Giờ thứ 24 sau khi tôi chết, tôi đứng ở đầu giường Mộ Dạ Bạch.
Tôi gặp một chị ma trước đó chết vì nhảy lầu ở tiểu khu của mình, chị ấy nói là tôi mới chết nên không thể làm đổ cốc nước hay tạo ra tiếng động dọa người như mấy hồn ma từng trải khác.
Giờ tôi chỉ có thể nhân lúc anh ta ngủ, dương khí yếu ớt hù dọa anh ta bằng cách báo mộng các kiểu.
Một giờ sáng, tôi nhào lên đầu giường Mộ Dạ Bạch, nhưng trên giường không có người.
Bởi vì Mộ Dạ Bạch vẫn đang làm việc ở phòng sách.
Tôi ngáp vài cái, ngầm cảm thán: Muốn hơn người thì đằng sau phải đổ nhiều mồ hôi nước mắt.
Vị trí tổng tài này quả nhiên không phải ai cũng làm được.
Tôi lười nhác duỗi eo, bay đến phòng sách của Mộ Dạ Bạch, phát hiện anh ta không hề làm việc mà là đang ngồi trước bàn sách, dường như đang trầm tư chuyện gì đó.
Tính cách Mộ Dạ Bạch lạnh nhạt, màu sắc trong phòng cũng là tông trắng, đen và xám tro, thư phòng cũng không ngoại lệ.
Anh ta chỉ bật đèn trên bàn làm việc, một nửa ngũ quan tinh xảo ẩn trong bóng tối, một nửa còn lại được ánh sáng trang nhã của đèn bàn chiếu sáng, lại càng làm tôn lên vẻ thâm trầm sâu sắc của anh ta.
Anh ta rũ mắt, màn hình máy tính trước mặt đang sáng. Nhìn thần sắc thì tôi luôn cảm thấy trên người anh ta luôn có một vẻ u uất nồng đậm.
Tôi bay đến bên cạnh anh ta, trong lúc vô ý quét mắt qua màn hình máy tính lại phát hiện anh ta không hề làm việc.
Trên màn hình là giao diện trò chuyện trong wechat giữa anh ta và Lê Vi.
Lê Vi nói: “Mùng 8 em về nước.”
Mộ Dạ Bạch trả lời ngắn gọn: “Chuyến bay lúc mấy giờ? Đến lúc đó anh đi đón em.”
Lê Vi báo số chuyến bay và thời gian bay của mình, Mộ Dạ Bạch nói: “Được.”
Mộ Dạ Bạch luôn như vậy, lúc nào cũng sẽ cố gắng để hoàn thành mọi yêu cầu của Lê Vi.
Tôi đứng ở đằng sau Mộ Dạ Bạch, nhìn đoạn đối thoại ngắn ngủi, trong lòng có cảm giác ngạt thở như bị người ta nắm chặt rồi lại buông ra, nhưng nhẹ hơn so với lần đầu tiên khi tôi biết đến sự tồn tại của Lê Vi.
Lê Vi là bạn gái, mối tình đầu của Mộ Dạ Bạch, là bạch nguyệt quang mà anh ta nuối tiếc vì đã bỏ lỡ mất.
Điều này phải sau khi tôi kết hôn với Mộ Dạ Bạch nửa năm mới biết.
Kỳ 2 năm tư Đại học tôi kết hôn với Mộ Dạ Bạch, tuy dựa vào được cái cây lớn Mộ Dạ Bạch này nhưng sự đối đãi thiên vị từ nhỏ của bố mẹ đối với chị và em trai vẫn khiến tôi cảm thấy rằng tất cả mọi thứ giành được bằng sức mình sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Cho nên tôi không cự tuyệt yêu cầu của mẹ Mộ Dạ Bạch bảo tôi ở nhà làm một phu nhân nhà giàu toàn thời gian, đi mua sắm rồi dạo phố với bà ấy mỗi ngày mà tự mình đi thực tập ở một công ty.
Cuộc sống thực tập không hề dễ chịu chút nào, bởi vì tôi có một lãnh đạo chuyên nịnh nọt bợ đỡ, trong cùng tổ thực tập sinh lại còn có một phú nhị đại, cho nên một mình tôi phải hoàn thành công việc của hai người, mà công lao thì phải chia hơn nửa cho thực tập sinh đó.
Mộ Dạ Bạch rất ưu tú, tướng mạo và năng lực đều rất xuất chúng.
Tôi chưa từng yêu đương, sau khi kết hôn với Mộ Dạ Bạch và có danh nghĩa vợ chồng thì lại không tránh khỏi bị rung động trước anh ta.
Cho nên tất cả những ấm ức tôi phải chịu lúc đi thực tập đều sẽ tan biến hết khi tôi nhìn thấy Mộ Dạ Bạch.
Lúc đó tôi nghĩ “Có một người chồng xuất sắc như thế này thì sao mình phải buồn chứ?”.
Ngày hôm đó trở về nhà từ công ty sau khi tăng ca tới đêm muộn, tôi thấy Mộ Dạ Bạch đang tắm rửa ở trong phòng tắm rồi.
Anh ta thường đi công tác bên ngoài, hiếm khi mới trở về nhà một lần, lần nào gặp cũng đối xử với tôi lịch sự nhưng cũng vô cùng xa cách.
Nhưng anh ta về nhà vẫn khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
Tôi thấp thỏm ngồi ở trên giường đợi anh ta tắm xong và ra ngoài.
Lúc tôi đang đợi, chiếc điện thoại anh ta tiện tay vứt trên giường reo lên.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, tôi bước tới cửa phòng gọi để nhắc rằng anh ta có điện thoại nhưng lại không thấy anh ta đáp lại.
Tôi cầm điện thoại lên thì phát hiện cuộc gọi đến là một số điện thoại nước ngoài. Sản nghiệp của Mộ Dạ Bạch trải rộng khắp nên lúc đưa tôi đi tham gia tiệc, anh ta cũng giới thiệu cho tôi làm quen vài đối tác làm ăn nước ngoài.
Tôi tưởng rằng số điện thoại này cũng là của đối tác làm ăn của anh ta.
Tôi cũng tự thấy rằng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta thì mình có quyền nhận cuộc điện thoại này.
Nhưng sau khi tôi nghe điện thoại thì đầu dây bên kia lại truyền tới một giọng nói nhõng nhẽo, nũng nịu của con gái sau khi say rượu.
Tôi ngây ra một lúc, ngờ vực chất vấn: “Xin hỏi cô là?”
Nhưng ai mà ngờ được cô gái đó còn phản ứng mạnh hơn tôi nữa chứ:
“Cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của Dạ Bạch?”
Cô ta gọi anh là “Dạ Bạch”, đây là cái tên mà lúc động tình nhất trong nửa năm kết hôn với anh tôi cũng không dám gọi, thế mà cô ta lại gọi tự nhiên tới vậy.
Tôi xoa dịu lại tâm trạng của mình, trả lời bên kia: “Chào cô, tôi là vợ của Mộ Dạ Bạch. Không biết cô tìm anh ấy có chuyện gì không?”
Cô gái ở đầu dây bên kia dường như nghe được chuyện gì khó tin lắm. Lúc tôi đang định nói gì đó thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
Mộ Dạ Bạch chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người xông ra ngoài, cướp điện thoại từ tay tôi đi.
Tôi nhớ rất rõ ánh mắt lạnh lẽo lúc ấy anh ta nhìn tôi giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
“Tại sao lại động vào điện thoại của tôi?”