Buổi tối, Lư thị nấu một nồi nước lớn, mọi người đi đường đã lâu trên người đều phủ một lớp tro bụi, hiện giờ cuộc sống đã tạm thời ổn định, có thể tắm rửa một trận thoải mái.
Cố Diệu lau thân thể rồi gội đầu, nàng mang nước bẩn đi đổ, gặp Lư thị đang nấu nước trong bếp.
Cố Diệu: “Mẫu thân?”
Lư thị cho thêm củi vào bếp lò, giúp nước nhanh sôi hơn: “A Diệu, con tắm xong rồi…Ta muốn thương lượng với con một chuyện.”
Cố Diệu ngẩn người.
Lư thị là trưởng bối của nàng, có chuyện chỉ cần sai bảo là được rồi, còn dùng từ thương lượng làm gì: “Mẫu thân người cứ nói thẳng đi.”
Lư thị ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “A Diệu, việc này để cho người khác làm ta không yên tâm…Đi đường nhiều ngày như vậy, con, con nhìn trên người Yến Chu…Khẳng định dính không ít bụi đất, ta muốn lau người cho Yến Chu một chút, con thấy sao?”
Bà là mẫu thân của Từ Yến Chu, hắn lớn như vậy bà làm không thích hợp.
Từ Ấu Vi lại là thân muội, cũng không được, Từ Yến nam còn quá nhỏ, hai người Triệu Nghiễm Minh hay Tiền Khôn làm bà lại không yên tâm, người thích hợp nhất chỉ có nàng?
Cố Diệu chớp mắt mấy cái: “Mẫu thân, không thể, không thể không lau sao?”
Lư thị nói: “A Diệu, buổi tối con ngủ chung cùng Yến Chu đấy, con không chê sao?”
Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, còn Từ Yến Chu lại bị mưa gió tạt qua, nàng muốn nói không chê nhưng như vậy quá trái lương tâm.
Lư thị lại nói: “Vết thương của nó còn phải bôi thuốc, ta sẽ đi lấy lại đây, con thuận tiện bôi luôn nhé.”
Thấy nàng chưa đồng ý, Lư thị lại nhìn nàng khó xử, tâm Cố Diệu mềm nhũn: “Được rồi.”
Nước nóng đã đun sôi, bốc hơi kêu sùng sục, đổ nước nóng vào thùng nước lạnh, nhiệt độ vô cùng thích hợp.
Cố Diệu vỗ vỗ mặt, đưa tay cởi bỏ nút thắt quần áo Từ Yến Chu.
Nàng đã từng bôi thuốc cho Từ Yến Chu, chàng bị thương ở ngực cùng vai trái cho nên lúc đó chỉ cần cởi ra một chút là được, bây giờ lại phải thoát hết quần áo…
Cố Diệu từ từ tháo từng miếng vải cột trên người chàng ra, thấy mà giật mình, miệng vết thương dữ tợn, nhìn thôi nàng cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Từ Yến Chu.
Chàng đau như thế, nàng còn so đo thì thật không đủ phóng khoáng.
Cố Diệu hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí lau vùng da xung quanh vết thương. Lau xong thì bôi thuốc và quấn lại thật kỹ bằng miếng vải sạch sẽ.
Miệng vết thương đã được xử lý tốt, cảm giác khẩn trương lại tràn ngập trong lòng, Cố Diệu từ từ nhắm hai mắt, cầm khăn lau qua loa hai lần, lau xong nàng lại tự trách thật sâu.
Cơ thể Từ Yến Chu thực không dễ dàng, nếu lau không sạch sẽ khó chịu, chẳng phải đều do nàng chưa tận trách sao? Cố Diệu lại mở to mắt, Từ Yến Chu bị thương như vậy, hơn nữa hôm nay nàng không cần phải mớm thuốc, tính như vậy là nàng lời rồi.
