Bột gạo trong nhà cũng không còn nhiều phải mua thêm, nếu có thể thì mua ít trứng và, trứng vịt làm trứng muối ăn. Quan trọng nhất là phải mua thuốc cho Từ Yến Chu, giúp chàng nhanh chóng khỏe lại.

Hiện giờ còn ngủ được trong căn nhà cỏ tranh, nhưng đến mùa đông sẽ rất lạnh cho nên cần phải cất căn nhà mới sống qua mùa đông, còn phải mua bông làm chăn, cái gì cũng cần đến tiền.

Từ Yến Chu: “Muối thạch? Có phải nàng đến hồ nước không?”

Từ Yến Chu chỉ biết bờ biển sẽ có muối, trên núi lấy đâu ra muối thạch chứ.

Cố Diệu không có gì mà không dám thừa nhận: “Từ Yến Chu huynh đã bỏ lỡ một kho báu đấy, hồ nước kia không có cá căn bản vì nó là hồ nước mặn, còn may là ta phát hiện ra, sau này chúng ta có tiền rồi.”

Từ Yến Chu gật đầu: “Ừm, có tiền.”

Cố Diệu rất phấn khích, hồ nước trên núi có muối, có quả dại, có mật ong, có gà có thỏ, đây quả là một vùng đất địa linh nhân kiệt (tài nguyên dồi dào).

Từ Yến Chu: “Bây giờ ta đã tỉnh lại, cũng có thể làm một số việc trong khả năng của mình.”

Cố Diệu: “Huynh gấp cái gì, chăm sóc thân thể mới là việc quan trọng nhất, ở đâu ra nhiều việc như vậy.”

Sao ai cũng muốn làm việc, Lư thị muốn nhặt củi, Từ Ấu Vi muốn thêu khăn tay, túi thơm. Bây giờ lại thêm Từ Yến Chu cũng muốn làm.

Từ Yến Chu: “Ta đã khỏe hơn rất nhiều, có thể làm việc.” Trời càng ngày càng lạnh, khẳng định không thể ở trong phòng cỏ tranh nữa, chàng có thể lên rừng chặt cây phơi gỗ làm xà nhà. Chàng không thể để mọi người trong nhà phải chịu lạnh.

Quan trọng nhất là chàng không muốn để Cố Diệu phải làm lụng vất vả.

Ngày hôm qua Cố Diệu mới đổi thuốc cho Từ Yến Chu, tốt chỗ nào chứ, miệng vết thương còn sâu như vậy. Từ Yến Chu mới tỉnh lại, đã không thể thành thành thật thật dưỡng thương sao.

Cố Diệu: “Từ Yến Chu, huynh bây giờ nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân, nếu huynh nôn ra máu một lần nữa, mẫu thân sẽ không chịu nổi!”

Chàng vẫn không muốn Cố Diệu phải vất vả, trước kia hành quân đánh nhau, bị thương là chuyện bình thường, xử lý qua loa lại có thể lên chiến trường giết địch: “Trong lòng ta biết rõ, không sao.”

Cố Diệu mới không tin: “Từ Yến Chu, mạng của huynh là ta cứu về, phải nghe lời ta.”

Lời này cũng không nói quá, vốn là được nàng cứu, Cố Diệu lại nói: “Ta để huynh dưỡng thương thì nhất định phải dưỡng thương cho khỏi.”

Đáy mắt Từ Yến Chu hơi ngưng trọng: “Những việc đơn giản ta có thể làm được chứ.”

Nằm mãi cũng khó chịu, Cố Diệu nói: “Vậy huynh phải hỏi ý ta trước, ta đồng ý mới được làm.”

Từ Yến Chu gật gật đầu: “Vậy nàng cũng nghe lời ta đúng không?”

Cố Diệu trở mặt vô tình: “Đương nhiên không phải, huynh nằm xuống đi, ta đi ăn cơm.”

Lư thị nấu cháo và ít đồ ăn còn dư, Cố Diệu nhanh chóng ăn hết, đến khi trời tối hai người Triệu Nghiễm Minh cuối cùng cũng trở lại.

