Đám người kia đang săn lùng khắp nơi, bọn họ vẫn nên ở trong nhà thì hơn, vì chưa đoán được chính xác khi nào sẽ đụng mặt ở trên núi.
Từ Yến Chu sẽ không an toàn.
Cố Diệu: “Nếu huynh thấy nhàm chán có thì có thể dạy Yến Nam đọc sách viết chữ, nó cũng rất nhớ huynh đấy.”
Từ phụ mất sớm, huynh trưởng như cha, Từ Yến Nam đối với Từ Yến Chu rất quyến luyến tình cảm.
Từ Yến Nam mới năm tuổi đã bị lưu đày đến Tây Bắc, cũng không hề kêu khổ kêu mệt, phải đến lúc không đi được nữa mới lên tiếng.
Đã đủ hiểu chuyện.
Ở cái tuổi này nên đọc sách biết chữ, chỉ là hiện tại muốn ăn no mặc ấm đã khó khăn, càng khó nói đến mua sách mua giấy.
Từ Yến Chu có thể chỉ dạy cho hắn, tập viết chữ trên mặt đất.
Từ Yến Chu chỉ muốn giúp đỡ Cố Diệu một tay, việc dạy dỗ Từ Yến Nam đọc sách đã có Từ Ấu Vi phụ trách: “Học vấn của Ấu Vi tốt hơn ta.”
Cố Diệu: “Vậy cũng không được, đã nói nghe lời ta thì phải nghe.”
Có Từ Yến Chu ở nhà nàng mới yên tâm, lại nói, Từ Yến Chu không nhất thiết phải làm việc, đốn củi nấu nước đã có Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn, việc quan trọng Từ Yến Chu phải làm chính là điều dưỡng thân thể thật tốt.
Ngày mai nàng còn phải đi lấy mật và hái quả dại.
Trong nhà không có nhiều đường, nếu lấy được mật ong sẽ cất được lâu ngày, trái cây ăn không hết cũng có thể ngâm trong mật ong ăn dần.
Đồ hộp làm bằng mật ong cũng rất ngọt.
Sức khỏe của Từ Yến Chu chưa ổn định vẫn nên thành thật chờ ở trong nhà. Nàng cẩn thật một chút làm cái gì cũng không khó, trước tiên cầm cây đuốc hun đuổi ong mật bay đi, sau đó nhanh chóng cắt tổ ong rồi bỏ chạy sẽ không bị ong chích, nếu không may mắn bị chích thì đã có linh tuyền giảm sưng.
Cố Diệu thật hy vọng nhanh đến ngày mai.
Cơm nước xong, Lư thị mang táo đi rửa chia cho mỗi người một trái.
Triệu Nghiễm Minh quan sát trái cây nhỏ một chút rồi nói: “Bọn ta không ăn cái này.”
Cố Diệu: “Đều có, nhanh ăn đi.”
Người một nhà cầm táo cẩn thận ăn, Từ Yến Nam gặm sạch quả táo: “Mẫu thân, ăn ngon quá, con chưa từng nếm qua quả táo nào ngon như vậy.”
Mũi Lư thị có chút nghẹn.
Trong phủ tướng quân bốn mùa trái cây từ nam chí bắc đều từng nếm qua, lúc đó quả táo vừa to vừa đỏ, trước kia miệng Từ Yến Nam rất kén, sẽ không ăn táo. Hiện tại cảm thấy ngon chẳng qua vì đã lâu lắm chưa được ăn.
Bà sờ sờ đầu Từ Yến Nam: “Vậy con ăn thêm một trái nữa đi.”
Từ Yến Nam lắc đầu: “Mẫu thân ăn đi, con ăn no rồi, một trái là đủ rồi.”
Lư thị cúi đầu gạt nước mắt: “Vậy mẫu thân ăn, A Diệu hái trái cây rất ngọt, rất ngon.
Cố Diệu càng thêm quyết tâm muốn đem táo hái về thật nhiều.
