Cale nhìn về phía nhà giả kim đang ngây ra và hỏi.
“Tôi có thể vào không?”
Nhà giả kim thuật mấp máy môi vài lần trước khi xác nhận rằng không có ai khác ở xung quanh, sau đó gã tránh sang một bên.
“Vào, haaaa, vào ngay đi.”
Cale ngay lập tức bước vào. Cậu bước đi thoải mái và khoan thai, như thể đang đi vào phòng khách của chính mình vậy.
Sau đó, cậu tiến đến một chiếc ghế bị gãy lưng và ngồi xuống.
Trong lúc quan sát xung quanh, cậu có thể thấy hàng tá các công cụ giả kim chưa được vệ sinh đúng cách.
Thuật giả kim trong thế giới này cũng tương tự với thuật giả kim ở Trái đất.
Nó cũng được sử dụng để làm ra vàng, tuy nhiên phương pháp thực hiện rất khác nhau.
Các nhà giả kim của lục địa phía Tây đã tìm cách sử dụng các nguyên tố tự nhiên để tạo ra vàng. Đặc biệt, họ đã cố gắng sử dụng nước, gió, đất, gỗ và lửa. Năm nguyên tố tự nhiên này là nguyên tố chính trong quá trình chế tạo vàng.
Năm nguyên tố này cũng là thứ gắn liền với mana.
Cạch!
Cale nhìn về phía chiếc bàn với bốn góc bị gãy trước mặt. Một cái bát tròn vừa được đặt mạnh trên đó.
“Trong nhà chỉ có nước lạnh thôi. Tôi không biết ngài là thể loại linh mục gì, nhưng hãy uống nước rồi về đi!”
Nhà giả kim đổ đầy nước vào bát và đẩy nó về phía Cale, vậy mà cậu thậm chí còn không buồn đếm xỉa đến cái bát.
Ánh mắt của cậu chỉ hướng đến những chai rượu trong phòng cùng với các công cụ giả kim thuật.
“Ngài đang nhìn gì vậy? Ôi trời, khỉ thật?!”
Nhận thấy ánh mắt của Cale đang hướng tới đống chai lọ, nhà giả kim trung niên vội vã tiến đến và đá chúng sang một bên.
“A, chết tiệt.”
Xoảng, xoảng, xoảng!
Đống chai va vào các công cụ giả kim thuật, và phát ra tiếng động lớn đến chói tai. Sự lộn xộn khiến người đàn ông trung niên nhăn mặt. Vào lúc đó, gã nghe thấy giọng nói của vị linh mục.
“Nhà giả kim nửa mùa nghiện rượu. Chế tạo chất độc và mấy quả bom nhỏ để các tổ chức ngầm sử dụng để giao chiến với nhau.”
Các nhà giả kim không thể chế tạo ra bom mạnh như bom ma thuật, nhưng, họ có thể mượn sức mạnh của tự nhiên để tạo ra những quả bom nhỏ.
Tuy nhiên, so với bom ma thuật có tỷ lệ thành công 100%, thì tỷ lệ thành công của chúng phụ thuộc vào việc sức mạnh của tự nhiên có thể giải phóng mana hay không.
Đó là lý do tại sao có thể nói rằng quả bom ma thuật hẹn giờ mà họ tìm thấy trong Lâu đài Maple thật tuyệt vời.
Ánh mắt của người đàn ông đang say mèm, mệt mỏi hướng về vị linh mục.
Hai người họ chạm mắt nhau.
“Tôi nghe nói rằng anh sẽ làm bất cứ việc gì miễn là được trả tiền. Tôi nói có sai không?”
Cale vẫn chưa biết tên của người đàn ông. Chỉ có một vài điều cậu biết về người này.
Người đàn ông này chưa bao giờ xuất hiện trong năm tập đầu tiên của “Sự Ra đời của Một Anh hùng”, và Billos chỉ có một lượng thông tin ít ỏi về gã.
‘Anh ta đã đóng vai nhà giả kim nửa mùa này trên dưới mười năm. Các tổ chức ngầm nghĩ rằng anh ta là thứ nửa mùa, vì chất độc và bom nhỏ của anh ta được chế tạo chỉ với đúng một nửa thời gian.’
Một nhà giả kim nửa mùa với 50% cơ hội thành công. Điều này khiến Cale phải khịt mũi.