Triệu Nghiễm Minh mang về năm đấu gạo, ba đấu mì, trứng gà ba văn tiền một cái nên mua tổng cộng sáu mươi cái, còn mua thêm hai mươi cái trứng vịt!

Cố Diệu đổi một bó chỉ vàng được hai lăm lượng bạc, còn mua được vải bông cho Lư thị và châm chỉ thêu cho Từ Ấu Vi.

Lư thị nhìn tấm vải lớn màu đỏ thì mỉm cười, Từ Yến Chu đã tỉnh lại, thứ gì cũng phải từ từ mua sắm chuẩn bị, đầu tiên phải có giường đỏ uyên ương, áo ngủ bằng gấm. Mua bông cùng vải đỏ Lư thị đã không còn tiền, nhưng bà lại rất vui, Từ Yến Chu tỉnh lại cùng với Cố Diệu hiếu thuận, so với cái gì cũng không bằng.

Cố Diệu lấy cho Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn mỗi người một chén nước: “Hôm nay hai vị vất vả rồi.”

Triệu Nghiễm Minh vội nói không mệt, liếc mắt nhìn Lư thị, nhìn sang Từ Ấu Vi rồi quay về phía Cố Diệu: “Phu nhân, ta phát hiện Vân Thành có người cầm bức họa của lão phu nhân và tiểu thư đi hỏi khắp nơi.”

Tim Cố Diệu chợt hẫng một nhịp.

Cầm bức họa của Lư thị và Từ Ấu Vi đi tìm người, Cố Diệu không hề cho rằng đó là họ hàng thân thích tìm đến. Từ Ấu Vi quốc sắc thiên hương, Lư thị tuy đã nhiều tuổi nhưng không khó nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, mẹ con hai người lại giống nhau như vậy, có thể nói gặp một lần khó quên.

Cho nên chúng mới cầm bức họa, một đường tìm đến Vân Thành.

Cố Diệu đoán e rằng là Chu Ninh Sâm, Trần Hải không trở về nhất định hắn đã nhận được tin tức, nhưng người như hắn sẽ gióng trống khua chiêng tìm Từ Ấu Vi ư?

Trong sách có nói Từ gia bị sát hại ở Ngọc Khê Sơn, nhưng trên Ngọc Khê Sơn lại không có sơn tặc. Chẳng lẽ có một đám người khác mai phục trên Ngọc Khê Sơn, muốn hại người Từ gia? Sau đó Lưu Vĩ Trạm đến Tây Bắc tìm kiếm một vòng trên Ngọc Khê Sơn không có kết quả, liền giết hết người trong thôn, lấy lý do là tiêu diệt thổ phỉ. 

Bọn họ ngồi xe ngựa đi theo cốt truyện mà đến Tây Bắc, đám người kia cũng nhanh chóng tìm đến đây sao?

Toàn thân Lư thị phát run: “Đã phải lưu lạc đến Tây Bắc này, vì sao còn có người muốn đuổi giết chúng ta không buông!”

Cố Diệu vỗ vỗ tay Lư thị: “Mẫu thân, người đừng quá lo lắng, bọn chúng ngoài sáng chúng ta trong tối, huống hồ Yến Chu đã tỉnh lại, không phải sợ.”

Lư thị sợ hãi một trận, nếu như bọn họ vào Vân Thành, có phải đã bị sát hại rồi không…

Ngược lại Cố Diệu không sợ, tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, nàng chỉ hy vọng trên người bọn chúng mang thêm ít bạc, trong túi nàng bây giờ thật sự ngại ngùng.

Có bạc mới có thể mỗi bữa được ăn gạo, mỗi bữa ăn thịt.

Có bạc mới có thể mua thuốc cho Từ Yến Chu.

Bột gạo trong thùng đã đầy đủ, nhưng nàng hy vọng chúng nó vẫn luôn đầy như vậy.

