Với trực giác của phụ nữ, ánh mắt của Mộ Dạ Bạch khiến tôi ý thức được rằng quan hệ của cô gái đó với anh ta không hề tầm thường.
Tối hôm đó Mộ Dạ Bạch không ở lại nhà, cũng chẳng giải thích gì với tôi mà nhận điện thoại xong thì liền lái xe ra ngoài.
Sau đó tôi mới biết được cô gái đó là Lê Vi, là bạch nguyệt quang mà Mộ Dạ Bạch yêu thầm thời niên thiếu qua lời của mẹ Mộ Dạ Bạch.
Lê Vi là bạch phú mỹ (cô gái xinh đẹp với nước da trắng và giàu có) tài mạo song toàn (vừa có tài, vừa có sắc), là ánh sáng ấm áp không thể nào xóa nhòa trong những năm tháng thanh xuân tối tăm, u ám của Mộ Dạ Bạch.
Nhưng vì trước kia thiếu niên Mộ Dạ Bạch không đắc chí nên đã bỏ lỡ mất. Sau khi Lê Vi ra nước ngoài du học, Mộ Dạ Bạch dần dần theo bố mẹ học kinh doanh rồi trở thành kỳ tài thương nghiệp sau này.
Lê Vi đã thay mấy đời bạn trai rồi mà Mộ Dạ Bạch thì vẫn luôn một thân một mình.
Người trong giới bọn họ còn nói rằng, kể cả là Mộ Dạ Bạch có kết hôn rồi đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có một cuộc điện thoại của Lê Vi thôi thì Mộ Dạ Bạch cũng có thể vứt bỏ cô dâu mà chạy đi tìm Lê Vi ngay.
Thật không may, tôi lại chính là cô dâu làm bia đỡ đạn được dùng để chứng minh cho sự thâm tình của nam chính trong câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ.
Mộ Dạ Bạch tức giận vì tôi nhận điện thoại của Lê Vi.
Sự trừng phạt của anh ta với tôi chính là anh ta ra nước ngoài để mở rộng lãnh thổ kinh doanh.
Một năm nay, anh ta chưa từng trở về gặp tôi.
Mộ Dạ Bạch là thiên chi kiêu tử nên dù là mối hôn nhân do cha mẹ sắp đặt nhưng tôi vẫn không tránh khỏi việc đem lòng yêu anh ta.
Nhưng sự thờ ơ, lạnh nhạt một năm nay cũng đã khiến tôi hiểu rằng tôi và Mộ Dạ Bạch không thể nào vượt qua khoảng cách giữa cả hai. Khoảng cách này có rất nhiều nhân tố tạo nên: gia thế, kiến thức, tầm mắt… nhưng nhân tố ảnh hưởng lớn nhất chính là Lê Vi.
Tôi biết rõ Mộ Dạ Bạch vì Lê Vi nên mới cố gắng xa cách tôi, nhưng bố mẹ tôi như quỷ hút máu không ngừng vậy, luôn lấy cớ chuyện làm ăn của gia đình để thúc giục tôi mở miệng đòi tiền Mộ Dạ Bạch.
Mẹ tôi nói: “Mẹ biết giờ con là phu nhân của Mộ Dạ Bạch, chỉ cần có con là sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng đó dù sao cũng chỉ là nhà chồng. Chỉ khi nhà mẹ đẻ của con có thực lực thì con mới có tiếng nói và sức mạnh. Chẳng may mà hai đứa cãi nhau thì con cũng có nơi để trở về.”.
Trong khoảng thời gian không gặp nhau này, tôi đã gửi cho Mộ Dạ Bạch vô số tin nhắn wechat chia sẻ những chuyện vặt vãnh hàng ngày, ân cần hỏi thăm anh ta, lúc nào tâm trạng anh ta tốt thì thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời lại một vài câu ngắn gọn.
Nhưng hầu như các tin nhắn tôi gửi đều như đá chìm đáy biển.
Nhưng vì yêu cầu của bố mẹ nên tôi chỉ có thể mặt dày mày dạn gọi điện cho Mộ Dạ Bạch.
Tôi rất sợ làm phiền anh ta nên luôn căn giờ trước để nhắn vào thời gian anh ta nghỉ trưa, cũng là đêm muộn ở chỗ tôi.
Nhưng khi tôi cẩn thận dè dặt nói ra yêu cầu của mình thì bên Mộ Dạ Bạch lại chỉ cười lạnh một tiếng.