Cố Diệu bắt đầu lau cẩn thận, lúc này nàng mới phát hiện trên người chàng có rất nhiều vết sẹo. Vết dài, vết ngắn, ngang dọc, tất cả đều lưu lại sau những trận chiến. Có lẽ khi vết thương trên ngực lành lại, vết sẹo sẽ càng dữ tợn hơn, mũi Cố Diệu có chút nghẹn, nàng nhỏ giọng nói: “Từ Yến Chu, ta nhất định sẽ giúp huynh khá hơn.”
Ngón tay Từ Yến Chu giật giật.
Đáy mắt Cố Diệu tối lại, nhất thời nín thở: “Từ Yến Chu, huynh tỉnh rồi?”
Từ Yến Chu không có động tĩnh.
Nàng ngoắc lấy ngón tay chàng: “Từ Yến Chu, nếu huynh đã tỉnh thì kéo ngón tay của ta.”
Có lẽ thân thể chàng chưa khôi phục tốt, cho nên chỉ có thể cử động ngón tay, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.
Chàng câu lấy ngón tay Cố Diệu, đôi mắt từ từ mở ra.
Cố Diệu vừa mừng vừa sợ, Từ Yến Chu tỉnh thì tốt rồi, nhưng lại không đúng lúc.
Chẳng lẽ chàng không phát hiện trên người lạnh lẽo sao?
Cố Diệu vội vàng lấy kiện áo khoác che lên người Từ Yến Chu: “Từ Yến chu, huynh tỉnh rồi, để ra gọi mẫu thân vào.”
Từ Yến Chu dùng lực kéo cổ tay nàng, thanh âm khàn khàn: “Cố Diệu…”
Cố Diệu không dám cử động, bây giờ đã nhập thu, Từ Yến Chu đang bị bệnh nếu nhiễm lạnh thì phải làm sao: “Hay là huynh…huynh mặc quần áo vào trước nhé?”
Từ Yến Chu buông tay ra, chống người muốn ngồi dậy, khẽ ho một tiếng, Cố Diệu nhanh tay đỡ lấy chàng, nhưng tấm áo choàng trên người chàng lại nhẹ nhàng trượt xuống.
Y phục này sao lại không biết chọn thời điểm như vậy!
Cố Diệu vội vàng kéo áo lên, nàng cúi đầu, nâng cánh tay Từ Yến Chu lên: “Ta giúp huynh mặc vào.”
Nói chuyện thì nói chuyện, không cần phải đối mặt với nhau.
Mặc xong y phục, hiềm nỗi vạt áo lại lỏng lẻo, thắt lưng còn buông thả ở bên hông, Cố Diệu không thể xuống tay được, nhưng cứ để như vậy sẽ nhìn thấy….
Rõ ràng lúc Từ Yến Chu hôn mê nàng có thể lưu loát lau người, tại sao sau khi chàng tỉnh lại, nàng lại sôi sùng sục như nước trong nồi là thế nào.
Cố Diệu gợi ý một câu: “Từ Yến Chu, huynh cài vạt áo vào đi.”
Chàng nhìn Cố Diệu một cái, cúi đầu: “…Ta không có sức.”
Tim Cố Diệu mềm nhũn, rướn người qua đem vạt áo buộc lại: “Huynh có khó chịu không, đói không?”
Từ Yến Chu lắc đầu, chàng nghiêm túc nhìn Cố Diệu, muốn nói đoạn đường này vất vả cho nàng, nhưng một chữ cũng yếu ớt vô lực, không nói nên lời.
Cổ họng chàng khàn khàn, đêm đó rõ ràng chàng đã khuyên Cố Diệu bỏ chàng lại, nhưng nàng vẫn cố chấp cõng chàng trở về, còn đưa đến Tây Bắc.
Trên suốt đoạn đường, có thời điểm Từ Yến Chu rất tỉnh táo, chàng có thể nghe được tiếng nói chuyện, có thể nghe được tiếng bước chân Cố Diệu đẩy xe, còn có âm thanh đêm đó nàng gõ cửa cầu y, chàng đều nghe thấy toàn bộ.
