Mọi người ngồi vây quanh bếp lò không chớp mắt.
Từ Yến Nam hít mạnh một hơi: “Thơm quá.”
Triệu Nghiễm Minh ngửi thấy mùi hương, càng thêm khâm phục Cố Diệu, quả nhiên là tướng quân phu nhân, không ngại hiểm nguy, tính tình lại điềm đạm, hơn nữa trù nghệ cũng tốt như vậy.
Cố Diệu mở nắp vung nhìn thấy bánh dán trên vành nồi đã khô vàng, bên dưới ngâm nước canh dậy mùi thơm. Thịt thỏ ninh đã đủ lâu, mười phần mềm mịn vừa miệng, gặm một miếng thịt cắn một miếng bánh, uống thêm canh gà nóng hổi, Lư thị chưa bao giờ ăn uống thoải mái như vậy.
Bọn họ không có đủ đồ dùng nhà bếp, cứ thế mỗi người một cái bát, lấy nhánh cây làm đũa, nhưng Lư thị không chê mà chỉ cảm thấy an lòng.
Khi còn ở phủ tướng quân, Từ Ấu Vi luôn nhỏ miệng ăn cơm, chú trọng lễ nghi quy củ, nàng của hiện tại chỉ muốn ăn một miệng lớn đầy miệng, như vậy với ngon.
Danh môn quý nữ vốn ăn rất ít vì để bảo trì vóc dáng, bây giờ một mình Từ Ấu Vi cũng có thể ăn hết hai cái bánh nướng, vài miếng thịt thỏ và một miếng thịt gà lớn, còn có rất nhiều khoai tây cùng rau trong nồi.
Nàng học theo Cố Diệu, ngâm bánh trong nước canh, cắn một miếng liền híp mắt lại: “Ăn ngon!”
Lư thị gắp hết hai cái đùi gà vào bát Cố Diệu: “A Diệu ăn nhiều một chút.”
Cố Diệu gắp sang cho Từ Yến Nam một cái, Từ Yến Nam ngẩng đầu: “Cảm ơn tẩu tử, đệ có thể ăn cái khác, cái này để lại cho ca ca.”
Thịt gà và thỏ đều do tẩu tử săn được, tẩu tử được ăn đùi gà, còn ca ca lại bị thương, đùi gà này phải giữ lại cho đại ca.
Cố Diệu nói: “Bây giờ ca ca của đệ vẫn chưa ăn được, đệ ăn đi.”
Từ Yến Nam ranh mãnh: “Vậy tẩu tử đút cho ca ca ăn nha.”
Cố Diệu sửng sốt, đút cho hắn?
Lư thị gõ đầu Từ Yến Nam, gắp đùi gà vào bát Cố Diệu: “Có đồ ăn cũng không nhét đầy miệng ngươi, không ăn thì thôi, A Diệu ăn đi, đừng quan tâm đến nó.”
Cố Diệu lúng túng cười cười, cúi đầu gặm đùi gà, sau khi người một nhà ăn no, Lư thị múc một chén canh: “A Diệu, chén canh này…”
Cố Diệu nhìn chằm chằm chén canh: “Để con cho uống…”
Căn nhà lợp cỏ tranh có ba phòng, một phòng cho ba mẹ con Lư thị, một phòng cho hai người Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn, phòng còn lại là của Cố Diệu và Từ Yến Chu ở.
Nàng thả vào chén canh gà một giọt linh tuyền, dùng thìa thử trước, súp canh gà màu trắng sữa đọng lại trên khóe miệng Từ Yến Chu.
Đút cho hắn, không bằng để nàng uống đi.
Cố Diệu xoa xoa huyệt thái dương, nàng tính toán cùng một người bệnh làm cái gì, không biết chừng uống hết chén canh gà này, Từ Yến Chu sẽ khỏe lại.
Từ Yến Chu nằm trên giường gỗ, hô hấp đều đặn.