Ban đêm nằm trên giường, nàng đã không còn cảm giác mất tự nhiên như ngày hôm qua, muốn đút cho Từ Yến Chu một giọt linh tuyền nhưng bây giờ chàng đang tỉnh, Cố Diệu đành phải đợi đến khi chàng ngủ trước.
Đợi một lúc, Cố Diệu đã có chút mệt mỏi: “Từ Yến Chu, huynh ngủ chưa?”
Từ Yến Chu còn chưa ngủ, chàng hỏi: “Sao vậy?”
Cố Diệu xoa xoa mắt: “Không có gì, huynh mau ngủ đi.”
Lại qua một lúc, nàng cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa, nhưng không biết Từ Yến Chu đã ngủ chưa, nhỏ giọng gọi: “Từ Yến Chu…”
Giọng nói Từ Yến Chu thanh lãnh: “Cố Diệu?”
Tại sao còn chưa ngủ, Từ Yến Chu căn bản không muốn ngủ, linh tuyền cái gì mà linh tuyền, tỉnh ngủ rồi nói sau.
Cố Diệu ngáp một cái: “Không có gì, nhanh ngủ đi, sao huynh còn chưa ngủ?”
Từ Yến Chu: “Nàng cũng không ngủ được à.”
Nàng không ngủ được là vì ai, Cố Diệu nói: “Bây giờ ta sẽ ngủ lập tức, huynh tin không!”
Từ Yến Chu không đáp lại, không bao lâu, hô hấp của người bên cạnh đã đều đều, chàng mới trở mình.
Thân thể của chàng so với trước thật sự đã tốt hơn rất nhiều.
Cho dùng khó chịu cũng có thể chịu đựng được, sao chàng có thể mở to mắt nhìn Cố Diệu làm lụng vất vả được đây.
Chàng biết bạc trong nhà không còn nhiều, để trị thương cho chàng phải dùng không ít tiền, chàng cũng muốn trong nhà khá hơn một chút, chàng có tay có chân, có thể lên núi săn thú, chặt cây làm nhà.
Chờ Cố Diệu đồng ý thì phải chờ đến bao giờ, chàng quyết tâm này mai sẽ vào núi.
Cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không đụng đến miệng vết thương.
Ngày hôm sau, Cố Diệu thu thập xong dụng cụ vào núi, còn nhớ rõ đường đi nên nàng cứ như vậy đi thẳng một đường tìm kiếm, quả dại vẫn còn, tổ ong cũng vẫn còn.
Cố Diệu vạn phần cẩn thận, hái trái cây, cắt tổ ong, một đường chạy như điên về nhà.
Lư thị ở nhà nhưng không thấy Từ Yến chu đâu cả, Cố Diệu thả gùi xuống: “Mẫu thân, Yến Chu đâu?"
…
Lư thị nói: “Yến Chu nằm trong phòng đợi mãi quá buồn bực, nên muốn xuống núi đi dạo một chút.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lư thị là người hiểu rõ Từ Yến Chu nhất.
Từ khi tỉnh lại, chàng liền không quản đến vết thương có nặng hay không, có đau hay không, chàng là đại nam nhân không thể nhìn một cô nương như Cố Diệu phải lên núi săn thú, suốt ngày vì bạc mà lo trước lo sau.
Dù chỉ đánh được một con gà rừng, hái được một quả dại cũng còn hơn ngồi mãi trong nhà.
Xuống núi đi dạo?
Ngay đến Lư thị mà Từ Yến Chu cũng lừa!
Cố Diệu: “Mẫu thân lúc đó nên ngăn cản.”
Lư thị mỉm cười bất đắc dĩ: “A Diệu à, hắn muốn làm cứ để hắn làm đi, cũng không thể chuyện gì cũng đều để con lo hết.”
Nếu Từ Yến Chu đã khỏi hoàn toàn, dù chàng có dời núi nàng cũng mặc kệ, Cố Diệu để lại một câu: “Con đi tìm huynh ấy.”
Thôn nhỏ ở giữa sườn núi, xuống được chân núi cũng không dễ đi, Cố Diệu vừa đi vừa tìm, nàng rất sợ sẽ tìm thấy Từ Yến Chu ở một bụi cỏ khô nào đó.
