động tác bước chân qua những vũng nước. Đi đâu xa về, ông cũng ghé thăm đại đội trinh sát trước hết. Thấy ông xuống, anh em trinh sát không ngại ngừng gì mà không xông tới, lục soát ba lô, túi áo, vơ vét từ điếu thuốc lào trở đi. Ngược lại, khi kiếm được miếng gì ăn, bắn được con nhím, con trúc hay tốt được con cá, xúc được con cua, họ cũng gửi sang cho ông, hoặc mời ông xuống đơn vị để liên hoan với anh em.

Ông Ba Kiên đến Cầu sắt được một lúc thì những cáng thương binh đẩu tiên cũng vừa đến. Ngoài số anh em tự đi lấy được và số anh em nhẹ không chịu đi cáng, tất cả có năm cáng. Đoàn thương binh do một nữ y tá hưống dẫn. Cô ta là nhân viên của đội phẫu tiền phương bị kẹt lại sau đợt một Các chiến 81 tiểu đoàn 7 đảm nhiệm việc khiêng thương. Sau khi đưa thương binh ra đến bò sông, họ sẽ trở về cầu sắt Như vậy, người hộ tống thương binh đến địa điểm cuối cùng. là Bảy Hường, cô nữ y tá nói trên. Đó là một cô gái mảnh khảnh, tóc cắt ngang vai. Đôi mắt một mí làm cho cô ta có dáng dấp một Hoa kiều. Vốn là chiến sĩ hoạt động ở vùng sâu, Bảy Hường rất thông thạo đường sá. Trừ sô” anh em bị thương nặng, tất cả thương binh đều được trang bị vũ khí.

Sáu giờ tôì, giống như một cuộc xuất kích, họ tập hợp đầy đủ trên ngã ba đương, bên bò rạch cạnh cầu sắt. Ông Ba Kiên đã chờ họ ở đó từ ban chiều. Khi những chiếc cáng đã được gác lên trên những chiếc nạng và tất cả thương binh đã ngồi gom lại chung quanh, trung đoàn trưởng bẻ một cành lá trải xuống đất và ngồi vào giữa.

 - Chắc các đồng chí cũng biết cả rồi đấy! Đã ba bốn ngày nay, bọn địch rải quân chốt đầy trên các ngả đường ra bến sông. Anh em trinh sát đi xoi đường vừa bị thương vừa hy sinh bốn người rồi. Đêm nay đồng chí chủ nhiệm trinh sát phải đích thân đi nắm địch, sau đó dùng hởa lực tập. kích vào một cụm Mỹ, thu hút địch cho các đồng chí nhân cơ hội đó mà vượt đường. Các đồng chí trinh sát đang hy sinh tất cả cho chúng ta và mong muốn chúng ta hoàn thành được nhiệm vụ vượt đường.

Chuyến đi này dẫu có nguy hiểm bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể nào so sánh được với nhiệm vụ các đồng chí trinh sát đang làm. Vì vậy, tôi đề nghị trong khi đi đường, chúng ta phải hết sức kỷ luật, tuyệt đối giữ bí mật, gặp địch không được chạy lung tung. Nếu không may bị thương, không được kêu la, làm lộ, gây thương vong thêm cho những anh em khác. Yêu cầu tất cả tuyệt đốì chấp hành lệnh người chỉ huy, Từ đây ra đến ấp bỏ, đồng chí Tuấn là người chỉ huy chung. Từ ấp bỏ ra đến bến sông, người chỉ huy sẽ là đồng chí Thị. Còn từ ấp bỏ trở đi, đồng chí Bảy Hựòng 

 

sẽ chỉ huy. Về trên đó, các đồng chí cứ yên tâm điều trị, Thay mặt anh em còn lại, chúng tôi hứa với các đồng chí sẽ đứng vững trên trận địa này cho đến người cuối cùng.

 - Báo cáo anh Ba, tôi hiện nay là người của đội phẫu..