Chỉ là chàng không thể mở miệng, không thể đáp lại.
Từ Yến Chu: “Nàng có mệt không?”
Đêm đó không thể mở miệng nói nên lời, bây giờ rốt cuộc cũng hỏi được.
Cố Diệu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không mệt.”
Nàng đã từng trải qua những việc còn mệt hơn, cho nên hiện tại có một chút xíu ngọt đã không cảm thấy mệt mỏi nữa, có thể ăn cơm no, không cần lúc nào cũng lo lắng trước sau xem như rất khá.
Từ Yến Chu gục đầu xuống, Cố Diệu căn bản không cần phải gả cho chàng, chàng là tội phạm bị lưu đày, một thân bệnh tật không biết lúc nào mới bình phục vết thương, là chàng chậm trễ Cố Diệu.
Nhưng chàng vẫn không nhịn được trước sự ôn nhu đó, chàng thừa nhận mình rất luyến tiếc để Cố Diệu đi, cũng không muốn đề nghị một tờ hưu thư.
Nhưng nếu Cố Diệu muốn đi thì sao?
Vốn dĩ Cố Diệu không cần phải gả cho chàng, cõ lẽ nàng đã có người mình thích, cứu chàng hoàn toàn bởi vì thương hại chàng.
Cổ họng Từ Yến Chu phát đau, vùng ngực bị thương đau nhức từng cơn: “Cố Diệu, ta không đoán nhầm quân cơ, ta bại trận bởi vì nhận sai tin tình báo.”
Cố Diệu biết, Từ Yến Chu bại trận là do Chu Ninh Sâm rắp tâm làm hại, Chu Ninh Sâm chưa bao giờ che giấu dã tâm của y, muốn giang sơn cũng muốn mỹ nhân.
Chỉ có điều trên đời làm sao nhiều chuyện tốt như vậy.
Cố Diệu ngẩng đầu: “Ta tin huynh, trước hết huynh hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện sau này thì sau này hãy tính, chỗ này là Ngọc Khê Sơn ở phía bắc của Vân Thành, không làm tướng quân thì còn có thể làm hiệp khách nha.”
Nàng cảm thấy thôn nhỏ trên núi rất tốt, yên bình tĩnh lặng, non xanh nước biếc chim hót hoa thơm, so với mạt thế trốn trốn tránh tránh đã khá hơn rất nhiều.
Cố Diệu nói tin chàng.
Từ Thịnh Kinh đến nơi này, cứu chàng không phải những lê dân bách tính chàng đã bảo vệ, cũng không phải người chàng chân thành phụ tá Chu Ninh Sâm, mà là Cố Diệu. Chàng không muốn trở nên tầm thường, cũng không muốn lại bảo vệ giang sơn của Chu gia, chàng muốn những thứ người khác có, Cố Diệu cũng phải có.
Từ Yến Chu hiện tại đối với Chu Ninh Sâm chán ghét cực điểm, chàng chân thành phò trợ, chưa từng đa tâm, thậm chí còn nghĩ tới việc đưa Ấu Vi tiến cung, là Chu Ninh Sâm không xứng.
Từ Yến Chu bình ổn lại tâm tình, nét mặt càng thêm vài phần dịu dàng: “Ta nghe nàng.”
Chàng như vậy tựa như băng tuyết đầu mùa tan chảy, chỉ còn hơi say ấm áp, Cố Diệu nói: “Cũng không cần phải nghe ta hết, huynh muốn làm gì thì làm cái đó.”
Nàng không muốn chàng nghe lời bởi vì không thích chàng sao?
Từ Yến Chu biết, người đã thành thân nên nghe lời thê tử. Nhưng bọn họ đến cao đường còn chưa bái, có phải nàng cảm thấy như vậy chưa được tính là thành thân, ánh mắt chàng trở nên phứa tạp, sắc mặt càng thêm trắng.
Cố Diệu lại tưởng rằng chàng khó chịu: “Huynh mau nằm xuống, có phải miệng vết thương rất đau không?”