Nàng có thể nhìn ra, Từ Yến Chu gầy hơn so với trước rất nhiều, ngoài miệng Lư thị không nói gì, nhưng trong lòng nhất định khó chịu, hận mình không thể chịu thay.
Quần áo trên người Từ Yến Chu rộng rãi làm lộ ra vóc dáng gầy gò, chàng được trời cao ưu ái, chò dù trải qua nhiều ngày giường trời chiếu đất, vẫn thanh khiết giống như tuyết trên đỉnh núi, làn da như ngọc lưu ly, không giảm đi một tia lãnh ý nào.
Cố Diệu nhịn không được nghĩ thầm, cho một đại mỹ nam như vậy uống thuốc, là nàng đang chiếm tiệm nghi của người ta nha.
Nàng uống một hớp lớn, chậm rãi cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện Từ Yến Chu đang từ từ mở mắt.
Cặp mắt kia rất đẹp, giống như một hồ nước trong vắt từ đỉnh núi cao trút xuống.
…
Cố Diệu thẳng lưng, cuống quýt chạy đi: “Mẫu thân, Yến Chu tỉnh rồi!”
Lư thị đang dọn bát đũa, chiếc bát sứ trên tay bỗng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, bà không còn quan tâm được gì, trong đầu chỉ vang lên giọng nói của Cố Diệu: “Tỉnh rồi?”
Cố Diệu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, chàng tỉnh rồi!”
Nàng trông thấy Từ Yến Chu mở mắt: “Mẫu thân người mau vào xem đi.”
Lư thị bước nhanh vào cửa, người trên giường không thể nâng người dậy, hốc mắt bà đỏ quạnh: “Yến Chu…”
Cố Diệu thở hắt ra một hơi, cuối cùng Từ Yến Chu cũng tỉnh.
Thật tốt.
Tâm tình Lư thị thật lâu vẫn chưa thể hòa hoãn lại, bà run rẩy đi đến bên giường: “…Đau không?”
Nhi tử của bà, vì bảo vệ giang sơn Đại Sở bản thân bị thương lại không có người chữa trị, còn bị lưu đày, một đường xóc nảy thiếu chút nữa mất mạng.
Từ Yến Chu muốn mở miệng cũng phải cố hết sức, chỉ có thể chậm rãi chớp mắt.
Nước mắt Lư thị ào ào rơi xuống.
Từ ngày Từ Yến Chu bị hôn mê đến giờ, lòng Lư thị đau như dao cắt, bây giờ chàng đã tỉnh lại bà vẫn không dễ chịu chút nào, nhi tử của bà đã phải chịu quá nhiều khổ cực.
Lư thị nhìn về phía Cố Diệu, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “A Diệu, con đút canh gà cho Yến Chu uống đi.”
Bà còn nhớ rõ ngày đại hôn hôm đó, kiệu hoa nâng Cố Diệu vào phủ tướng quân, bà phát hiện tân nương đã bị đánh tráo còn muốn chạy đến Cố gia chất vấn. Nhưng chưa kịp đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Yến Chu một thân máu tươi đầm đìa bị khiêng trở về, ngay sau đó là thánh chỉ tuyên án lưu đày toàn bộ Từ gia đến Tây Bắc.
Đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ, nữ nhi thiếu chút nữa bị bắt đi, con dâu bị khi dễ, ấu tử bị đói, trưởng tử đứng bên bờ vực sinh tử.
May mắn còn có Cố Diệu.
Lư thị lau sạch nước mắt, Cố Diệu là đứa con hiếu thuận, Từ gia có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết ân tình này.
Bà nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đi sắc thuốc.”
Cố Diệu đỡ Từ Yến Chu ngồi dậy, chàng quá gầy, nàng nhận mệnh bưng chén canh gà lên: “Ta đút cho huynh uống, mở miệng.”
Từ Yến Chu uống từng ngụm canh gà, vừa nãy Cố Diệu đã uống một hớp lớn, chén canh không còn dư lại bao nhiêu, nàng nói: “Ta đi lấy thêm.”