Cố Diệu nóng lòng muốn kiếm tiền cho nên nàng tìm một cái chậu ngâm muối thạch. Chờ muối thạch hóa thành nước muối, nàng dùng vải bông lọc một lần. Tây Bắc có nhiều gió cát, trong muối thạch cũng nhiều tro bụi, sau ba lần lọc nàng đổ nước muối vào nồi đun sôi, Từ Ấu Vi ngồi ở một bên lặng lẽ thêm củi.

Cố Diệu dùng cây gậy sạch sẽ thong thả quấy, nước muối từ từ sánh lại, Từ Ấu Vi nhỏ giọng kinh hô: “Tẩu tử, là muối!”

Cố Diệu gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta dùng muối thạch nấu lên sẽ ra muối nhanh hơn, nếu dùng nước trong hồ nước mặn sẽ chậm hơn một chút.”

Có rất nhiều muối thạch cạnh bờ hồ, chờ sau khi nhặt hết muối thạch sẽ nghĩ cách mở ruộng muối cũng không muộn.

Trước kia Từ Ấu Vi cảm thấy phong hoa tuyết nguyệt là đẹp nhất, nhưng bây giờ nhìn thấy một nồi nước chậm rãi chuyển thành những viên muối trắng nõn, nàng lại thấy đẹp không sao tả xiết. 

Từ Ấu Vi: “Tẩu tử, muội cũng muốn đi nhặt muối thạch cùng tẩu.”

Cố Diệu: “Để đến được hồ nước mặn kia phải đi qua hai ngọn núi, đường đi không dễ chút nào.”

Từ Ấu Vi lắc đầu: “Muội không sợ mệt, chỉ cần lấy được một khối muối thạch về cũng đáng giá, tẩu tử, tẩu muốn đối phó những người đó như thế nào, hãy dẫn muội đi cùng.”

Nàng không muốn đến lúc gặp chuyện lại yếu ớt vô dụng, nàng muốn giống như Cố Diệu, không cầu giết người chỉ mong có thể bảo vệ bản thân.

Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, cảm giác chua xót lại xuất hiện, Từ Ấu Vi là viên ngọc quý trên tay của Từ gia, nàng thuở nhỏ đã đọc thuộc thi thư, khí chất xuất chúng, được ca ca che chở lớn lên ngây thơ thuần khiết. Nhưng bây giờ nàng ấy lại muốn trèo đèo lội suối đem muối thạch về, sờ đao cầm súng đánh kẻ bại hoại.

Là chuyển biến tốt.

Cố Diệu lập tức đồng ý: “Đợi dùng xong chỗ muối này ta sẽ dẫn muội đi, còn những kẻ kia trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, ta cảm thấy sớm muộn gì bọn chúng cũng đến lục soát Ngọc Khê Sơn thôi.”

Nàng không muốn liên lụy đến thôn dân trên núi, tốt nhất tương kế tựu kế đem người dẫn đến một mẻ bắt hết bọn chúng.

Từ Ấu Vi cong môi cười một tiếng: “Cảm ơn tẩu tử.”

Cố Diệu: “Việc nhỏ, muội không sợ khổ không sợ mệt thì đi thôi.”

Từ Ấu Vi mới không sợ, nàng muốn tích cóp ít tiền, ca ca phải uống thuốc, Yến Nam còn nhỏ nàng muốn nó được đọc sách viết chữ. 

Cố Diệu nghiêm túc nấu muối, nấu muối là việc khó khăn, đặc biệt khi nước muối sắp cạn cần phải theo dõi sát sao. Nàng cẩn thận đảo chiếc gậy gỗ thật đều tay, nhìn hạt muối trắng như tuyết cảm giác thành tựu vô cùng: “Ấu Vi, muội nhìn này!”

Từ Ấu Vi gọi Lư thị đến gần: “Mẫu thân, ra muối rồi, tẩu tử thật lợi hại!”

Cố Diệu có chút ngượng ngùng: “Ấu Vi hỗ trợ nhóm lửa, cũng rất lợi hại.”

Muối thạch có màu vàng, nhưng muối trong nồi lại trắng như cát mịn, còn tốt hơn muối dùng trong nhà.