Có tiếng cười trong hàng quân làm cho Bảy Hường nổi xong bỗng đỏ mặt. ông Ba Kiên quay lại nhìn cô gái, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

 - Theo tôi biết thì đội phẫu vừa qua đã rút về cách xa đây lắm rồi. ở Bình Mỹ hiện nay chỉ có một bộ phận Nhỏ của phân khu bộ nữa mà thôi. Cô về đó khó mà tìm đơn vị lắm. Về trường hợp của cô, tôi đã hỏi phân khu. Trước măt, cô cứ ở với trung đoàn, coi như một chiến sĩ trong trung đoàn 16 của chúng tôi. Do đó, tôi phân công cô đưa thương binh về trên đó. Vậy ý kiến của cô như thế nào?

Lại có tiếng cười trong hàng quân. Bảy Hưòng nói ríu giọng:

 - Không. Không phải em không muốn ở Mười Sáu (lại có tiếng cười to hơn càng làm hai má cô gái đỏ rực)... Nhưng mà về trên ấy bây giờ... Thấy Bảy Hưòng lúng túng, ông Ba Kiên cũng bật cười:

 - Vừa rồi cô bảo cô là người của đội phẫu để được ở lại. Bây giờ tôi nói với cô là đội phẫu đã về trên ấy rồi thì cô lại bảo là cô thích làm lính Mười Sáu. Cái cô này ghê thật!...

Giữa lúc anh em cười mà Bảy Hường thì đỏ bừng mặt lên như chực khóc đến nơi, ông Ba Kiên dịu giọng:

 - Thôi, tôi thông cảm và giải quyết cho cô như thế này. Bây giờ cô cứ đưa thương binh về trên đó. Chừng nào có người xuống, tôi viết thư đề nghị xin cho cô cùng xuống với trung đoàn. Còn như hiện nay thì không thể làm khác được Trung đoàn đang cần một người vừa biết chuyên môn vừa thông thạo đường sá, lại cổ thể chỉ huy chiến đấu được như cô để hộ tống thương binh về phía sau. Mặt khác, hiện nay trung đoàn đang thiếu người cầm súng. Đi đi một người là khổ khốn thêm một chút.

- Em biết đó không phải là lý do chính. Lý do chính mà em không được ở lại chỉ vì em là con gái - Bảy Hường vừa nổi vừa vùng vàng quay đi chuẩn bị mọi thứ để hành quân.

 

Ông Ba Kiên nhìn theo cô gái, nghĩ: “Đành vậy thôi”.

Sau khi quyết định xong điểm nổ súng rồi, Thân ra lệnh cho Thị lùi lại để dẫn thương binh đi. Con đường từ Gò Sao đến rạch Bến Đá đi qua giữa cái ấp mà dân đã bỏ đi hết. Anh em chiến sĩ quen gọi nó là cái ấp bỏ. Đi đến đầu ấp mọi người bắt buộc phải vượt con đường độc đạo chạy qua giữa ấp. Ở quãng này, mí ấp, phía đông cũng như phía tây, đều tiếp giáp với một dải sình hẹp. Bọn địch chốt ngay giữa ngã ba cuối ấp và rải quân trên con đường chạy dọc giữa ấp. Điều quan trọng nhất là phải làm sao cho bộ đội vượt qua được cái ngã ba này.

Kế hoạch của Thân dự định là: Một người đột trước vào trong ấp, đi lên hướng bắc càng sâu càng tốt, nổ súng. Một người chờ ở cuốỉ ấp, khi nghe nổ súng, thì đánh vào cụm địch ở ngã ba đường. Chiếm được cái nhà ở đầu ngã ba đưòng thì thương binh có thể lợi dụng góc chết vượt vào giữa ấp, men theo mí ấp hết quãng đồng sình thì tạt ra cánh đồng màu an toàn. Nổ súng một lúc trên hai điểm như vậy, nhất định tụi địch phải đối phó: Một là chúng nó phải cụm lại, hai là do sự đối phó đó mà Thị, người dẫn đường có thể biết được nơi nào có địch, nơi nào không có địch.

