loài yêu quái bình thường vốn không có linh lực để ngụy trang. Linh hồn của chúng là thật và cũng là bản chất của chúng. Chính vì vậy, những sợi râu nhân sâm đó chỉ có thể đến từ nhân sâm, nhưng lại không hề có dấu vết nào của yêu quái nhân sâm ở sau núi cả…”

Thẩm Hoan Hoan cảm thấy hơi nhức đầu.

“Vậy thì đi ngủ trước đi, nếu nửa đêm nó đến nữa…” Khương Yếm dọn giường cho mình: “... Chẳng phải em trói được linh hồn sao, đến lúc đó sẽ biết.”

Thẩm Hoan Hoan: “Chỉ đành vậy.”

Hai người tắt đèn rồi lần lượt nằm xuống, không nói thêm lời nào.

Khương Yếm nghĩ về những thông tin hiện tại.

Bây giờ có quá ít thông, hoặc có lẽ đã đủ nhưng lại thiếu manh mối quan trọng nhất để xâu chuỗi tất cả mọi thứ. Vậy nên đến giờ cô vẫn chưa thể móc nối những sợi râu nhân sâm, lời nguyền rủa, người chết đuối, các xác chết chưa tìm thấy, chuyện con tằm chết, đám trẻ kỳ dị và quy tắc của thôn lại với nhau.

Ý thức của Khương Yếm dần trở nên mơ màng, cơ thể cô bắt đầu trở nên nặng nề hơn, cô nằm xuống giường, giấc ngủ hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Nửa đêm, Khương Yếm bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.

Rất ồn ào, như thể ai đó đang nói bên tai cô, nhưng bên tai lại không có hơi thở nóng hổi, dường như bọn họ chỉ vây quanh cô, ở trên đầu cô nhưng không nhìn cô.

Cô nhắm mắt lại để lắng nghe âm thanh, nhưng nó ồn ào đến mức cô không nghe thấy gì cả, cuối cùng Khương Yếm mở mắt ra.

Không có ai, ngoài cửa sổ trời đang mưa, hạt mưa đập lên ô cửa sổ. Khương Yếm đứng dậy, cô thấy hơi khát nước.

Có lẽ vì bị đánh thức vào nửa đêm nên cô thấy mệt mỏi và hơi choáng váng, cô bước đến bàn, cầm ấm lên rót cho mình một ít nước.

Róc rách…

Bây giờ là thời điểm yên tĩnh nhất lúc ban đêm, không có tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng gió, tiếng rót nước cực kỳ rõ ràng.

Khương Yếm càng cảm thấy khát hơn, cô thổi nhẹ vào cốc nước, cố gắng làm nó nguội nhanh nhất có thể, nhưng ngay sau đó, động tác của Khương Yếm đột nhiên dừng lại.

Ánh trăng mờ ảo, cốc nước còn bốc khói, Khương Yếm đứng trong màn đêm, cúi đầu không nói gì.

Cô đang nhìn vào ảnh ngược trong nước.

Lúc này, phía sau cô, dù là cửa sổ, góc phòng hay trên giường, những nơi tưởng chừng như trống rỗng này lại tràn ngập những con người sắc mặt vô cảm, da mặt bọn họ xám xịt, làn da khô héo, đôi mắt đen kịt. Họ nhìn chằm chằm cô không chớp, như những tấm bia mộ hình người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khương Yếm còn chưa kịp hành động, mí mắt của cô đột nhiên ngứa ngáy, có thứ gì đó giống như một chiếc lông vũ quét qua mí mắt cô, dường như một cái không đủ, nó nhẹ nhàng quét qua lại trên mí mắt của cô, một lần, rồi lại một lần, không đau, chỉ ngứa ngáy thôi nhưng Khương Yếm lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đó là… lông mi.

Có một người đàn ông đứng trước mặt cô, cúi đầu, ghé sát vào mắt cô, nhìn chằm chằm cô.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Khương Yếm, nhưng chẳng bao lâu, không chỉ cột sống mà cả cổ cô cũng dần cảm thấy khó chịu, nhẹ vô cùng, có thứ gì đó liên tục chạm vào vai cô, Khương Yếm có một liên tưởng không ổn về thứ trên vai.

“Chị đang làm gì vậy?” Thứ đứng trước mặt chất vấn cô.

Khương Yếm từ từ chuyển mắt, rồi ngước lên nhìn nó, hay cũng có lẽ là cô gái trước mặt.

