Mặt trăng đã nhô lên cao.
Cố Diệu nắm gậy gỗ trong tay trốn ở phía sau bụi cây.
Cách đó không xa chính là ngự tiền đại tổng quản Trần Hải, giọng của hắn lanh lảnh chói tai: “Từ cô nương, Hoàng Thượng vô cùng nhớ thương nghĩ muốn đem ngài vào cung, người nhà của ngài cứ đợi qua chuyện này rồi lại nói, một mình ngài đi trước với lão nô thôi.”
Từ Ấu Vi đứng thẳng tắp, cho dù chỉ mặc một bộ vải bố giản dị trên người, nhưng cũng khó nén được tư sắc, tay nàng gắt gao nắm chặt: “Ta sẽ không đi.”
Trần Hải nở nụ cười cứng ngắc: “Từ cô nương, huynh trưởng của ngài đoán nhầm quân cơ, Hoàng Thượng khoan dung độ lượng không so đo chỉ cho lưu đày đến Tây Bắc, nhưng ngài một thân thiên kim tiểu thư, chặng đường này đi không dễ chút nào, làm sao ngài chịu cho nổi, mau theo nô tài hồi cung đi thôi, Hoàng Thượng nhất định sẽ che chở cho ngài.”
Từ Ấu Vi vẫn nhắc lại câu kia: “Cho dù phải chịu khổ hay vất vả, ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh trưởng của mình, ngươi đi đi.”
Trần Hải nheo mắt, quả thực rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay cho dù phải đánh ngất Từ Ấu Vi hắn cũng phải mang được nàng ta trở về.
Hắm âm thầm tính toán, đột nhiên sau gáy nhói lên một cái, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Cố Diệu ném cây gậy gỗ xuống, nâng chân đá Trần Hải văng ra xa, trong lòng mắng câu cặn bã.
Sắc mặt Từ Ấu Vi trắng bệch, nước mắt lưng tròng gọi: “Tẩu tử…”
Cố Diệu vỗ vai nàng an ủi: “Đừng sợ.”
Đối với cô nương này nàng chỉ có đau lòng, nàng xuyên vào quyển sách [Tỏa Cung Tường] đã mấy ngày, hiện tại đang trên đường đi lưu đày. Từ Ấu Vi là nữ chính, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, nam chính Chu Ninh Sâm đối với nàng nhất kiến chung tình sau đó bắt đầu cường thủ hào đoạt*.
*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu
*Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
Đầu tiên hắn thiết kế bẫy cướp binh quyền từ tay Từ Yến Chu, thân huynh trưởng Từ Ấu Vi, đày Từ gia đến Tây Bắc, trên đường lưu đày lại cho người bắt Từ Ấu Vi mang về cung.
Từ Ấu Vi liều chết không theo, cho nên Chu Ninh Sâm bắt đầu ngược thân ngược tâm nàng, trong nội dung cốt truyện nói sau nhiều lần nàng nhảy tường thành, mất đi trí nhớ lại sinh non, cả thể xác lẫn tinh thần của Từ Ấu Vi trải qua vết thương lớn, cuối cùng bi thương mà chết.
Nguyên thân vốn là trưởng tẩu của Từ Ấu Vi, đại hôn ngày hôm đó thị vệ khiêng Từ Yến Chu chỉ còn chút hơi tàn về. Theo sau là thánh chỉ khám xét nhà, nhà mẹ đẻ nguyên thân giao ra năm mươi lượng bạc rồi triệt để đoạn tuyệt quan hệ với nàng, lúc Cố Diệu tỉnh lại đã phát hiện mình đang trên đường bị lưu đày.
Cố Diệu nhớ rõ nội dung cốt truyện, biết đêm nay Trần Hải sẽ đến đây, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị đánh cho tên thái giám này chết ngất.
Trần Hải phụng chỉ bí mật làm việc, căn bản không mang theo nhiều người bên cạnh, cũng vì không quá coi trọng mấy người Từ gia già yếu bệnh tật, mới tạo điều kiện cho Cố Diệu hành động thành công.