Trong hai người đó, thì người làm nhiệm vụ nguy hiểm hơn là người đột vào giữa ấp. Lúc đầu Thân định đảm nhiệm công việc này. Nhưng đến bây giờ ra giữa thực địa, anh mới nhận ra là không thể như thế được nữa. Việc đánh cụm địch ngã ba đưòng không phải là một chuyện dễ. Giao việc này cho Quá ư? Nếu lỡ ra, vì thiếu kinh nghiệm, nó không chiếm được cái nhà kia để giành cho bộ đội một con
đường đi thì mọi sự hy sinh, mọi sự tính toán đều trở thà vô ích cả. Nhưng để cho Quá đi vào giữa vòng vây địch ư! biết ràng nó sè không về nữa. thì anh thấy không sao lòng, nhất là công việc đó anh đã dự tính là mình sè đảm nhiệm (dầu cho anh chưa nói điều này với Quá).

Thấy Thân có vẻ chần chừ, Quá sát ruột hỏi: - Thế nào, thủ trưởng? Bây giờ thủ trưởng ở đây, em bò lên xem sao rồi trở về em báo cáo lại thủ trưởng nhé!

Quá vừa toan đúng dậy thì Thân nắm lấy áo anh, kéo trở lại:

 - Khoan đã... Anh nhìn đôi mắt to tròn, ngơ ngác của Quá, rồi bất giác buột ra một tiếng thở dài 

- Quá à? Bây giờ có hai nhiệm vụ: anh cho em chọn lấy một, em đồng ý không?

 

Thấy lần đầu tiên thủ trưởng xưng hô anh em với mình, Quá sung sướng và cảm thấy mặt mình nóng bừng. Anh ấp úng:

 - Nếu vây thì em xin chọn nhiệm vụ nào khó khăn nhất!

 - Nhiệm vụ nào cũng khó khăn cả. Một người sẽ ở lại đây đánh vào bọn địch ở chỗ ngã ba kia, chiếm cái nhà đầu tiên ở cuối ấp mà đứng đây trông thấy đó, giữ cho được ba mươi phút, cho thương binh vượt đường.

 - Còn nhiệm vụ thứ hai?

Một người sẽ long theo bò rạch, vòng qua ngã ba, men theo con đưòng giữa ấp, đi ngược lên càng xa càng tốt, đánh vào một cụm địch bất kỳ nào trên trục đường. Quá im lặng một lức, lại hỏi:

 - Có phải là nhiệm vụ ở lại đây quan trọng hơn không thủ trưởng?

 - Đúng vậy...

 - Vậy thì em đi vào trong đó cho!

Quá nói xong, ngước mằt lên nhìn thằng vào mặt Thân như để thăm dò phản ứng của anh. Thân bỗng trơ nên hoảng hốt:

 - Nhiệm vụ đó nguy hiểm. Người đi vào đó có thể bị lọt vào vòng vây không ra được.

 - Nhưng mà thủ trưởng đã cho em được chọn rồi cơ mà? Thấy Thân có vẻ ngơ ngác, tự nhiên Quá nắm lấy tay anh:

 - Chủ nhiệm đừng lo. Em nhanh như con sóc ấy mà! Với lại chủ nhiệm mà đi vào trong đó, đến khi gặp tình huống bất ngờ thì ở đây em xử trí làm sao được? Như vừa mới tỉnh cơn mơ, Thân giật tay anh ra khỏi tay Quá:

 - Thôi được, em đi đi, đến đầu cái nhà kia thì long theo con rạch mà đi, chú ý dừng lại từng đoạn quan sát. Gặp địch, chưa lộ thì chưa cần nổ súng. Đi vào càng sâu càng tốt. ở ngoài này, khi nào nghe trong đó no súng, anh sẽ chiếm cái ngã ba kia. Ở trong đó, chừng nào thấy anh bắn pháo hiệu xanh thì rút ra, anh sẽ chở em ở ngã ba đường đi cầu sát. Quá toan đi thì ngập ngừng, đứng lại.

 - Em còn hỏi gì nữa không?

 

Quá lác đẩu rồi bỗng xốc quai súng, vừa đi vừa nói, không quay mặt lại nữa:

 - Trong bồng em có cái thư...