Sau đó dùng giọng điệu chế giễu mà nói: “Lạc Vãn Ngâm, có phải là chỉ cần ai cho cô tiền thì cô liền gả cho người đó không?”
Tôi nghe thấy lời đó của anh ta thì liền như rơi vào khe nứt của tảng băng vậy.
Tôi nhìn Mộ Dạ Bạch đang ngồi trước màn hình khung chat trò chuyện với Lê Vi trong phòng sách với vẻ đau khổ, cô đơn thì trong lòng ngũ vị tạp trần (tâm trạng phức tạp) nhưng quyết định muốn hù dọa anh ta lại càng trở nên kiên định hơn.
Trước tiên tôi ghé sát vào tai Mộ Dạ Bạch rồi phồng má thổi khí vào tai anh ta.
Tôi từng đọc trong “Liêu trai chí dị” có ma nữ làm như thế này để hù dọa thư sinh nghèo ngủ trong ngôi miếu nát.
Thực tế chứng minh cách của tôi đúng là có tác dụng. Mộ Dạ Bạch vốn đang thất thần đột nhiên quay đầu lại, vừa hay đối mắt với tôi đang thổi khí vào tai anh ta mà chưa kịp phản ứng lại.
Tim tôi liền “bộp” một phát, đột nhiên cảm thấy chột dạ một cách quái lạ.
Sau khi Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có gì dị thường thì liền đưa tay tắt khung trò chuyện trên màn hình máy tính.
Anh ta mệt mỏi dựa lên ghế, đưa tay day sống mũi của mình rồi thở một hơi thật dài.
Tôi có hơi không hiểu. Chẳng phải bạch nguyệt quang sắp trở về rồi sao? Anh ta làm ra vẻ bi thương thế để làm gì?
Hay là anh ta cảm thấy kết hôn với tôi năm năm, bản thân không còn sạch sẽ nữa nên không còn xứng với Lê Vi?
Tôi càng nghĩ càng tức, nắm chặt nắm đấm nện lên giá sách đằng sau anh ta một cái.
Đó chỉ là động tác vô thức của tôi khi tức giận, nhưng không ngờ nó lại làm rơi một cuốn sách trên kệ.
Cuốn sách đó bìa cứng, lại nhiều trang và dày cộp nên khi rơi xuống đất phát ra tiếng động rất to làm cả tôi và Mộ Dạ Bạch đều giật mình.
Tôi bị giật mình là vì phát hiện ra: Tôi sờ được vào thực thể rồi?
Mộ Dạ Bạch giật mình là vì: Sách trên kệ sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống đất? Ma quỷ lộng hành sao?
Tôi và Mộ Dạ Bạch cùng đồng thời nhìn xuống dưới đất.
Những bức ảnh trong sách bị rơi ra tán loạn trên đất. Tôi nhìn kỹ thì phát hiện những bức ảnh đó lại là ảnh chụp tôi, một vài bức là ảnh chụp chung của tôi và Mộ Dạ Bạch.
Giờ tôi mới nhớ ra, trước khi mẹ Mộ Dạ Bạch mất, bà từng kéo tôi và Mộ Dạ Bạch đi du lịch biển. Dưới ống kính của bà, Mộ Dạ Bạch đã chụp cùng tôi vài tấm ảnh với vẻ không tình nguyện.
Mẹ Mộ Dạ Bạch chọn vài tấm trong đó ra rồi đưa cho tôi và Mộ Dạ Bạch mỗi người một phần.
Bà vốn dĩ muốn Mộ Dạ Bạch đóng khung những bức ảnh đó rồi để trong phòng làm việc ở công ty.
Còn tôi thì đã đóng khung tất cả những bức ảnh mình giữ và để ở nơi rõ ràng, dễ thấy nhất.
Nhưng tôi không ngờ tới Mộ Dạ Bạch lại giấu những bức ảnh này kỹ đến vậy.
“Đồ chó má! Lẽ nào nhìn những bức ảnh này khiến anh cảm thấy chán ghét tới vậy sao?”
Lúc Mộ Dạ Bạch cúi người xuống nhặt những tấm ảnh rơi lả tả trên đất, tôi lại không nhịn được nện một quyền xuống.
Lần này, cốc nước trên bàn bị tôi làm rơi xuống mặt đất.
Tôi bỏ lại Mộ Dạ Bạch với vẻ mặt kinh ngạc, bay qua cửa sổ về nhà mình.
Hứ, nhìn ảnh tôi khiến anh cảm thấy xui xẻo như vậy, đã thế thì tôi sẽ cho anh nhìn thứ còn xúi quẩy hơn.