Đêm Giao Thừa Trước Bình Minh

Chương 6


7 tháng


Tôi mất ngủ rồi.

Ma mà thức đêm thì sẽ không bị đột tử, vậy nên tôi bò lên sô pha, để cho những cảm xúc tiêu cực lan tràn, bủa vây lấy mình.

Quả nhiên, thành ma rồi cũng không tránh khỏi vận mệnh bị emo giữa đêm.

*emo: rơi vào trạng thái u uất dẫn đến hành động dại dột*

Giờ thứ 35 sau khi tôi chết, chị tôi gửi tin nhắn cho tôi.

Quả thực là tôi quá buồn chán nên đã lên giường nghĩ xem hôm nay mình sẽ làm gì. Điện thoại trong phòng tắm reo, tôi lập tức bay đến, tò mò không biết là ai tìm mình.

Kết quả vừa mới vào tôi đã bị “thi thể” của mình dọa cho giật cả mình.

Thi thể không chút huyết sắc nằm trong bồn nước đỏ tươi, đến chính tôi cũng cảm thấy có hơi âm u đáng sợ.

“Haiz.” Tôi tự nhiên có hơi hối hận vì đã lựa chọn cách chết này.

Trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn wechat chị tôi gửi tới.

Chị ấy nói: “Hôm nay Mộ Dạ Bạch mới sáng sớm đã đem theo quà Tết đến nhà mình, còn hỏi em có ở nhà không. Lạc Vãn Ngâm, chị là chị em, chị sẽ không hại em đâu. Phục hôn với Mộ Dạ Bạch đối với em hay đối với nhà chúng ta đều là biện pháp có lợi nhất. Em đừng tùy hứng nữa.”.

5 phút sau, chị ta lại gửi tới một tin: “Mộ Dạ Bạch có thân phận lớn thế nào hả? Cậu ta đã mang quà Tết đến nhà sau khi hai đứa ly hôn rồi đấy. Lạc Vãn Ngâm, có bậc thềm thì em phải mau bước xuống đi.”.

Chị tôi lớn hơn tôi ba tuổi. Hồi nhỏ, có một thời tôi rất sùng bái chị ta.

Tôi cảm thấy chị rất ưu tú, có thành tích tốt. Lúc nào trường có hoạt động văn nghệ, chị ta cũng đều có thể trở thành người chói sáng, lóa mắt nhất.

Hồi nhỏ tôi chỉ thấy chị mình rất xuất sắc.

Lớn hơn chút nữa tôi mới ý thức được mà tự hỏi rằng: Tại sao bố mẹ luôn báo danh cho chị vào những lớp văn nghệ đắt đỏ nhất còn tôi chỉ có thể đăng ký học những lớp thư pháp và quốc họa rẻ tiền nhất?

Hơn nữa khi việc làm ăn của gia đình đi xuống, tại sao lớp đầu tiên bị bố mẹ ngừng không cho học lại là lớp thư pháp và quốc họa rẻ tiền nhất của tôi chứ?

Sự thiên vị của bố mẹ khiến lòng sùng bái của tôi với chị ngày càng giảm đi, mà hình như chị tôi cũng rất hưởng thụ sự đối xử thiên vị của bố mẹ, coi tôi như một con nhóc chỉ được theo đuôi đằng sau là một lẽ đương nhiên.

Sau khi tôi giúp chị đưa thư tình cho trùm trường thời trung học thì liền bị em gái thích cậu ta mang theo người chặn ở trong ngõ, chị ta đi qua cũng chỉ liếc mắt một cái rồi một mình rời đi.

Tôi lết thân xác với đầy vết thương về nhà. Chị ta bảo nói với bố mẹ nhưng không được nói chuyện đưa thư tình cho trùm trường ra.

Chị vào chung trường đại học với tôi. Nhưng lúc tôi lên đại học thì chị đã ra nước ngoài du học rồi. Chị tôi tốt nghiệp với bằng sinh viên ưu tú. Ngày kỷ niệm thành lập trường chị ta đã được mời về diễn giảng với tư cách là cựu sinh viên ưu tú của trường.

Trong đám đông, chị ta nhìn thấy tôi nhưng lại vờ như không quen biết người thân này.