Đoàn thương binh ra đến đầu ngã ba đi về ấp thi trời đã nhá nhem tối. Họ đi lặng lẽ, không ai nói với ai một câu nào. Lên xuống con đường này đã ba lần, họ biết rất rõ từng chặng một. Trong sô’ thương binh có những người không muốn về chỉ vi nghĩ đến những chặng đường ấy. Người đi trước đoàn là Thị, sau đó đến hai chiến sĩ của tiểu đoàn 7, tiếp theo là năm chiếc cáng. Bảy Hường đi giữa những chiếc cáng đó,, có lúc cô ghé vai khiêng thay cho một chiến sĩ đi bên cạnh. Những thương binh nhẹ đi sau cùng với Tuấn và Tiến. Trong trường hợp bị lạc. Tuấn, Tiến và Thị sẽ chia nhau dẫn từng nhóm, tùy tình hình, vượt đường hoặc quay lại.

Tất cả mọi người, không ai bảo ai, dỏng tai chờ nghe tiếng súng nổ. Đến sau ruộng mía thì tất cả mọi người rải ra và dừng lại. Thị đi xem lại từng tổ một, bảo anh em buộc khăn trắng vào tay làm ám hiệu, rồi đến ngồi xuống bên cạnh cáng của Lâu.

- Tối nay thằng Quá sẽ nổ súng trước!

 - Nó sẽ không về nữa đâu.

 - Lúc đầu ông Thân định đi, nhưng sau lại sợ nó không chiếm nổi ngôi nhà bỏ ở giữa ngã ba đường, ông ta. không biết giải quyết thê nào, sau đành để cho nó tự chọn, ông ta vẫn thiếu cương quyết.

 - Mày có biết vi sao nổ lai chon nhiệm vụ thọc sâu không?

 - Có lẽ nó biết ông Thân lo nó không chiếm được ngôi nhà.

 - Theo tao thì nó là thanh niên, nó thích đi vào chỗ nào nguy hiểm. Tao hồi mới vào bộ đội cũng vậy.

 - Theo tôi thì không phải như vậy. Ai mà lại không biết là đi vào giữa vòng vây địch thì có thể hy sinh?

Thị quay lại. Bảy Hường ngồi phía sau anh từ lúc nào, theo dõi câu chuyện và bây giờ góp ý kiến của mình.

 

 - Được rồi! Thê tôi hỏi cô Bảy nhá: Tại sao cô lại thích ở với trung đoàn Mười Sáu chúng tôi? Nếu vì nhiệm vụ thi sao cô không nằng nặc đòi thủ trưởng Ba Kiên cho về ngay trạm phẫu?

 - Ai nói tui thích trung đoàn Mười Sáu? Bộ anh nằm mê chắc? Tui chỉ không thích làm y tá.

 - Như vậy là cô thích chiến đâu chứ gì?

 - Thì sao?

 - Thì sao nữa? Đi chiến đấu hấp dẫn hơn là làm y tá. Tôi cũng vậy. Thằng Quá mà phân công nó làm y tá thì tôi cam đoàn với cô là trăm phần trăm nó không nhận.

Bảy Hường chưa biết trả lời như thế nào thì một loạt súng AK nổ giờn phía đầu ấp, tiếp đó là tiếng súng ở cuối ấp. Đèn dù bật sáng trong ấp. Thị ra lệnh:

 - Áp sát vào đi! Pháo nó sẽ câu phía sau ta đó!

Họ nhằm phía tiếng súng nổ mà đi tới, người sau đi cách xa và nhìn chừng người đi trước. Tiếng súng nổ mỗi lúc một dữ. Chỉ năm phút sau, đạn đại bác đã nhằng lửa trên bò rạch. Thấy đạn lửa bắn vào ngôi nhà bỏ đầu ấp đỏ rực, Thị biết Thân đã chiếm được ngôi nhà đó. Anh vòng theo bò ruộng lên chiếm con đưòng, đứng chỉ hướng cho đoàn thương binh lần lượt vượt qua. Tiếng súng trong ngôi nhà vẫn nổ. Thị nhìn đồng hồ: cái kim phút nhích lên từng tý một. Đoàn cáng đi qua rồi. Còn năm người chưa qua được con rạch. Bỗng tiếng súng AK im bặt. Anh nhìn đồng hồ: mới có hai mươi phút. Đoàn đi đầu có thể chưa vượt ra ngoài ấp được. Thị chưa biết tính thế nào thì vừa lúc đó Tuấn đi lên, thở hổn hển:

 - Chắc ông Thân bị rồi!