Từ Yến Chu nhói ngực, chàng lắc đầu: “Ta không sao.”
Nhìn dáng vẻ này thế nào cũng không giống không có việc gì: “Huynh đừng cậy mạnh, vừa tỉnh lại một chút lại muốn lộn xộn, phải nghỉ ngơi thật nhiều thì vết thương mới sớm bình phục.”
Cố Diệu: “Huynh ngủ trước đi, ta đi đổ nước.”
Nàng đi ra ngoài một lúc rồi quay vào, mắt thấy Từ Yến Chu vẫn chưa ngủ, thuận miệng nói: “Huynh mau ngủ đi.”
Từ Yến Chu: “Vậy còn nàng.”
Thật ra đêm nay Cố Diệu muốn ngủ dưới đất.
Trong ngày đại hôn còn chưa bái lạy cao đường, nói chi đến chuyện động phòng.
Nguyên thân ngất đi đổi thành nàng xuyên đến, ngay sau đó phải tháo bỏ hỉ phục bắt đầu lưu đày. Cố Diệu nghĩ rằng Từ Yến Chu sẽ không tỉnh lại sớm như vậy, cho nên ở chung một phòng cũng không sao cả, có điều bây giờ là một người sống sờ sờ ra đấy.
Kỳ thật mặt đất cũng có thể ngủ.
Cố Diệu lên tiếng: “Ta thấy giường hơi nhỏ, hai người nằm sẽ rất chật chội, như vậy đi, huynh ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”
Trời đã vào thu không khí ban đêm rất lạnh, nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ được, đợi ngày mai bắt thêm hai con thỏ bán lấy tiền sẽ mua thêm chăn đệm là được rồi.
Từ Yến Chu mím chặt môi, Cố Diệu không muốn ngủ chung giường cùng chàng: “Giường không nhỏ.”
Cố Diệu mở to mắt nói dối: “Rất nhỏ mà, ta ngủ không thành thật, sợ lúc xoay người sẽ đụng phải vết thương, huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Từ Yến Chu muốn ngồi dậy: “Vậy nàng ngủ trên giường, ta sẽ xuống đất.”
Chàng không muốn miễn cưỡng nàng, ngồi dậy chuẩn bị xuống đất ngủ.
Cố Diệu vội vàng đè lại, bắt một người bệnh ngủ trên nền đất, nàng sẽ thành cái dạng người gì: “Huynh đừng tranh, vết thương còn chưa lành, không thể ngủ dưới đất được.”
Từ Yến Chu không nén được, ho khan vài tiếng: “Không sao, không thể để một cô nương như nàng ngủ trên nền nhà được, ta ngủ.”
Cố Diệu còn đang nghĩ cách, Từ Yến Chu đã nói: “Hay là đều nằm trên giường đi, bằng không ta sẽ xuống đất.”
Nói xong Từ Yến Chu lại ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo nhưng lại càng tuấn mỹ, Cố Diệu cảm thấy mình quá quan trọng tiểu tiết, một người đến từ mạt thế như nàng so với Từ Yến Chu còn cố chấp, bảo thủ hơn.
Từ Yến Chu là một ma ốm, nàng lo lắng cái gì chứ?
Cố Diệu dành nói: “Cùng ngủ trên giường đi, huynh mau nằm xuống, sao lại ho khan thế này?”
Từ Yến Chu không dám đáp lại, chàng thật sự muốn phỉ nhổ bản thân.
Cố Diệu lại cho rằng Từ Yến Chu đang khó chịu đến mức không nói thành lời, thật là, tranh cái gì mà tranh.
Nàng chuẩn bị sau này vẫn lén cho Từ Yến Chu uống linh tuyền, thân thể kia bị thương quá nặng, ngay đến lão đại phu cũng khuyên tỉnh hay không phải phó mặc cho số phận.
Chàng tỉnh lại được đã quá tốt, nàng không thể cưỡng cầu quá nhiều.