Vẻ mặt Lư thị lộ ra nét kinh ngạc: “Là muối thật, hạt nhỏ quá.”

Cố Diệu: “Mẫu thân, tối nay dùng muối này nướng thịt thỏ, lại đem đi hầm gà chắc chắn sẽ rất ngon!”

Lư thị mỉm cười: “Được, nghe theo con hết, ta đi thái rau, Ấu Vi giúp tẩu tử con canh lửa đi.”

Cố Diệu đổ muối ra, ước chừng phải mấy chục cân, đủ để ăn được rất lâu, còn có thể đem đi làm trứng vịt muối.

Có điều, nàng đang buồn phiền một việc khác.

Tự mình buôn bán muối sẽ phạm pháp, bán muối lậu giá sẽ thấp hơn so với muối quan, hơn nữa bán muối rất mạo hiểm thu hoạch lại không cao, huống chi bây giờ bọn họ còn bị lưu đày. Nhưng không bán bọn họ cũng không ăn hết nhiều muối như thế này.

Ví như là trứng vịt muối, một cái trứng vịt bốn văn tiền, trứng vịt muối có thể trị giá hai văn hoặc ba văn, lòng đỏ trứng muối có thể dùng làm đồ điểm tâm, người bình thường luyến tiếc dùng muối để om trứng vịt cho nên trứng vịt muối sẽ đem bán cho kẻ có tiền. Giả như không om trứng vịt cũng có thể làm cái khác như dưa muối, cá muối, thịt muối đều được, kỳ thật còn có một biện pháp là đem muối bán cho Đột Quyết.

Đột Quyết thường trú ngụ tại Tây Bắc làm dân du mục, chủ yếu lấy máu động vật để bổ sung muối, đem muối bán sang bọn chúng khẳng định sẽ mua. Chỉ có điều, Đột Quyết vẫn luôn làm loạn biên cảnh, có muối chẳng phải càng thêm càn rỡ hay sao.

Không bán được thì để lại trong nhà dùng.

Có muối Cố Diệu không còn cảm thấy vô vọng như trước, có thể bán muối lấy tiền mua đường, huống đi ngày mai nàng còn đi đốt tổ ong nữa.

Nấu đường thành nước màu tẩm lên thịt thỏ ướp một chút, thêm ít cây hành, tỏi rừng, một ít muối, lại thêm khoai tây và rau xanh hầm nhỏ lửa trên bếp lò, rất nhanh sẽ ngửi được mùi thơm.

Còn gà rừng vẫn để hầm canh, thêm chút muối tinh trên núi hầm trên lửa nhỏ trong một canh giờ, canh gà sẽ chuyển sang màu trắng sữa, thớ thịt mềm rục ăn thơm cực kỳ.

Gạo mua về chỉ cần ngửi qua đã thấy thơm mùi gạo, từng hạt trắng muốt tinh nhuận, chan nước canh vào lại cắn một miếng thịt, có thể xua tan toàn bộ mỏi mệt.

Tự mình ăn no, Cố Diệu bưng cơm của Từ Yến Chu đi vào trong.

“Từ Yến Chu, huynh nếm thử xem, đấy là dùng muối mới để nấu đó.”

Từ Yến Chu uống một hớp canh, uống xong chàng nói với Cố Diệu: “Ngon lắm.”

Cố Diệu: “Vậy huynh ăn nhiều một chút.”

Khẩu vị của Từ Yến Chu cũng không tốt, chàng mới vừa tỉnh lại ăn cái gì cũng không vào, vì có Cố Diệu nhìn chằm chằm nên chàng ăn nhiều thêm một chút.”

Từ Yến Chu cố gắng ăn nhiều hơn mới có thể mau chóng khỏe lại, chàng chỉ hận không thể lập tức khỏi hẳn.

Từ Yến Chu: “A Diệu, ngày mai ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Tuy rằng Từ Yến Chu không có khí lực, nhưng võ công vẫn còn đó, ở quân doanh lại là tay bắn cung tên mạnh nhất, dù không làm gì cũng có thể săn được mấy con gà con thỏ.

Cố Diệu: “Không được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play