 - Mình cũng nghĩ như thế. Cậu thay mình nắm lấy đoàn thương binh...
Thị không kịp để cho Tuấn hỏi gì thêm, anh ôm AK lội xuống con rạch, mất hút vào bóng tối. Con rạch Nhỏ chạy từ phía tây ấp, vòng lên dọc theo con đường đang xảy ra cuộc đụng độ.

“Chỉ cần nổ súng thêm ít phút nữa!” . Thị chỉ kịp nghĩ vậy, và khi lên cách cái nhà ngã ba đường chừng mười mét, anh liền nhầm vào hướng có tiếng súng nổ và nổ súng. Ngôi nhà đã cháy lên đỏ rực. Ngay sau đó, anh được trả đũa lại bằng một 

 

loạt M79, và tiếp theo các thứ đạn cày đất chung quanh anh. Như vậy là mình đã bị bao vây trong một vòng lửa. Bỗng từ cạnh ngôi nhà vọt lên một phát pháo hiệu xanh Thân vẫn còn sống!” Cái ý nghĩ đó làm cho Thị quên hết nguy hiểm. Trong khi chúng nó tập trung sự chú ý nơi vừa mới vọt lên chiếc pháo sáng, thì anh đã chuyển chỗ Anh nhìn đồng hồ. Có lẽ thương binh đã qua hết. Thân bắn pháo hiệu cho Quá rút, sau ba mươi phút như hợp đồng trước đó. Như vậy là có thể vì bị thương nặng, không ra được có thể súng Thân đã hởng. Thị đoán vậy và nhìn quanh quan sát địa hình, tìm cách tiếp cận nơi vừa phát ra pháo hiệu.

Trước mặt anh là một khoảng trống sáng rực. Qua ánh lửa, anh nhận ra những bóng đen lô nhố. Chúng nó xung phong chiếm lại khu nhà và vây bắt Thân vì biết anh không còn vũ khí nữa. Thị để tay vào vòng cò. Bỗng một phát nổ bắn tung bụi đất trước mặt. Đó là tiếng nổ của một trái thủ pháo. Thị hiểu ra và hai con mắt của anh nhòa đi. Thế là hết!

Thị quay về ngã ba cầu sắt, nơi Thân hẹn Quá sẽ gặp nhau khi rút về. Đoàn thương binh có lẽ đã đi trót lọt. Chắc bây giờ họ đã xuống xuồng. Thằng Quá vẫn chưa về. Và có lẽ cũng như Thân, nó sẽ không bao giờ về nữa. Mới tốì hôm qua, nó còn đứng nói chuyện với ông Ba Kiên ngay chỗ ngã ba đường này đây. Thằng Tuân và thằng Tiến sang bên đó chưa biết bao giờ về được. Lệnh ông Ba Kiên là chỉ được trở lai khi nào bọn địch rút khởi khu vực này. Đại đội trinh sát như vậy là còn lại có một mình anh. Nghe có bước chân người đi tới, Thị kêu lên:

 - Quá đấy hả mày?

Người đi đến đứng im lặng trước mặt Thị một lát mới cất tiếng hỏi:

 - Không ai về cả hả Thị? Người vừa hỏi đó là ông Ba. Đêm đó hai người về Voi Nhỏ.