Từ Ấu Vi lau khô nước mắt: “Tẩu tử, chúng ta đi nhanh thôi, hắn mà tỉnh lại chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Đã vậy Cố Diệu sẽ cho hắn muốn tỉnh cũng không được, nàng nhặt lại cây gậy gỗ đập mạnh xuống: “Đừng vội, trên người hắn nhất định mang theo bạc.”
Tần Ấu Vi khựng lại: “Việc này…”
Cố Diệu nói: “Việc này thì làm sao, chúng ta đang cần tiền, đưa đến cửa còn không lấy mới là phí phạm, để ta tìm.”
Trên người Trần Hải thật sự có bạc, năm mươi lượng bạc vụn cùng ba trăm lượng ngân phiếu. Từ gia bị soát nhà, chỉ có thể nhét trộm vài đồng bạc vụn trên người, số còn lại là do nương nàng cho năm mươi lượng, muốn mua nhân sâm cứu mạng Từ Yến Chu nhất thiết phải có tiền trong tay.
Lúc này quả thật Trần Hải như người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cố Diệu tìm được thêm một khối ngọc bội: “Chọn lúc nào đấy đi mua thuốc cho ca ca muội.”
Từ Ấu Vi gật đầu, trời tối gió lại thổi mạnh, nàng có chút sợ hãi: “Tẩu tử, chúng ta mau trở về thôi…”
Cố Diệu phát hiện quần áo của Trần Hải đều rất đẹp, lộ ra kim quang lấp lánh dưới ánh trăng, nàng nhìn kỹ thêm lần nữa: “Phía trên có phải là sợi chỉ vàng không?”
Từ Ấu Vi cũng nhận ra hoa văn thêu bằng chỉ vàng: “Đúng là chỉ vàng.”
Cố Diệu quyết định thật nhanh: “Lột luôn quần áo.”
Từ Ấu Vi nghĩ đến người huynh trưởng đang hôn mê bất tỉnh của mình, cắn răng cùng Cố Diệu cởi quần áo Trần Hải.
Cố Diệu thu dọn xong đồ đạc, nói với Từ Ấu Vi: “Muội về trước đi, ta đi xem hai tên thị vệ kia.”
Từ Ấu Vi sao có thể để mặc Cố Diệu đi mạo hiểm một mình, Trần Hải không mang theo bất cứ thứ gì nhưng thị vệ nhất định có đao: “Tẩu tử, chúng ta mau chạy đi.”
Cố Diệu xoa đầu Từ Ấu Vi cười nói: “Chúng ta đang bị lưu đày, có thể chạy đi đâu đây. Lửa đồng đốt không xuể, gió xuân thổi lại sinh*, muội về trước an ủi mẫu thân đừng để người lo lắng, ta đi một lát rồi về.”
*trích trong bài: Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị.
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thuý tiếp hoang thành.
Hựu tống vương tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.
Bản dịch của Tản Đà:
Đồng cao cỏ mọc như chen
Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.
Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,
Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.
Xa xa thơm ngát dặm dài,
Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.
Vương tôn đi lại tiễn đưa,
Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.
Nguồn: Thiviện
Cố Diệu cầm theo khúc gỗ, lặng mẽ như mèo tiến về phía trước. Nàng vốn từ mạt thế xuyên đến đây, đối với việc giết người sẽ không ngượng tay, nếu không giết chết đặng còn chờ bọn hắn trở về cáo trạng sao?
Cố Diệu khí lực lớn, xách gậy gộc đi vòng qua phía sau xe ngựa, chỉ một gậy đã giải quyết xong hai người, còn lục tìm được hai thanh chủy thủ.
Khi trở lại đi ngang qua Trần Hải, nàng khẽ cắn môi hạ xuống một đao.
So với nỗi khổ của Từ gia, cái này còn lâu mới đủ. Nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước nhanh đến ngôi miếu đổ nát.
Lư thị đang ôm Từ Yến Nam không dám chợp mắt: “Con về rồi, không, không có việc gì chứ…”
Thực ra Lư thị cũng không thật sự thích người con dâu này, Cố Diệu là thứ nữ của Cố gia không nhận được sủng ái, cách nàng gả cho Từ Yến Chu cũng không rõ ràng. Vốn dĩ, người đính hôn cùng Từ Yến Chu là Cố gia đích nữ Cố Nguyệt, nhưng cuối cùng người được đưa tới lại là Cố Diệu, nghĩ lại hẳn đã sớm biết Từ gia sẽ gặp chuyện không may.
Cố Diệu lắc đầu: “Không sao, con đi xem Yến Chu một chút.”
Từ Yến Chu nằm trên đống rơm lộn xộn trong góc tường, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, sắc môi tái nhợt vì bệnh tật, trông giống như đóa hoa đã ngâm dưới nước sông nhiều ngày.
Hắn cứ nằm vậy, tựa như tuyết đầu mùa trên đỉnh núi cao, thanh lãnh lại xa cách.
Người nhà Từ gia căn bản đều có nhan sắc nổi trội, hai huynh muội Từ Yến Chu và Từ Ấu Vi cũng rất giống nhau, Từ Ấu Vi lại tựa như hàn mai ngày đông, một thân ngông nghênh kiêu ngạo, đáng tiếc lại thu hút tới một sài lang.
Cố Diệu đặt tay lên trán Từ Yến Chu, thật may không phát sốt.
Tháng chín mưa nhiều, hai ngày trước đã trút xuống trận mưa lớn, Cố Diệu sợ Từ Yến Chu không chịu nổi, nghĩ bụng đợi đến lúc đi ngang thôn phải tìm đại phu khám qua, nàng nhất định phải giúp Từ Yến Chu khỏe lại.
Nàng có thể tồn tại đến thời điểm cuối cùng ở mạt thế chính là dựa vào một thân thể khỏe mạnh cùng linh tuyền, linh tuyền có tác dụng trị thương cứu mạng, có điều hiện giờ nàng chỉ có hai giọt mỗi ngày, ít đến đáng thương.
Từ Ấu Vi thừa dịp trăng sáng gỡ những sợi chỉ vàng trên quần áo xuống, còn Lư thị đang cúi đầu dỗ dành Từ Yến Nam.
Từ khi bà ấy sinh ra đã được nuông chiều, sống trong an nhàn sung sướng mặc cẩm y la áo*, hiện tại chỉ mặc váy áo làm bằng vải bố, ngay cả cây trâm cài tóc cũng không có, thật giống như từ đám mây rơi xuống vũng lầy.
*quần áo làm bằng gấm lụa
Đôi mắt Lư thị sưng đỏ, bà ngẩng đầu muốn nói lại thôi, nửa ngày mới yếu ớt lên tiếng: “A Diệu, có tiền thì mua chút thịt đi, Yến Nam không ăn được lương khô.”
Lưu đày đã được mấy ngày, bắt đầu từ Thịnh Kinh đi hơn một trăm dặm đường về phía bắc. Bên cạnh luôn có ba quan sai giám sát, phát lương khô cho các nàng mỗi ngày, toàn chỉ ăn với nước lạnh.
Người lớn có thể chịu đựng được, nhưng Từ Yến Nam còn quá nhỏ, chưa từng chịu qua khổ cực như vậy, cổ họng nhỏ nuốt không trôi người gầy đi một vòng.
Cố Diệu cũng muốn ăn thịt, ở mạt thế đã mấy năm nàng không ăn thịt, vừa xuyên đến đây trực tiếp đi lưu đày: “Đợi sang ngày mai đi, nếu muốn ăn thịt phải qua mặt được đám quan sai, nương người ngủ một lát, để con ôm Yến Nam.”
Lư thị vui đến phát khóc: “Được được được, nếu con mệt thì đưa Yến Nam cho ta, còn phải để ý Yến Chu, thật vất vả cho con…”
Cố Diệu ôm Từ Yến Nam bí mật đút cho hắn giọt linh tuyền, nàng lại nói với Từ Ấu Vi: “Muội cũng ngủ một lát đi.”
Từ Ấu Vi mỉm cười nhìn nàng: “Muội gỡ xong sẽ đi ngủ, tẩu tử…hôm nay cám ơn tẩu.”
