- Dạ, đúng đấy ạ.
Lâu trả lời cho qua chuyện, anh chẳng nghĩ như ông Hai, anh cũng chẳng nghĩ nhưng ông Thêm: Phải đánh một trận để kỷ niệm, để tưởng nhớ công ơn này khác, hoặc để khích lệ tinh thần bộ đội. Nếu chưa nên đánh thì dù có cần làm việc đó cũng không đánh, còn đã đến lúc đánh, mà không đanh thì thời cơ se qua đi. Bộ đội thì rất dễ, hô đánh là họ đánh, bảo tập là họ tập. Họ hiểu rõ những việc làm đó, dầu ở hậu phương hay tiền tuyến dầu đánh giặc hay luyện tập cũng là vì mục đích chiến thắng cuối cùng, chỉ cần cán bộ gương mẫu, nói sao làm vậy. Cụ Hồ giỏi vì Ông Cụ nói cái gì, làm cái gì cũng thiết thực, không lý luận nhiều, không rập theo một công thức nào cả. Để tưởng nhớ công ơn Ông Cụ, không gì hơn là thay nhau gánh vác công việc, đánh Mỹ đến cùng. Không học được cái tài ba của Ông Cụ thì cũng cố gắng học tập cho được cái đức độ của Ông Cụ. Việc mình, mình phải lo làm cho tròn. Không nên để mất nhiều thì giờ vào những nghi thức lễ tiết.
Cũng chẳng cần thay quần áo, đoàn cán bộ, chiến sĩ cứ vậy tiếp tục ra đi. Đoàn gồm 4 người: Lâu, An, Hùng và Xưa.
Từ lúc thằng Hùng về, Xưa vẫn nhấp nha nhấp nhỏm, nhưng không sao bắt chuyện được. Nó được Tuấn giao cho nhiệm vụ xuống tiểu đoàn báo cáo tình hình với ông Thêm, Lâu chỉ liếc mắt một cái, chộp ngay cậu tân binh này: 
- Thôi, cậu ở lại đây với mình, mình đang cần một chiến sĩ cùng đi sang sông.
Nghe nói sang sông, Xưa chẳng cần đắn do gì nữa hỏi luôn:
- Có phải về báo cáo lại không thủ trưởng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play