Cố Diệu đút cho Từ Yến Chu ba bát canh gà, cho đến khi chàng không thể uống được nữa mới dừng lại.
Chờ Lư thị sắc thuốc xong, Cố Diệu lại bê chén thuốc lên cho uống, nàng cùng Lư thị trông coi một lúc, chàng tiếp tục rơi vào mê man.
Lư thị quay mặt lấy vạt áo lau nước mắt: “Mới tỉnh được một lúc, sao lại hôn mê nữa.”
Cố Diệu an ủi: “Mẫu thân, có thể tỉnh lại mà nói xem như chuyển biết tốt đẹp, hôm nay Yến Chu tỉnh một khắc, ngày mai có lẽ sẽ tỉnh một canh giờ, lựa thời gian con sẽ đem Yến Chu đến hiệu thuốc xem lại, lấy thuốc mới.”
Lư thị hận không thể khiến Từ Yến Chu khỏi ngay lập tức, nhưng bà cũng biết không thể bắt Cố Diệu mạo hiểm, lần trước nàng cõng Từ Yến Chu đến trấn trên gần như mài mòn đôi chân: “Không sao, chăm sóc một chút là được, Yến Chu có thể tỉnh ta đã rất mừng.”
Có điều thuốc của Từ Yến Chu gần hết.
Cố Diệu nhìn người trên giường đang đóng chặt mí mắt, trên người nàng không có nhiều bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Nàng có thể săn thật nhiều gà rừng, mang đến Vân Thành bán lấy tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.
Cùng lắm thì nàng nhịn ăn, đem bán hết, như vậy sẽ có tiền mua thuốc.
Lư thị ra ngoài nấu nước, để Cố Diệu canh giữ bên giường, nhìn Từ Yến Chu khép chặt hai mắt trong lòng nàng cẩu khẩn nói: “Từ Yến Chu, huynh phải mau tỉnh lại, mau khỏe, bọn ta đều rất lo lắng cho huynh.”
———-
Thịnh Kinh.
Trong ngự thư phòng.
Chu Ninh Sâm đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa phùn bên ngoài, mưa bụi như kim rơi trên lá vàng, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.
Y nhẹ giọng nói: “Lập thu.”
Thái giám Phúc Lộc đem hương an thần trong ngự thư phòng châm lên, quan sát thân ảnh tịch liêu (cô độc) bên cửa sổ: “Hoàng thượng, trời đã lạnh, ngài đừng đứng bên cửa sổ.”
Chu Ninh Sâm: “Không sao.”
Y nghĩ, Tây Bắc có phải cũng đang đổ mưa không.
Ấu Vi rốt cuộc đang ở nơi nào.
Trần Hải chết, đó là thái giám đã chăm sóc y từ nhỏ, nay lại chết ở nơi hoang dã như vậy, nghe nói thời điểm tìm thấy quần áo đã tả tơi, máu nhuộm đỏ một mảnh đất.
Hai thị vệ còn lại bị người khác đánh lén sau gáy, một gậy mất mạng.
Mà y cũng triệt để mất đi tin tức của Từ Ấu Vi.
Chu Ninh Sâm đối với Trần Hải có vài phần kính trọng, cho nên mới để hắn bí mật rời cung, đem Từ Ấu Vi mang về. Y còn cho rằng khi nàng nhìn thấy Trần Hải sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của y mà quay lại, kết quả Trần Hải chết thảm, Từ Ấu Vi chẳng biết đã đi đâu.
Đáy mắt Chu Ninh Sâm lạnh lẽo, y biết Từ Ấu Vi trách mình, ngược lại có mấy người thông cảm cho nỗi khó xử của y đây.
Triều cục rối loạn, một hoàng đế như y cũng không an ổn, Từ Yến chu công cao hơn chủ, nếu y không nắm lại binh quyền thì chính là một hoàng đế trắng tay.
Y đã chừa cho Từ Yến Chu một mạng.
