Lúc này tôi đã biến thành quỷ hồn đứng bên cạnh thi thể của chính mình.

Bạch Vô Thường chuyên đi câu hồn đang đứng trước mặt tôi, tay cầm quyển Bạc Mệnh lật giở tìm kiếm gì đó:

“Cô tên gì?”

“Lạc Vãn Ngâm” Tôi báo tên mình ra, chờ Bạch Vô Thường câu hồn đi để có thể chuyển kiếp đầu thai vào một gia đình tốt.

Nhưng tầm mắt Bạch Vô Thường dừng trên cuốn sách Bạc Mệnh rất lâu, cuối cùng nói với tôi:

“Dương thọ của cô còn chưa hết, trong bụng còn có một đứa trẻ, sao cô lại tự sát?”

Tôi nhìn bản thân không còn chút huyết sắc ngâm trong bồn tắm:

“Không muốn sống nữa thì tự sát thôi.”

Bạch Vô Thường nghe tôi nói liền tức điên thở phì phò. Anh ta đập đập cuốn sách Bạc Mệnh trên tay, nói : “Cô có biết dương thọ chưa hết mà tự sát thì giống như việc báo cảnh sát giả trên trần gian các cô, làm thế là vô đạo đức. Hơn nữa đứa trẻ trong bụng cô lẽ ra sẽ có một cuộc sống mới, nhưng vì cô tự sát mà không được ra đời đấy!”

Trời biết đất biết, lúc tôi tự sát thật sự không biết mình mang thai mà.

Nhưng nghe Bạch Vô Thường nói nhiều như vậy, tôi nhăn mày: “Sao mà muốn chết còn cần nhiều quy tắc như vậy?”

Bạch Vô Thường nói: “Đời người vẫn còn rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ đợi cô trải nghiệm mà. Ngoan, nghe lời tôi, cút về thân xác của cô đi.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến bố mẹ cay nghiệt như ma cà rồng, nghĩ đến chị gái và em trai tiêu tiền như nước, rồi lại nghĩ đến người chồng cũ luôn lạnh lùng với mình.

Thái độ ông ta trở nên kiên định: “Người tự sát khi dương thọ chưa hết thì khó xử lý thủ tục đầu thai lắm. Thế này đi, tôi cho cô một tháng ở lại trần thế với trạng thái là một linh hồn, nếu trong một tháng này, cô vẫn không tìm ra được lý do khiến cô muốn sống tiếp thì tôi sẽ giúp cô làm thủ tục đầu thai.”

Tôi ngẫm nghĩ, rồi đồng ý với điều kiện của Bạch Vô Thường.

Không dễ gì mới được làm hồn ma một lần, ở lại trần gian chơi cũng không tệ.

Ngày đầu tiên trở thành hồn ma, tôi ngồi bên cửa sổ cả đêm nhìn ngắm ánh đèn điện từ mọi nhà.

Điện thoại để bên bồn tắm chỉ có những lời chúc phúc trong nhóm. Hơn trăm người trong danh bạ điện thoại nhưng không một ai liên lạc với tôi vào đêm giao thừa.

Vào thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, chiếc điện thoại như cục gạch của tôi cuối cùng cũng reo lên.

Tôi liếc qua, là tin nhắn được gửi bởi người chồng cũ xui xẻo của tôi.

Anh ta gửi bức ảnh chiếc thùng chứa quần áo và một số đồ trang điểm đã qua sử dụng.

Anh ta nói: “Cho cô một ngày để mang hết đống phế phẩm này đi, đừng làm bẩn phòng tôi.”

Chồng cũ của tôi tên là Mộ Dạ Bạch. Người như tên, là một tổng tài nham hiểm, tàn nhẫn và vô tình.

Từ khi còn rất trẻ đã kế thừa gia nghiệp, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến quy mô sản nghiệp tăng lên mấy lần, người ngoài giới đều gọi anh ta là kỳ tài thương nghiệp.

Vẻ ngoài thì càng không cần bàn đến. Lúc anh ta mới tiếp quản công ty, những người khác đều xem thường, còn chế giễu nói anh nên dùng khuôn mặt đó vào giới giải trí mà kiếm cơm.

Nhưng người hoàn mỹ như vậy cũng có khuyết điểm.

Khuyết điểm của anh ta chính là, anh ta không yêu tôi.

Hồi trung học anh ta có trong lòng một bạch nguyệt quang, còn tôi chỉ là cô gái được mẹ anh hứa hôn với anh khi cả hai còn nhỏ.

Trước kia gia đình tôi rất khá giả, nhưng không may đã phá sản vào năm tôi học lớp 12.

Tôi trên có một chị gái được sống trong nhung lụa, dưới có một em trai bị nuông chiều thành hư, còn có bố mẹ luôn trọng nam khinh nữ.

Hồi tôi học lớp 12, gia đình bị phá sản, nhưng chị gái tôi đi du học ở nước ngoài lại chẳng chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Bố mẹ tôi thì cả ngày nhắc nhở rằng: “Việc làm ăn của nhà mình không thuận lợi, con phải hiểu chuyện.”

Tôi nỗ lực giành học bổng, vừa phải hoàn thành việc học trên lớp, vừa phải làm thêm để kiếm tiền đóng học, sợ gây phiền phức cho gia đình.

Nhưng cuối cùng, bố mẹ lại đưa người em trai không ra gì của tôi đi du học, một năm tốn tận hai, ba trăm nghìn nhân dân tệ cũng không chớp mắt lấy một cái.

Trong khi tôi làm thêm ở KFC mỗi giờ chỉ kiếm được mười mấy tệ, em trai tôi lại tiệc tùng thác loạn trên du thuyền.

Trong khi tôi đứng phát tờ rơi cùng bộ mascot dày cộp dưới tiết trời nóng nực thì chị gái tôi lại vui vẻ trượt tuyết trên núi ở nước ngoài.

Dường như người duy nhất bị ảnh hưởng bởi việc gia đình phá sản chỉ có mình tôi.

Khi tôi học năm tư đại học, bố mẹ tôi đã leo lên cành cao Mộ Dạ Bạch này.

Lúc mẹ Mộ Dạ Bạch mang thai gặp tai nạn xe, được bố mẹ tôi phát hiện rồi đưa đi bệnh viện nên mới cứu sống được bà và Mộ Dạ Bạch ở trong bụng.

Bà ấy thấy mẹ tôi cũng mang thai, thêm việc tướng mạo họ cũng không tệ nên mới hứa hôn cho hai đứa trẻ ở trong bụng.

Vốn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa, nhưng hồi tôi học năm tư, mẹ của Mộ Dạ Bạch lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch, trước khi chết bà nhớ tới hôn ước lúc trẻ mình đã định nên liền tới tìm nhà tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play