Nếu không phải Cố Diệu phát giác có người theo bọn họ, chỉ sợ nàng đã bị bắt mang về. Nàng từng cho rằng Chu Ninh Sâm là người tốt, không ngờ hắn lại đoạt binh quyền của ca ca, xử Từ gia lưu đày. Nàng căn bản không tin một người bách chiến bách thắng như ca ca nàng lại làm đoán nhầm quân cơ.
Cố Diệu: “Chuyện nhỏ thôi, đến Tây Bắc rồi chúng ta sẽ ổn định cuộc sống, bắt đầu lại.”
Từ Ấu Vi gật đầu: “Tẩu tử, muội sẽ không đi đâu cả, cho dù chết muội cũng sẽ chết chung cùng mọi người.”
Nội tâm Cố Diệu ê ẩm khó chịu.
Dựa theo cốt truyện, đêm nay Từ Ấu Vi sẽ bị Trần Hải mang đi, không được bao lâu cả nhà Từ gia ngoài ý muốn chết thảm, Chu Ninh Sâm còn lừa nàng ấy rằng người nhà nàng vẫn còn sống, y đã phái người đi đón, nàng liền ngây ngốc tin là thật.
Đến cuối cùng hoàng hậu là người nói cho Từ Ấu Vi biết toàn bộ sự thật, Từ gia của nàng đã sớm chết thảm dưới lưỡi đao của sơn tặc, không một ai may mắn chạy thoát. Trước khi chết, Lư thị cùng Cố Diệu còn bị sơn tặc ức hiếp, chết mà không thể nhắm mắt.
Từ đó Từ Ấu Vi bệnh không dậy nổi, trạng thái tinh thần trở nên hoảng loạn.
Cố Diệu: “Sẽ không chết, ai cũng không.”
Từ Ấu Vi hít hít mũi, hiểu rõ cúi đầu gỡ chỉ vàng, gỡ xong thì ngủ thiếp đi.
Cố Diệu một đêm không ngủ, nàng vốn có linh tuyền nên không thấy mệt mỏi.
Trời vừa sáng quan sai đã tiến vào, lạnh giọng quát: “Tất cả đứng dậy, lên đường.”
Từ Yến Nam còn chưa tỉnh, Cố Diệu gọi Lư thị và Từ Ấu Vi dậy, ba người cắn vài miếng lương khô lạnh lẽo xong bắt đầu đi về thành phía bắc.
Cố Diệu đút một giọt linh tuyền cho Từ Yến Chu, đặt hắn lên chiếc xe đẩy bằng tay, Từ Ấu Vi đi tới cố chấp muốn đẩy cùng với nàng.
Từ Yến Nam đã tỉnh lại, nắm tay Lư thị chậm rãi đi từng bước về phía trước. Ước chừng đi được một canh giờ, sắc mặt Từ Yến Nam trắng bệch ngã xuống đất: “Mẫu thân, con đói bụng…”
Lý Thành Lượng, một trong những quan sai đi phía trước cau mày dừng lại quát: “Xảy ra chuyện gì, đi nhanh lên!”
Lư thị ôm nhi tử che mặt khóc, Cố Diệu đưa qua một khối bạc vụn: “Quan sai đại ca, chúng ta thương lượng một chút.”
Lý Thành Lượng dầu muối không ăn: “Đi nhanh lên, đừng có chậm trễ thì giờ.”
Cố Diệu không còn cách nào, trước tiên chỉ có thể đặt Từ Yến Nam lên xe đẩy tay, Lư thị vụng trộm gạt lệ, bà thương nhi tử nhưng không thể làm được gì, đi đến trưa sẽ được nghỉ một chút.
Lý Thành Lượng phát lương khô: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải lên đường.”
Lư thị bẻ lương khô thành từng miếng nhỏ, ngâm nước đút cho Từ Yến Nam, nó ăn được hai miếng đã dừng lại. Ngày thường Từ Yến Nam ăn sủi cảo hấp sữa bò cùng đủ loại điểm tâm kèm theo, ban ngày còn có đồ ăn nhẹ, nhưng bây giờ chỉ có loại bánh khô cằn này.
Cố Diệu nghe thấy bên cạnh có tiếng nước chảy: “Mẫu thân, con đi múc ít nước.”