Thẩm Hoan Hoan nhẹ nhàng lặp lại: “Chị đang làm gì vậy?”

Khương Yếm không nói gì, cô đưa tay lên cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Thẩm Hoan Hoan tỏ ra khó hiểu: “Sao thế, em đã bảo là có chuyện gì thì cứ gọi em mà…”

“Rắc!”

Lời nói đột ngột dừng lại.

Khương Yếm đã bẻ gãy cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Gần như ngay lúc Thẩm Hoan Hoan chết đi, Khương Yếm cảm thấy sự mệt mỏi trên cơ thể biến mất, sau đó cô phát hiện mình đã trở lại trên giường, chăn bông mốc meo khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, giọng nói lo lắng của Thẩm Hoan Hoan truyền vào tai cô: "Khương Yếm?" 

“Chị đang run rẩy.” Thẩm Hoan Hoan sờ trán cô: “Còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa, chị gặp ác mộng à?”

Khương Yếm không mở mắt, cô lại đặt tay lên cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Tiếng “răng rắc” lại vang lên lần nữa, gợi người ta nhớ đến những con cừu non trong lò mổ. Con dao găm vào cổ chúng, cắt từng tấc một, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da, sau đó chúng bị cắt thành hai nửa.

Đầu người rơi xuống đất giống quả bóng cao su, phát ra âm thanh nặng nề.

“Bịch, bịch bịch.”

Quả bóng cao su đàn hồi lăn càng lúc càng xa, trọng lượng của chăn giảm dần, tại sao một chiếc chăn cũ không có nhiều bông lót lại có thể khiến cô cảm thấy khó chịu?

Khương Yếm mở mắt.

Trời đang mưa, tiếng mưa rất nhỏ, ngoài cửa sổ tối đen như mực giống như một chiếc động đen không đáy. Cặp song sinh đang yên giấc bên cạnh, không hề có vẻ như sắp tỉnh dậy.

Khương Yếm hơi khát nên cô đứng dậy rót cho mình một ít nước. 

Mọi thứ giống hệt như trong giấc mơ. Ngoại trừ căn phòng trống vắng.

Khi Khương Yếm bưng cốc nước trở lại giường, Thẩm Hoan Hoan hình như bị đánh thức bởi động tĩnh của cô, cô nàng cố gắng mở đôi mắt lơ mơ ra: “Yêu quái nhân sâm tới rồi ạ?"

Khương Yếm ngồi ở mép giường thổi nước nóng: "Không tới."

Thẩm Hoan Hoan ngọ nguậy một lúc, sau đó cô nàng nhắm mắt lại, buồn ngủ nói: “Thế thì tốt, chị uống nước rồi mau đi ngủ đi.”

“Ừ.”

Khương Yếm nuốt nước trong miệng xuống rồi bỗng nhiên mỉm cười.

Cô xoay cổ tay, toàn bộ nước sôi lập tức hắt cả lên mặt của Thẩm Hoan Hoan, tiếng kêu chói tai vang lên, cùng với mùi thịt nướng, gương mặt Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng tan chảy, chỉ trong chốc lát, gương mặt ấy đã bị bao phủ bởi râu nhân sâm vướng víu, chỉ để lại hai con ngươi vẫn còn xoay tròn chuyển động.

Khương Yếm khẽ nói: “Cảm giác không thông minh lắm nhỉ.”

Thế nên mới không có não mà nói ra những câu phi logic như vậy.

Bây giờ Thẩm Hoan Hoan đang rất nóng lòng muốn biết yêu quái nhân sâm có tồn tại thật hay không, dù sao những gì mà cô nàng được nghe đều trái ngược với những gì cô nàng tận mắt nhìn thấy. Vậy nên cô nàng chắc chắn đang hy vọng tối nay râu nhân sâm sẽ xuất hiện trở lại, có vậy cô nàng mới có thể trói buộc linh hồn của nó, xem nó rốt cuộc là thứ gì.

… Cho nên làm sao cô nàng có thể trả lời “thế thì tốt” với câu nói “yêu quái nhân sâm không tới” cơ chứ?

Khương Yếm ngáp rồi nhắm mắt lại.

Khi cô lần nữa mở mắt, cô đã nằm trên giường rồi.

Nhưng lần này ngoài cửa sổ không có mưa, ánh trăng đến đúng lúc, có thể thấy rõ một người đàn ông đứng ngoài cửa sổ quay lưng về phía ba người bọn họ.

Nhưng mặt của gã ta lại đang áp lên cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play