Quá tỉnh dậy. Anh vẫn nhớ có một cái pháo hiệu xanh bay vút lên ở phía cuối ấp, sau đó một lúc, không còn nghe tiếng súng nữa, và anh bị thương. Anh long theo bờ rạch đến được gần đầu ấp thì đã 11 giờ, giờ quy định tối đa phải nổ súng. Thoạt đầu, nhằm vào những đốm lửa thuốc lá lập lòe trên đường, anh định bóp cò, nhưng lại nhớ Thị dặn “nên dùng thủ pháo và lựu đạn để tránh lộ mục tiêu”, anh bò lên thêm một đoạn nữa. Một sự tình cờ may mắn đã cứu thoát anh: vì phải bò lên ném thủ pháo nên anh đã bở cái con rạch mà sau khi nổ súng, địch đã trút tất cả mọi thứ 

 

hỏa lực vào đó. Quá bỗng toát mồ hôi khi thấy tất cả những góc nhà chung quanh anh đều nhằng lên ánh lửa. Anh ném hai lần thủ pháo và thay đổi vị trí hai lần nữa thì quay lại nhìn phía sau và nhận ra là mình đã di chuyển đến gần cái ngã ba đầu ấp, đường đi về phía Vườn Tụi nó đã phát hiện ra mục tiêu, la hét ầm ĩ. Pháo sáng bắn lên soi rõ từng gốc cây một. Nhưng lạ lùng thay, không một tên địch nào chạy ra ngoài hầm trú ẩn.

Tự nhiên Quá nảy ra ý định rút về hướng Vườn Cau Đở, lúc đó súng nổ ran từ đầu ấp đên cuối ấp. Cho đến sau này anh mới hiểu: Bọn địch đã không dám đuổi theo anh vì mấy quả cối mà ông Ba Kiên đã tính toán, cho anh em chiến sĩ tiểu đoàn 7 bắn rải trên cánh đồng chung quanh ấp.

Quá nhìn đồng hồ: Đã gần được ba mươi phút. Anh quyết định nổ súng thật mãnh liệt một đợt nữa và chuẩn bị rút lui. Chính giữa lúc đó thì anh bị thương. Một viên đạn M79 rơị ngay bèn cạnh, lúc anh đứng dậy chuẩn bị bắn. Trước đó một vài tích tắc anh cùng kịp trông thấy cái pháo hiệu xanh bay vọt lên ở cuối ấp... Anh tỉnh lại rồi thiếp đi, rồi lại tỉnh lại, Hình như anh đã bò đi. Tiếng súng đã im bặt từ bao giờ.

Có lẽ ông Thân đã về đến ngã ba cầu Sát lâu rồi. Ông ta đang ngồi chỗ mình ở đó. Nhiều người trinh sát cũng bị thương rồi cũng lạc như anh và cuối cùng họ đã về được. Cái gì thế này? Lại một con rạch ư? Còn một với tay nữa thì xuống đến bờ nước, nhưng anh bỗng thấy kiệt sức, không sao nhấc chân lên được nữa. Anh lả đi, đầu gục xuống trên cái cánh tay đang với về phía bờ rạch.  Khi mở mắt ra, Quá trông thấy một vòm trời trong vắt. Buổi sáng. Dần dần anh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc xuồng phủ đầy rạ. Người con gái chèo xuồng nói rất khẽ:

 -  Anh ráng nằm im ít nữa, sắp qua khởi rồi đó...

Mọi việc cứ như một giấc mộng. Anh nhắm mắt lại, trôi đi. Vào một buổi sáng, anh lại tỉnh dậy. Và trước mặt anh vẫn là khuôn mặt lờ mờ của một người con gái. Anh cố nhớ nhưng không tài nào nhớ được: Người nào trước mặt anh? Anh đang nằm ở đâu? Hình như khuôn mặt đó đang cười, mọi đường nét trước mặt anh đều nhòe đi. Cô gái ngồi ngay sát cạnh anh. Hình như cô ta không động đậy. Anh rên lên và khẽ trở mình. Cô gái luồn tay xuống dưới lưng anh và nói câu gì đó mà anh không nghe rõ. Có một tiếng kêu như ai xé vải, và tiếp đến một tiếng nổ... Rồi lại một tiếng nổ nữa... Pháo! Anh chợt nhớ ra như vậy. Cô gái xoài người ra ôm chầm lấy anh, tự 

 

nhiên anh thấy mình chao đi. như đang nằm trên một chiếc võng. Cái gì vậy? Hình như cô gái đang ôm anh như ôm một đứa bé. Anh thét lên một tiếng và ngất đi.

