Mùng một đầu năm, nhà nhà đều vô cùng hân hoan.

Nhà tôi cũng rất vui vẻ, náo nhiệt.

Tôi ngồi trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhìn cơ thể mình đang ngâm trong bồn.

Cả phòng tắm đều chìm trong màu đỏ, trừ việc trông có hơi rùng rợn ra thì màu sắc cũng được coi là khá may mắn.

Bảy giờ sáng, nhà nhà đều bắt đầu hoạt động du xuân. Nhà hàng xóm đang làm sủi cảo, tiếng băm nhân bánh tạo nên bầu không khí bận bịu mà nhộn nhịp.

Dưới tầng hình như đang làm cá chép, mùi thơm nồng nàn bay lên. Tôi xoa bụng mình, giờ mới nhớ ra mình chưa hề ăn gì kể từ hai ngày trước khi tự sát.

Sau khi uống một chai rượu vang thì đã nằm vào bồn tắm rồi.

Giờ ngửi thấy những hương thơm này, tôi bắt đầu hối hận vì đã không ăn no trước khi tự sát.

Tết đến xuân về mà chết thì thôi đi, lại còn thành ma chết đói chứ.

Lúc tôi đang nghĩ nên bay sang nhà hàng xóm xem cô ấy gói sủi cảo hay là xuống dưới tầng xem món cá chép thì cửa nhà tôi có người gõ.

Ai lại tới nhà tôi vào lúc này chứ?

Sau khi tôi bắt đầu lục hết một vòng mạng giao tiếp của mình, kể từ sau khi tốt nghiệp Đại học và trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, tôi đã cắt đứt liên lạc với những người bạn trước kia, tôi cũng không xã giao với những phu nhân nhà giàu có, cho nên hầu như không có bạn.

Lẽ nào là người giao hàng chuyển phát nhanh?

Tôi vừa lục lại trong ký ức xem gần đây mình có mua hàng gì mà chưa ký nhận không, vừa bay đến cửa.

Tôi nhìn qua mắt mèo. Sau khi nhìn thấy rõ người bên ngoài, tôi liền ngây ra.

Tại sao Mộ Dạ Bạch lại xuất hiện ở cửa nhà tôi chứ?

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa qua mắt mèo thì chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai của Mộ Dạ Bạch tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Anh ta gõ cửa một cách thô bạo và bấm chuông liên tục.

“Lạc Vãn Ngâm, cô đừng tưởng làm như vậy thì có thể thu hút được sự chú ý của tôi. Chiêu này không có tác dụng với tôi đâu.”

Giọng của Mộ Dạ Bạch truyền qua cánh cửa.

Tôi rất sợ kẻ bạc tình Mộ Dạ Bạch này.

Dù trước đó tôi có vui vẻ bao nhiêu thì chỉ cần anh ta xuất hiện, một cái nhăn mày của anh ta cũng có thể khiến tôi cảm thấy như trời sụp xuống.

Bởi vì trước khi kết hôn với Mộ Dạ Bạch, bố mẹ tôi đã dặn nhiều lần rằng tuyệt đối không được chọc giận Mộ Dạ Bạch, bởi vì việc làm ăn của nhà chúng tôi có thể vực dậy hay không là dựa vào việc Mộ Dạ Bạch có thể nể tình mối hôn nhân này mà nâng đỡ, hỗ trợ nhà tôi chút nào không.

Đêm trước ngày kết hôn, mẹ tôi vừa chuẩn bị đồ, vừa dặn dò tôi: “Sau khi con gả qua đó thì phải học cách lấy lòng Mộ Dạ Bạch và người nhà cậu ta. Dù sao thì chị gái và em trai con đi học cũng cần tiêu tiền. Con cũng nên nghĩ cho chúng nó.”

Tôi cúi đầu nhìn giày dưới chân, bĩu môi, không nói gì.

Nếu không phải vì kết hôn thì hôm nay đáng lẽ tôi sẽ đi làm thêm kiếm được 80 tệ một ngày.

Cũng vì như vậy nên sau khi kết hôn, dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần tôi phát giác ra được cảm xúc của Mộ Dạ Bạch bất thường thì đều sẽ lựa chọn xin lỗi.

Đến cuối cùng, tôi thậm chí còn không phân biệt rõ được ai đúng ai sai.

Dưới sự tẩy não của bố tôi, tôi nghĩ rằng Mộ Dạ Bạch mà tức giận thì tức là tôi sai.

Cho nên dù bây giờ tự sát rồi nhưng thấy Mộ Dạ Bạch xuất hiện trước cửa nhà mình với tâm trạng không vui như thế này, tôi vẫn vô thức cảm thấy bản thân đã làm sai, nên phải đi xin lỗi anh ta.

Nhưng tôi bây giờ đã không còn cách nào đáp lại tâm trạng tiêu cực của anh ta nữa rồi.

Gõ cửa mãi không thấy hồi âm, Mộ Dạ Bạch càng nổi trận lôi đình.

Anh ta gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, điện thoại trong phòng tắm lại đổ chuông.

Căn nhà này của tôi là quà cưới mà mẹ Mộ Dạ Bạch tặng tôi trước khi kết hôn.

Bà ấy là một người tốt, chính mẹ Mộ Dạ Bạch đã nói với tôi: “Tuy bác hỏi cưới cháu cho con trai bác nhưng bác cũng lo cháu phải chịu ấm ức trong cuộc hôn nhân này, cho nên bác muốn cho cháu một nơi trú thân.

Căn hộ này không lớn, rộng 80 mét vuông, có hai phòng ngủ, 1 phòng khách. Điện thoại để ở trong phòng tắm của phòng ngủ chính, tôi đứng ở cửa nhà vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông.

Mộ Dạ Bạch cũng nghe thấy.

Anh ta đưa tay đập lên cửa: “Lạc Vãn Ngâm giỏi lắm! Tốt nhất là cô trốn cả đời, đừng để tôi nhìn thấy cô. Đồ của cô tôi để ở ngoài cửa, về sau cũng đừng đến nhà tôi tìm nữa.”

Anh ta cúp điện thoại, chân đá vào thứ gì đó rồi tức giận quay người rời đi.

Tôi trốn ở cửa, không dám thở mạnh.

Mọi người đều nói sợ ma, nhưng giờ tôi biến thành ma rồi nhưng vẫn sợ Mộ Dạ Bạch ở ngoài cửa.

Tôi đúng là một thứ đồ bỏ đi!

 

Tôi bay đến cửa sổ, nhìn xe của Mộ Dạ Bạch rời đi mới dám bay ra khỏi cửa.

Mộ Dạ Bạch mang đến cho tôi vài bộ quần áo và một số đồ trang điểm tôi quên chưa dọn đi ở nhà anh ta.

Đồ không nhiều, một chiếc hộp các tông đã đủ để chứa hết tất cả rồi.

Mộ Dạ Bạch thậm chí còn không thu dọn cho gọn lại mà tùy tiện ném chúng vào hộp các tông.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn, cảm thấy đống “phế phẩm” của mình bị vứt ở ngoài cửa nếu bị hàng xóm nhìn thấy thì ít nhiều gì cũng sẽ hơi xấu hổ.

Tôi thử đưa tay nâng thùng đồ đó lên, nhưng tay tôi lại xuyên qua đó luôn.

Mộ Dạ Bạch chết tiệt xứng đáng bị chém ngàn lần!

Tôi quyết định tối nay sẽ đứng ở đầu giường hù anh ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play