Cho đến bây giờ, Chu Ninh Sâm vẫn không biết Trần Hải chết như thế nào, y đã từng hoài nghi Từ Yến Chu, chỉ có điều những thái y trong hoàng cung đều khẳng định vết thương trên người Từ yến Chu trừ phi có Hoa Đà tái thế, không ai có thể chữa trị được, coi như giữ được tính mạng, cũng sẽ lưu lại một thân thể bệnh tật.
Lư thị, Cố Diệu, còn có tiểu hài tử lấy gì để giết Trần Hải.
Chu Ninh Sâm đóng cửa sổ lại, phân phó: “Gọi Lưu Vĩ Trạm tiến vào.”
Tướng mạo Lưu Vĩ Trạm bình thường, là một bộ dáng trung thực.
Hắn là do Chu Ninh Sâm ném vào doanh trại Kinh Giao, hiện giờ đã được thăng lên làm võ tướng cấp bốn.
Chu Ninh Sâm nói: “Lưu Vĩ Trạm, trẫm thăng cho ngươi lên làm Hoài Hóa đại tướng quân, trấn thủ Tây Bắc. Còn có một đạo mật chỉ, trẫm không hy vọng có người thứ ba biết được.”
Chu Ninh Sâm chậm rãi nói: “Tìm được Từ Ấu Vi, đem nàng về kinh an toàn.”
Thái độ Lưu Vĩ Trạm rất kính cẩn: “Dám hỏi hoàng thượng, nếu như có người ngăn cản…”
Chu Ninh Sâm cau mày: “Nếu như có bất trắc, đem sự tình xử lý sạch sẽ.”
Lưu Vĩ Trạm hiểu ý Chu Ninh Sâm, hoàng thượng coi trọng Từ cô nương, giết người phóng hỏa đều có thể làm, nếu để Từ cô nương phát hiện, trên đời này chuyện ngoài ý muốn rất nhiều: “Vi thần lĩnh chỉ.”
Tâm trạng của Chu Ninh Sâm khá rối loạn, y ở ngự thư phòng duyệt tấu chương đến rạng sáng, mưa vẫn chưa ngừng, trên gương mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi.
Diện mạo của Chu Ninh Sâm khá sắc bén lại mang khí chất đa tình, đôi mắt đào hoa hẹp dài, môi mỏng khẽ nhếch. Phúc Lộc mang theo một tiểu cung nữ tiến vào: “Hoàng thượng, đây là tự tay Thục phi nương nương hầm canh…”
Chu Ninh Sâm quăng bút lông xuống đất, sắc mặt âm trầm: “Cút đi.”
Phúc Lộc làm thủ hiệu cho cung nữ ra ngoài, cúi đầu nhặt cây bút lên: “Hoàng thượng cẩn trọng long thể.”
Khóe mắt Chu Ninh Sâm đỏ quạnh: “Muốn quản đến cả trẫm, nạp vào cung còn chưa đủ, nhất định muỗn trẫm phải sủng hạnh? Một đám danh môn quý nữ nhưng thủ đoạn tranh sủng không thiếu, nếu các nàng an an phận phận trẫm sẽ cho tôn vinh, còn nếu dám nghĩ đến những điều không nên nghĩ, đừng trách trẫm không nể mặt.”
Chu Ninh Sâm quá nhớ Từ Ấu Vi, y hít sâu một hơi: “Ngươi đi đánh tiếng một chút, khiến cho các nàng biết đường an phận, nếu dám đến chỗ Thái hậu cáo trạng, trẫm sẽ trực tiếp phế nàng.”
Phúc Lộc cung kính lui ra ngoài, hoàng thượng phải xử lý chuyện triều chính, còn phải lo chuyện hậu cung, nhưng thái hậu lại vội vàng thúc giục, chỉ ước gì tất cả phi tử trong hậu cung đều mang thai, hiềm nỗi lòng hoàng thượng đã nghiêng về phía một người là Từ cô nương.
Sẽ không cho người khác cơ hội.