Buổi chiều, Quá lại từ từ mở mát. Lần này thì anh trông rõ hơn khuôn mặt người con gái. Hình như khuôn mặt đó anh đã gặp một lần. Cô ta vẫn ngồi bên cạnh anh, không động đậy.

 -  Anh Quá!... Sao cô gái lại biết tên mình? Hay là mình nghe nhầm? Anh mấp máy đôi môi và nhìn cô gái. Có lẽ cô ta đã hiểu ý anh và cất tiếng gọi lần thứ hai:

Anh Quá! Anh có nghe em nói không? Lần này thì không phải là mình nghe nhầm nữa. Quá mỉm cười và ngước mắt nhìn lên phía trên đầu. Cô gái hiểu ý và nói:

 -  Chúng ta đang ở trên xuồng, trên sông Sài Gòn!

Quá vẫn chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn nằm yên như đã hiểu tất cả. Cô gái bẻ cành lá cắm lên chung quanh mạn thuyền và nói với anh:

 -  Nằm yên anh Quá, nghen! Bây giờ đoàn lại bắt đâu đi đó!

Anh càng có vẻ ngơ ngác bao nhiêu, đôi mắt cô gái nhìn anh lại càng tăng thêm vẻ tinh nghịch và trêu chọc bấy nhiêu. Con thuyền tròng trành, cô gái ghé sát tận tai Quá:

 - Đi đó! Có “trực thăng” thì nằm yên nghen, anh Quá!

Đêm qua, đoàn thương binh ra đến Bến Đá còn gặp địch một lần nữa, nhưng bà con trong ấp đã đưa họ về nhà. cho ăn uống xong, phân tán từng người xuống từng bến khác nhau và chống xuồng cho họ ra sông Sài Gòn. Sáng sớm, cả đoàn ém lại trên bờ sông. Buổi chiều, khi họ sắp đi bỗng có một chiếc xuồng do một cô con gái chống, chở đầy rạ, ốp sát vào bờ. Vừa trông thấy Bảy Hường, cô gái ngừng tay chèo đưa tay quệt những sợi tóc dính mổ hôi trên trán, kêu lên mừng rỡ:

  - Có một đồng chí bộ đội bị thương nè!

 -  Đơn vị nào?

 -  Không biết. Nhưng mà bị tối hôm qua.

 

Không cần hỏi thêm, Bảy Hường biết đồng chí bộ đội ấy là Quá. Quá nằm mê mệt, máu chảy ra quánh đen lại chung quanh những cuộn vải được băng bó một cách vụng về.

 -  Cô giúp tôi một tay!

Hai người con gái khiêng Quá lên bờ.

 - Cô tìm thấy anh ấy ở đâu?

 -  Bên bờ rạch, chắc bò đi kiếm nước.

 -  Tội nghiệp! Tưởng đâu ảnh chết rồi!

 -  Chị cùng một đơn vị với ảnh?

 -  Không.

Cô gái lạ giương to mắt nhìn Bảy Hường. Cô ngồi cạnh xem Bảy Hường tiêm thuốc trợ sức và thay băng cho Quá. Vừa ngồi xem, cô ta vừa kể chuyện vì sao cô tìm được Quá. Cô là người của quân khu bộ từ Bình Mỹ sang. Hôm trước đơn vị bị càn, cô đang đi bắt liên lạc. Chiều nay cô chống xuồng đi. gặp anh bộ đội đang nằm gục đầu trên bờ rạch. Chắc anh bò xuống uống nước. Không biết làm thế nào, cô liều cõng anh đặt lên xuồng và xuống ruộng lấy rạ lấp lên người. Bảy Hường hỏi:

 -  Chị không sợ tụi nó trông thấy à?

 -  Sợ gì? Em đi hợp pháp mà! Anh ấy bị nặng không chị?

Bảy Hường nhìn khuôn mặt lo lắng của người con gái cười:

 -  Anh ấy còn cao số lắm, chưa chết đâu!

Bỗng cô gái đứng dậy:

 -  Em về đây. Chị cho em xin cái giấy biên nhận.

 -  Biên nhận gì?

Biên nhận là em đã giao cho chị một đồng chí thương binh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play