Sau khi về nhà, chị ta dùng những lời nhẹ nhàng nhưng mang theo ngữ khí ghét bỏ mà nói với tôi: “Lạc Vãn Ngâm, em có thể ăn diện, trang điểm cho tử tế được không? Nếu như người ngoài biết em gái của chị nghèo kiết hủ lậu như vậy thì chị mất sạch mặt mũi đấy.”.

Tôi cười khổ trong lòng. Chị ta không rõ tại sao tôi lại có cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này sao?

Việc tôi tự sát cũng có một phần công lao của chị ta.

Chị ma nữ nhảy lầu tự sát trong tiểu khu khiến cho linh hồn bị mắc kẹt ở đây nói với tôi rằng nếu không có ai cúng bái cho thì sau này tôi cũng chỉ có nước nhặt rác mà ăn giống như chị thôi.

Tôi nghĩ tới những quan hệ xã giao phức tạp của mình, cảm thấy mình nên đi theo chị ma nữ từ sớm luôn, nếu không thì đến rác nóng hổi cũng không có mà ăn.

Loại người máu lạnh vô tình như Mộ Dạ Bạch nếu biết tôi tự sát sau khi ly hôn, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta thì chắc rằng anh ta sẽ đào tro cốt của tôi lên mà hất mất.

Tôi và chị mà nữ ngồi trên tầng thượng, tôi nghe chị kể về những tin bát quái của tiểu khu những năm nay.

Chị ấy nói làm ma cũng có cái hay. Lúc ăn dưa thì luôn được đứng hàng đầu mà lúc người trong tiểu khu bắt trộm thì chị ấy sẽ ngồi trên nóc tủ quần áo xem.

Đang nói chuyện rất hăng say thì tôi phát giác ra có người xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Tôi xông xuống thì thấy khuôn mặt chết tiệt lạnh lẽo như núi băng của Mộ Dạ Bạch.

Anh ta đứng trước nhà gõ cửa. Sau khi thấy không có ai đáp lại thì anh ta liền gọi điện cho quản lý nói mình là chủ căn hộ và cần mở khóa.

Quản lý tra sổ sách rồi nói với anh ta: “Căn hộ này thuộc về một nữ chủ hộ khác. Cô ấy không có quan hệ gì với cậu cả.”.

Lúc mẹ Mộ Dạ Bạch tặng tôi cần hộ này đã nói với tôi rằng đây được coi là tài sản trước hôn nhân nên không liên quan gì tới Mộ Dạ Bạch cả.

Tôi tưởng lúc đó chỉ là nhất thời dỗ cho tôi thôi, không ngờ bà ấy còn lo nghĩ cho tôi hơn cả bố mẹ tôi nữa. Tôi đột nhiên thấy mong nhớ người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đã qua đời ba năm trước này.

Mộ Dạ Bạch nói: “Tôi và cô ấy là vợ chồng, là người cùng một nhà.”.

Quản lý liền nói: “Thế thì cậu nên đi lấy chìa khóa ở chỗ vợ mình đi. Tôi thực sự là lực bất tòng tâm.”.

Mộ Dạ Bạch tức giận liền văng tục: “Mẹ nó!”.

Nhưng tổng tài dù sao cũng vẫn là tổng tài. Trên đời này, chuyện anh ta không làm được ít hơn chúng ta rất nhiều.

Anh ta gọi luôn công ty mở khóa đến.

Quản lý đứng một bên nhìn sốt ruột ngăn cản, Mộ Dạ Bạch liền rút ra danh thiếp của mình để đưa cho quản lý: “Có chuyện gì thì tìm tôi.”.

Quản lý nhìn danh thiếp xong liền im lặng, bởi vì Tập đoàn Mộ thị có thể thu mua cả tòa nhà này.

Mộ Dạ Bạch bật khóa ra. Cửa vừa được mở ra liền nồng nặc mùi tanh của máu. Trong phòng tắm còn truyền tới từng tiếng tí tách, tí tách.

Mộ Dạ Bạch và quản lý nhìn nhau, cả hai đều có dự cảm không lành.

Bọn họ xông vào, mở cửa phòng tắm ra.

Trong tiếng thét chói tai của quản lý, chuyện tôi tự sát liền không giấu được nữa rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play