‘Điều đó có nghĩa là anh ta biết cách tạo ra 50% hàng thật.’
Vậy là đủ rồi.
Những gì Cale muốn là một người có kỹ năng giả kim cơ bản và vài thứ khác. Người đàn ông trung niên này có cả những thứ khác ấy.
Nhà giả kim nửa mùa.
Không có ai biết tên gã .
Nhưng gã có rất nhiều biệt danh.
“Vậy nên, ngài đang muốn nói rằng sẽ trả tiền để tôi làm việc sao? Một vị linh mục đang muốn thuê tôi?”
“Đúng vậy.”
“… Hô!”
Nhà giả kim tiện tay nhặt một chai rượu trên sàn, dứt khoát mở chai và tu một hơi dài. Sau đó, gã dùng mu bàn tay lau sạch vệt rượu trên môi và lớn tiếng.
“Tôi chưa bao giờ thấy một linh mục điên như vậy!”
Soạt.
Người đàn ông trung niên hướng ánh mắt về phía vị linh mục dường như đang đáp lại câu nói của gã. Rồi đột nhiên, cơ thể gã bắt đầu run rẩy.
Cạch.
Cale đặt một cái chai nhỏ lên trên bàn. Trong đó chứa đầy một chất lỏng màu đen.
“Đ, đó-“
Hình ảnh đôi tay đang run lẩy bẩy của nhà giả kim lọt vào mắt Cale. Nhà giả kim chuyển ánh mắt khỏi chiếc lọ nhỏ và nhìn về phía linh mục.
Song, vị linh mục không đối mặt với nhà giả kim mà lại tập trung vào cổ tay trái của gã ta – một nơi không có bàn tay.
“Chất lỏng này có vẻ đen như cổ tay trái của anh vậy đó, nhà giả kim à.”
Cổ tay trái bị nhuộm đen, nó trông giống hệt như những gì còn sót lại của việc bị lửa thiêu cháy.
“C, cái này, chỉ là vì tôi bị trúng độc khi còn nhỏ thôi.”
Nhà giả kim vội vã kéo tay áo che lấy cổ tay của mình. Cale tiếp tục nhìn chằm chằm tay áo bên trái và nhẹ nhàng nói.
“Có vẻ như anh đã chọn cắt cụt bàn tay của mình thay vì chữa lành nó khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của chất độc.”
Cale nhớ lại những lời Billos đã nói với cậu.
‘Anh ta luôn than đau khi đi mua rượu.’
Người đàn ông trung niên tránh ánh nhìn của Cale.
“Đó không phải là việc ngài nên quan tâm, thưa ngài linh mục!”
“Hừm, tôi nghe nói rằng cơ thể của anh chuyển sang màu đen khi bị đầu độc bởi tử mana.”
Cơ thể của những người sử dụng tử mana sẽ trông y hệt như bị vô số mạng nhện đen bao phủ, còn người bị nhiễm độc bởi tử mana sẽ dần dần bị nhuộm đen cho tới khi chết.
Bất kỳ con người nào bị ảnh hưởng bởi tử mana, bao gồm cả những chiêu hồn sư, đều phải gánh chịu những cơn đau dữ dội trong suốt cuộc đời của họ.
“Chất độc màu đen đó nghiêm trọng đến mức nào? Tôi nghe nói rằng mỗi ngày anh đều bị đau?”
Nhà giả kim tư lự trong giây lát.
Gã không thể cho phép điều này tiếp tục được.Bằng mọi giá, gã không thể để mọi thứ bị hủy hoại bởi vị linh mục đột ngột xuất hiện này. Với suy nghĩ ấy, nhà giả kim thôi tránh ánh nhìn của vị linh mục và quay đầu lại. Ngay lúc đó, vị linh mục với đôi mắt xanh nhìn gã và mở miệng.
“Mười lăm năm trước…”
Nhà giả kim cảm thấy khó thở trước cụm từ này.
“Mười lăm năm trước, Tháp Chuông của Nhà giả kim tuyên bố rằng họ muốn đóng góp cho Đế quốc. Họ nhận nuôi một số trẻ em và trẻ mồ côi từ các khu ổ chuột, sau đó nuôi dạy và bắt chúng làm những công việc vặt vãnh. Hình như họ nói độ tuổi là từ năm đến mười lăm?”
Mười lăm năm trước. Đó là một khoảng thời gian khá dài.
“Các công dân của Đế quốc đã gửi những lời ca tụng đến Tháp Chuông của Nhà giả kim mà họ từng cho là tồi tệ trong quá khứ và bây giờ, đệ tử riêng của Chủ Tháp, là một đứa trẻ đến từ khu ổ chuột.”
Vài đứa trẻ mồ côi và trẻ em khu ổ chuột đã thể hiện sự thành công của chúng ở nhiều mức độ khác nhau.
“Sau đó, Tháp Chuông thông báo rằng họ đã gửi những đứa trẻ còn lại đến Tháp Giả kim trên khắp Đế quốc.”
Mọi người đã tin chúng vì những đứa trẻ thành đạt từ khu ổ chuột đã đưa tin.
Cale mỉm cười trong lúc quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông trung niên.
“Nhưng rồi, họ đã ngừng làm điều đó khoảng mười năm trước.”
Chết tiệt.
Cale gọi hành động đáng khen ngợi đó là: “chết tiệt.”
Bộp.
Cale ném vài tờ giấy lên bàn.
“Là do mười năm trước, họ đã bắt đầu thông đồng với hoàng tộc của Đế quốc để bắt cóc các công dân và sử dụng họ để làm thí nghiệm.”
Cale gõ vào các tài liệu mô tả việc đó và nói tiếp.
“Những đứa trẻ mà họ có thể giết mà không cần bận tâm về bất kỳ hậu quả nào, họ không cần chúng nữa.”
Cale đột nhiên ngừng lại. Mặc dù cả hai đều đang ngồi đối diện nhau, nhưng Cale vẫn nhìn người đàn ông như thể cậu đang nhìn xuống gã ta. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt tái nhợt đang run rẩy, gã gần như không thể thốt nên lời.
“D, dừng lại-“
Tất nhiên Cale không phải là người sẽ dừng lại như thế. Cậu tiếp tục nói với người đàn ông đáng thương.
“Và anh đã xuất hiện ở những khu ổ chuột này mười năm trước.”
Người đàn ông được cho là không phải một phần của Tháp Chuông ở thủ đô.
Có một vài Tháp giả kim khác trên khắp Đế quốc.
Nếu là mười năm trước, thì người đàn ông này chắn hẳn vẫn còn trẻ.
Đó là lý do Cale chú ý vào gã ta sau khi nghe báo cáo của Billos.
Mười năm của người đàn ông này và mười năm được mô tả trong thông tin mà Thánh tử đưa cho cậu, dường như chúng có liên quan tới nhau.
Cale khóa chặt mắt vào nhà giả kim dường như đang lẫn lộn trong dòng cảm xúc u sầu và sợ hãi, cậu cất tiếng hỏi.
“Tôi nghe nói rằng những người ở khu ổ chuột, đặc biệt là trẻ em, thích anh và gọi anh là ông chú hay thậm chí là chú?”
Có nhiều biệt danh được sử dụng để xưng hô với người này, vì không ai biết tên của gã.
Vậy nên Cale mới tìm đến gã.
“Thêm nữa, người ta đồn rằng anh luôn dành dụm số tiền còn lại sau khi mua rượu để mua thức ăn cho bọn trẻ.”
Những đứa trẻ của khu ổ chuột thích nhà giả kim nghiện rượu này, bởi gã luôn cho chúng thức ăn và chữa lành những vết thương cho chúng.
Cale hỏi người đàn ông với đôi đồng tử đang run lên dữ dội.
“Anh là ai?”
Ai là người đang hành động như một nhà giả kim nửa mùa, tự cắt cụt bàn tay của mình vì nó bị nhiễm độc bởi tử mana?
“Tôi, tôi, tôi-“
Người đàn ông trung niên ứ nghẹn, không thể đáp lại thành tiếng, bởi hỗn loạn, lo lắng, kinh sợ, và vô số những dòng xúc cảm đang sôi sục trong người đàn ông, khiến gã ta run lẩy bẩy.
Cale nói tiếp.
“Tháp Chuông đã phát triển một quả bom tử mana.”
Cơ thể đang run lên của nhà giả kim ngừng rung lên trong giây lát. Tuy nhiên, đôi mắt gã vẫn cử động như không thể tin được điều bản thân vừa nghe thấy.
“Tôi dám chắc đó là nhờ những đứa trẻ đã chết cách đây mười lăm năm, cũng như những người được sử dụng như chuột bạch trong mười năm qua.”
“A, ư.”
Người đàn ông trung niên phát ra tiếng rên rỉ và lấy tay che mặt.
Gã là một nhà giả kim tập sự đã bỏ trốn sau khi tìm ra sự thật từ mười năm trước. Lúc này, người đàn ông trung niên cảm thấy nỗi hoảng sợ ngột ngạt đè nén khắp cơ thể mình.
Đó là nỗi sợ bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông như đang chìm trong đầm lầy sợ hãi nghe thấy giọng nói của vị linh mục.
“Tôi định phá hủy Tháp Chuông.”
Anh nghe vị linh mục nói một từ khác.
“Chắc chắn.”
Chắc chắn sẽ phá hủy nó.
Câu nói đó như như tiếng sấm gầm lên xuyên qua nỗi sợ của gã. Người đàn ông hạ tay phải khỏi mặt và nhìn về phía vị linh mục.
Vị linh mục đó có một biểu cảm thật đáng sợ. Ánh mắt thờ ơ không biểu lộ sự hạnh phúc, tức giận, hay ủng hộ ấy thật khủng khiếp. Vị linh mục lại cất lời.
“Tôi sẽ hỏi anh một lần nữa. Anh là ai?”
Cale nhìn xuống người đàn ông đang co rúm lại.
Gã ta là một người xấu xa nhưng lại tốt bụng.
Mặc dù kỹ năng của gã không nổi bật, nhưng gã ta vẫn là một người có lương tâm, có cảm giác tội lỗi và mang trong mình tinh thần trách nhiệm cao.
Gã biết hối hận. Gã có nhận thức đạo đức của riêng mình.
Cale đã xác định rằng nếu chỉ có một điện thờ sẽ gây khó khăn khi cậu tái lập lại Giáo đoàn Thần Mặt trời trong Đế quốc.
Điều đó có nghĩa là cậu cần một nguồn sức mạnh khác.
Chính vì vậy nên Cale nghĩ đến nội chiến Vương quốc Whipper.
Cậu ngẫm lại những pháp sư không phải là một phần của Ma Tháp đang ẩn náu kia. Họ đã nổi dậy chống lại Ma Tháp và bỏ trốn.
Cậu chắc chắn sẽ có những nhà giả kim trong hoàn cảnh tương tự, ngay cả khi con số đó vô cùng ít ỏi đi nữa.
Cậu cần đưa họ ra ngoài.
Cậu cũng cần một người nào đó lãnh đạo họ.
Hình tượng nhà lãnh đạo này chính là người mà Cale đang cố tìm kiếm.
Giọng của Raon vang lên trong đầu Cale.
– Nhân loại, kẻ nghiện rượu này cũng thí nghiệm trên những đứa trẻ tội nghiệp cách đây mười lăm năm à?
‘Ai mà biết được?’
Cale không có cách nào để biết. Tất cả họ đều khá giống nhau đối với cậu.
Ngay thời điểm đó, cậu nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên.
“R, Rei Stecker. Đó là tên tôi.”
Rei Stecker. Một nhà giả kim mới với những kỹ năng bình thường đã ở tại Tháp Giả kim phía Nam Đế quốc với tư cách là thực tập sinh trong một tháng. Lần đầu tiên sau mười một năm dằng dặc, gã nói lên cái tên của mình.
Ký ức mười một năm về trước lập tức ùa về ngay khi gã nói cái tên đó.
“Một tháng. Họ giao cho tôi, một thực tập sinh, phụ trách trẻ em của khu ổ chuột trong một tháng. Họ nói với tôi rằng bọn trẻ đến từ thủ đô. Tôi không biết gì khi chăm sóc chúng và tôi-“
Gã đã trở nên thân thiết với họ.
“Sau một tháng tôi đã thấy một cuộc thử nghiệm, và rồi trong quá trình thử nghiệm-“
Vai của Rei rung lên, cơ thể người đàn ông gầy gò như thể sắp đổ xuống.
Gã đã nắm lấy tay đứa trẻ mà mình thân thiết nhất. Gã muốn cứu đứa trẻ. Lúc đó, móng tay của đứa trẻ đã làm xước mu bàn tay gã và Rei đã bị đầu độc bởi tử mana.
Tháp Giả kim phía Nam đã cố gắng loại bỏ gã. Gã đã tự cắt cổ tay của mình và bắt đầu chạy trốn. Gã chạy như một kẻ điên. Chúng ngừng truy đuổi gã 1 năm sau đó, như thể chúng cho rằng gã đã chết.
“Tôi đã chứng kiến tất cả những gì bọn khốn đó đã làm.”
“Rei Stecker, tôi không đến đây để nghe câu chuyện của anh.”
Rei nhìn về phía linh mục.
“Tôi đến để thuê anh. Nghe bảo anh sẽ làm bất cứ điều gì miễn là được trả tiền?”
Những lời đó khiến Rei Stecker bình tĩnh lại. Thế rồi, gã nhìn về phía chai đựng đầy tử mana trên bàn. Gã cũng đã xem các tài liệu bí mật của Tháp Chuông.
Vị linh mục trước mặt gã đang rất nghiêm túc.
“Tôi sẽ cho anh bao nhiêu tiền tùy thích. Anh sẽ theo tôi bất kể điều kiện của tôi là gì chứ?”
Rei Stecker run giọng hỏi sau khi nghe câu chất vấn của vị linh mục.
“… Ngài định phá hủy Tháp Chuông?”
“Đúng vậy. Tôi cam đoan.”
Rei bật dậy.
Sau đó, gã bước tới góc phòng và nhấc một tấm ván gỗ lên. Có một cái hộp bên dưới nó.
Rei mở hộp và lấy ra một lọ thủy tinh.
Cạch.
Gã đặt chiếc lọ lên trên bàn.
Có một bàn tay đen bên trong cái lọ. Bàn tay đó không hề bị thối rữa dù chỉ một chút.
Có một vết xước nhỏ trên mu bàn tay.
Rei Stecker không thể vứt bỏ bàn tay đã ôm lấy đứa trẻ.
Cale có thể thấy cảm giác tội lỗi và tức giận đang bùng cháy trong mắt Rei.
Cale bắt đầu nói.
“Chờ tôi. Tôi sẽ trở lại với một bản hợp đồng.”
“Tôi không cần tiền. Xin hãy giúp tôi giải quyết tội lỗi của mình.”
Cale dừng lại một lúc trước khi đứng lên. Cậu nhìn về phía Rei, người đang nhìn mình chăm chú, và cất lời.
“Nếu đó là những gì anh muốn, thì chúng tôi sẽ làm vậy.”
Mặc dù Cale trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Rei lại nhăn mặt. Khóe môi gã đang run rẩy.
Cale nói một điều cuối cùng với gã trước khi rời khỏi căn nhà tồi tàn.
“Uống một hớp nước lạnh và tỉnh táo trở lại đi. Tôi không quan tâm lắm đến mấy người nghiện rượu.”
Cạch.
Cale rời đi sau khi nói vậy và cánh cửa đóng lại sau lưng cậu.
Rei Stecker nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc trước khi nhấc bát nước lạnh lên và uống hết nước bên trong.“Ực.”
Cạch.
Gã đặt chiếc bát xuống bàn và nói.
“Bây giờ mình cảm thấy thật sảng khoái.”
Gã đã không cảm nhận được thứ cảm giác này trong suốt mười một năm ròng.
* * *
Ngày đầu tiên của cuộc điều tra.
Thế tử Alberu nhìn vào Vatican của Giáo đoàn Thần mặt trời rồi thì thầm với Cale.
“Có một cái bàn bí mật trong một căn phòng bí mật hả?”
Loại tư thế trò chuyện trông cực kỳ thân thiết của họ khiến các vệ sĩ, thư ký và người hầu tò mò, nhưng đó không phải vấn đề với Cale. Cale chân thành trả lời câu hỏi của Alberu.
“Vâng, thưa điện hạ. Rõ ràng, đó là cả một đống kho báu.”
“Hừm.”
Alberu càu nhàu và giấu đi nụ cười.
Cale quan sát Alberu và nhớ lại những gì Thánh tử Jack đã nói với cậu.
‘… Tôi không chắc liệu họ có tìm được Sự kết tội của Mặt trời hay không.’
Sự kết tội của Mặt trời.
Chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ mỹ miều để Thánh tử sử dụng khi chiến đấu chống lại kẻ thù và tập hợp các tín đồ.