Xuống đến chân núi Cố Diệu mới nhìn thấy thân ảnh của Từ Yến Chu. Chàng mặc bộ áo vải màu xám, thắt lưng vải buộc ngang hông, lộ ra thân hình đơn bạc gầy gò, trước mặt có loại quả dại không biết tên, Từ Yến Chu đang ngửa đầu hái quả.
Vai trái Từ Yến Chu bị thương, chàng dùng tay phải hái quả trên cành lớn nhất.
Tim Cố Diệu vừa chua xót vừa đắng chát, nàng hái nhiều táo như vậy còn sợ thiếu vài trái của Từ Yến Chu sao?
Nàng chạy chậm đi đến gần, nhìn kỹ hơn mới phát hiện có vài con thỏ nằm dưới chân Từ Yến Chu. Chân bốn con thỏ đều bị dây cột lại, giãy dụa một cách đáng thương, ngay cả lật mình cũng là một chuyện khó khăn, Cố Diệu nhỏ giọng gọi: “Từ Yến Chu!”
Chàng đặt trái cây đã hái xuống, mỉm cười với nàng: “Ở mãi trong phòng quá khó chịu, ta xuống núi đi dạo một chút,”
Ánh mắt chàng xẹt qua con thỏ, giải thích: “Mấy con thỏ này quá ngu ngốc, tự dưng đụng vào cái cây cho nên ta trói bọn nó mang về.”
Từ Yến Chu: “Đây là cây hồng, bên trên không ai hái đến, lợi cho ta, sao nàng lại đến đây?”
Cố Diệu đến tìm Từ Yến Chu, làm sao nàng biết được chàng lại đi xa như vậy, còn giỏi bịa chuyện!
Con thỏ sẽ ngốc đến thế?
Sẽ tự đụng trúng cây, một con ngốc, bốn năm con cũng ngốc theo?
Người trong thôn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt được một con gà, Từ Yến Chu thì hay rồi, xuống núi đi một vòng đã nhặt được mấy con thỏ, như thế nào, là tướng quân tốt số trong ngược văn?
Cố Diệu lười nói: “Trở về.”
Từ Yến Chu ừ một tiếng, nhặt thỏ lên đi theo Cố Diệu.
Nàng đi phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, đi được hai bước nàng chợt xoay mạnh người lại che miệng Từ Yến Chu, sau đó kéo chàng ngồi xổm trên mặt đất.
Cố Diệu buông tay ra, lắc đầu với Từ Yến Chu: “Suỵt.”
Một lát sau, phía trước vang lên tiếng bước chân.
Từ Yến Chu biến sắc.
Chàng cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân, đoán được phía trước có ba người.
Con đường nhỏ dưới chân núi Ngọc Khê Sơn là con đường suy nhất từ Lĩnh Nam đến Vân Thành, hai bên đường đều là bụi gai cao ngang người, vị trí hiện tại của bọn chúng chỉ cách đường cái mấy bước chân.
Có tiếng nói chuyện truyền đến.
Giọng nói mất kiên nhẫn: “Rừng núi hoang vắng, đi chỗ nào mà tìm.”
“Đại nhân đã hạ lệnh, chúng ta phải tuân lệnh làm việc, cứ lục soát toàn bộ kiểu gì cũng sẽ tìm ra.”
Cố Diệu từ trong khe hở bụi cỏ nhìn thấy có tổng cộng ba người, đều là diện mạo phổ thông, trong đó có một người dừng lại nhìn vế phía khu rừng khô vàng: “Các ngươi nói xem bọn chúng có thể trốn trong núi không?”
“Trong núi? Không thể nào, một con ma ốm, ba nữ nhân và một đứa trẻ, ở trong núi sống thế nào? Huống hồ còn có quan sai nhìn chằm chằm, ta nghĩ là đi quá chậm nên vẫn chưa tới đây.”
“Hừ, có lẽ Từ Yến Chu đã chết mất xác trên đường rồi.”