Ở vùng tranh chấp, một con sông cũng phải là nơi xảy ra sự tranh chấp, có khi còn quyết liệt hơn những nơi khác. Chúng nó lợi dụng những con sông, những con lộ để phân ranh giới, đẩy ta ra phía ngoài, thay cho một phòng tuyến đáng lẽ chúng nó phải bố trí đồn bốt dày đặc. Chỉ riêng trên đoạn sông này, đã bao nhiêu máu đổ. Ta càng tránh nó, nó càng lấn tới, càng tuần tra ngặt hơn. Lần nào qua sông cũng đụng độ, mà đã đụng độ thì chẳng thoát khỏi thương vong. Những mảnh ni lông, những chiếc mũ tai bèo vẫn còn treo phất phơ trên ngọn cây, trên cành tre như một sự đầu hàng. Bao nhiêu gạo, bao nhiêu súng vứt xuống dưới đáy sông đó, nghĩ mà xót ruột. Tránh địch nhưng nào có tránh được sự chết chóc. Sao lại không là một sự đổi mạng? An quyết định ở lại, một cuộc đánh cá với số phận mà người lính luôn luôn phải tính đến. Anh không loại trừ một khả năng: có thể trúng một quả bom, hay một quả pháo. Thoạt đầu, chiếc tàu chạy sau, không trúng đạn, giạt hẳn sang bên kia bờ sông, không hề có một sự phản ứng nào. Mãi đến năm phút sau, quả pháo đầu tiên mới nổ ở phía trái cách anh đến bảy tám trăm mét. Rồi tiếp đó là những ánh chớp dăng ra suốt một dọc dài từ trên phía lộ Mười lăm đổ xuống Dòng sông sáng rực. Pháo nổ trên cành tre, dưới bãi sình, trên mặt nước... Sau đợt pháo là “trực thăng” đến soi đèn. An vẫn không rời bờ tre. Anh ngồi dưới hầm bí mật, hé nắp nhìn lên, mặc cho chúng nó ném cối, bắn đại liên suốt một dãy dài, cành tre gãy đổ ngang người. Bắn chán ngoài bờ sông, nó lại vào bắn ở trong bưng, nơi có mấy cái nhà đổ. An vẫn ngồi đó, không về. Nếu anh mang theo vài quả đạn nữa, giữ lại khẩu súng thì đêm nay đánh thêm một trận cũng được chứ sao? vẫn dòng sông trở lại lặng lẽ như vây. Có gì đâu? Có phải lúc nào cũng địch, chỗ nào cũng địch như người ta nói? Hay là địa hình này, khúc sông này là của mình? Trước kia là công vụ, An chỉ biết làm những việc mà mình phải làm, còn từ sau khi ra chiến đấu, nhất là từ khi làm cán bộ chỉ huy, An bắt đầu suy nghĩ, cái gì cũng phải tự mình thử nghiệm, tự minh xem xét, và khi đã tìm ra “đúng là như vậy’ thì cứ thế mình làm, nhiều khi chẳng cần tranh cãi gì nhiều. Vẫn là cái tính lầm lỳ ngày xưa, những bây giờ là một cái lầm lỳ có cân nhắc, có suy nghĩ. Ngay như cái quyết định ở lại này, anh cùng không nói với Lâu. Ngồi chán chê trên bờ tre, An vẫn chưa muốn về. Lúc đó tự nhiên anh nghĩ đến Sáu Trang. Cái đêm ở dưới Tân Thới Hiệp cùng một cái bờ tre như thế này, cũng một cái hầm như thế này, cũng con sông Sài Gòn này đây. Sao lúc đó có bao nhiêu chuyện bê bối mà hai người lại thanh thản làm vậy... Còn bây giờ, Sáu Trang chắc chẳng còn bụng dạ nào. Cũng có thể cô ấy đang cần một sự an ủi. Đáng lẽ ra mình phải viết ngay cho cô ta một lá thư. Nhưng mà viết như thế nào? Biết rồi lá thư có đến tay cô ta không? Từ hôm đó đến nay Sáu Trang chỉ dặn với ông Hai là ngoài ông ra, coi như từ nay cô không có liên hệ với ai nữa... Vậy rồi đây, vào ấp, anh có tìm đến gặp cô nữa không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT