Chuyện này đối với một gia đình bị phá sản như nhà tôi là một chuyện vui bất ngờ như trúng xổ số vậy.
Lẽ ra đứa bé được định mối hôn ước từ nhỏ này là chị gái tôi, nhưng lúc đó chị gái tôi ở nước ngoài đã có đối tượng hẹn hò khá ổn định, còn Mộ Dạ Bạch khi đó vừa mới tiếp quản công ty nên người ngoài giới đều nói anh là gối thêu hoa (chỉ có vẻ ngoài nhưng lại bất tài) nên chị tôi nhất quyết không chịu gả. Do đó, kẻ xui xẻo được ông trời chọn lựa là tôi đây đã được đẩy lên cành cao như thế đấy.
Giấy chứng nhận kết hôn của tôi có trước cả bằng tốt nghiệp. Khi thống kê bảng điểm tốt nghiệp, giấy chứng nhận kết hôn còn cho tôi thêm hai điểm.
Tôi cười khổ, đây cũng được coi như là trong họa có phúc.
Mộ Dạ Bạch không thích tôi, điều này tôi biết từ lâu rồi.
Hôm đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, mẹ Mộ Dạ Bạch cầm tay tôi, đứng ở trước cửa Cục Dân chính đợi anh ta cả nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi anh ta tới chỉ liếc tôi một cái rồi nói với mẹ: “Con có chút việc nên đến muộn.”
Sau đó anh ta không nhìn tôi thêm cái nào nữa.
Cho nên ngay từ đầu tôi đã biết anh ta không thích tôi.
Tôi ngồi trên ban công hít gió lạnh, nhìn ánh đèn từ các nhà ở bên ngoài.
Sự mất mát từ việc tự sát mang tới dần bủa vây lấy toàn bộ tôi.
Tôi thấy mình nên mở một bài nhạc buồn để biểu đạt cảm xúc lúc này, nhưng thật đáng tiếc, tôi đã không thể động tới điện thoại được nữa rồi.
Ngay lúc tôi đang nghĩ mình nên đi đâu đó tản bộ thì điện thoại ở bên bồn tắm reo lên không ngừng.
Tôi liếc nhìn, là đồ xúi quẩy Mộ Dạ Bạch gọi tới.
Chúng tôi mới lấy giấy chứng nhận ly hôn hôm trước thôi. Anh ta nói còn một số chuyện liên quan đến phân chia tài sản chưa rõ ràng nên bảo tôi tạm thời đừng chặn.
Tôi hiểu tính cách anh ta, làm chuyện gì trước giờ đều không dây dưa nhập nhằng. Tôi chỉ nghĩ là anh ta muốn hoàn toàn cắt đứt với tôi, về sau sẽ không liên lạc với nhau nữa.
Nhưng giờ anh ta lại gọi cho tôi nhiều cuộc như vậy là ý gì chứ?
Tôi mặc kệ.
Anh ta hết gọi số điện thoại, rồi lại gọi bằng weixin, gọi nhiều lần mãi không chịu ngừng.
Tôi nghe mà thấy phiền, nghĩ xem mình có thể đẩy điện thoại rơi vào trong bồn tắm không.
Nhưng tôi vừa mới trở thành hồn, còn rất yếu ớt nên không thể chạm vào vật thể được.
Tôi nhìn điện thoại đang không ngừng reo lên.
Nửa tiếng sau, điện thoại cuối cùng cũng yên lặng rồi.
Khi bố mẹ tôi gửi tin tới thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Mẹ tôi nói: “Không phải chúng ta nhẫn tâm không cho con về nhà đón năm mới. Chỉ cần con đi cầu xin Mộ Dạ Bạch phục hôn lại với con thì chúng ta sẽ đồng ý cho con về nhà.”
Lúc tôi và Mộ Dạ Bạch làm loạn đòi ly hôn, người đầu tiên phản đối chính là bố mẹ tôi.
Bởi vì khi chúng tôi còn là vợ chồng, dù anh ta không thích tôi nhưng cũng sẽ nể mặt mối hôn nhân này mà hỗ trợ về mặt kinh tế cho nhà chúng tôi một cách thỏa đáng.
Cơ ngơi của nhà họ Mộ rất lớn, anh ta chỉ cần khua tay một cái là đã có thể khiến sản nghiệp của gia đình tôi khởi tử hồi sinh.
Tôi ly hôn với anh thì không thể bám vào cái cây cổ thụ này nữa rồi.
Cho nên vào thời kỳ làm dịu khi sắp ly hôn, bố mẹ tôi đã vô số lần xông tới nhà trọ tôi ở để khuyên tôi đừng ly hôn.
Thấy tôi không dao động thì bố còn cho tôi mấy cái tát, mắng tôi không biết điều, phụ nữ từng ly hôn thì về sau không gả đi được nữa.
Nhưng hôm trước tôi vẫn rất cố chấp đi nhận giấy chứng nhận ly hôn với Mộ Dạ Bạch.
Giống như khi lấy giấy chứng nhận kết hôn vào năm năm trước, Mộ Dạ bạch để tôi đợi ở Cục Dân chính mấy tiếng đồng hồ, sau đó anh ta mới lững thững đến sau.
Sau khi tới chẳng nói lời nào liền ký vào đơn ly hôn rồi ngồi lên chiếc xe hơi đắt tiền của anh ta rời đi, không vương vấn chút tình cảm nào.
Chiếc xe còn đi qua vũng nước làm bắn bẩn lên người tôi.
Tôi bĩu môi, cố kìm lại nước mắt như chực trào ra khỏi khóe mi.
Nghĩ sắp đến năm mới rồi, sau khi cầm giấy chứng nhận ly hôn, tôi liền đi mua một số đồ Tết rồi về nhà.
Nhưng lại không ngờ tới việc sẽ bị họ chặn ở ngoài cửa.
Bố mẹ tôi đuổi tôi ra ngoài.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi, có thể dùng một từ “bạc bẽo” để hình dung.
Bà ấy nói: “Mày còn có mặt mũi để quay về sao? Rõ ràng mày biết nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào mối làm ăn của nhà họ Mộ mới có thể tiếp tục kinh doanh. Giờ mày ly hôn rồi, chẳng lẽ mày muốn bức chết mẹ sao?
Tôi cúi đầu nhìn đồ Tết rơi trên đất.
Nỗi buồn tủi nhiều năm dâng lên trong lòng tôi.
Mặt tôi tràn đầy nước mắt, nhìn bố mẹ ruột: “Còn con thì sao? Con làm còn chưa đủ nhiều sao?”
Tôi không quan tâm những lời chửi mắng của họ, quay người rời đi.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi đã chuẩn bị tâm lý để tự sát rồi.
Tôi đột nhiên muốn biết nếu họ thấy tôi qua đời thì có hối hận về những chuyện lúc trước đã làm với tôi hay không.