– Ta đoán lũ khốn của Đế quốc đang nghĩ rằng ta thực sự phiền phức.
Tại sao thế tử lại đột nhiên tự mắng mình vậy?
Cale yên lặng chờ thế tử nói tiếp. Vì anh ta đang trông vô cùng hạnh phúc.
“Tôi chưa bao giờ thấy ngài như thế này.”
Đột nhiên Cale cảm thấy buồn nôn.
– Ta là thế tử, người tìm kiếm công lý cho vương quốc của mình khi tìm kiếm tổ chức đã gây ra vụ nổ bom ma thuật ở Vương quốc Roan chúng ta.
Biểu hiện của Cale thậm chí còn trở nên tệ hơn.
Mặt khác, khuôn mặt của thế tử Alberu lại rạng rỡ như thể anh đang vô cùng mãn nguyện.
– Ta trông giống như một thế tử đã đặt mục tiêu đuổi lũ khốn chết tiệt đó khỏi lục địa phía Tây hơn là chú ý đến những gì đang xảy ra. Ta đã thể hiện sự thông cảm với Đế quốc vì đã phải chịu một sự cố tương tự và đã thúc giục họ làm việc cùng nhau để tìm ra thủ phạm.
Cale cất lời.
“Đế quốc hẳn đang rất đau đầu.”
– Đúng vậy. Ta thích điều đó.
Đã được một thời gian kể từ lần cuối Alberu cười tươi trước mặt Cale như thế này. Cale tránh ánh mắt của anh ta và bắt đầu nghĩ rằng Đế quốc đã bị đặt vào một tình thế khó xử.
Vương quốc Roan.
Một vương quốc không mạnh cũng không yếu. Tuy nhiên nó là một vương quốc có lịch sử lâu đời ở lục địa phía Tây.
Nếu thế tử của vương quốc đó tràn đầy tinh thần làm việc vì lẽ phải và gây ra khung cảnh ấy, thì Đế quốc sẽ không thể bỏ qua anh ta. Nhưng dù vậy, họ cũng không thể hét ‘công lý’ với anh ta được.
“Vì chúng là đồng phạm.”
Cả Cale và Alberu đều không thể xác nhận liệu Đế chế Mogoru có liên quan đến tổ chức bí mật Arm và vụ khủng bố bom ma thuật của họ trên Vương quốc Roan hay không.
Thế nhưng, Đế quốc chắc chắn có liên quan đến cuộc tấn công của tổ chức bí mật vào Giáo đoàn Thần Mặt trời và họ cũng đã cố gắng giết Thánh Tử và Thánh Nữ giả mạo.
Đó là lý do tại sao họ muốn gạt các vụ khủng bố sang một bên càng lặng lẽ càng tốt.
Vậy nên nếu vị thế tử này tiếp tục mang chuyện này ra nói sẽ khiến họ vô cùng khó chịu.
Nhưng Alberu đã phải hành động như vậy để che giấu mối liên minh của mình với các vương quốc khác.
“Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc làm một điều vĩ đại chứ?”
– Ta đã giả vờ như thế thôi.
Cale lắc đầu trước lời nói của Alberu.
“Giả vờ? Điện hạ luôn là một người như vậy mà. Ngài thật công bằng và minh bạch.”
– Đủ rồi.
Alberu bắt đầu cau mày, nên Cale im lặng. Alberu đang nói chuyện với người thậm chí còn tệ hơn mình.
– Dù sao đi nữa, ta đã yêu cầu ngày đêm điều tra địa điểm đánh bom.
“Một cuộc điều tra?”
– Đúng. Ta nói ta muốn tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, nói rằng ta muốn quan sát xung quanh Vatican của Giáo đoàn Thần Mặt trời và quảng trường phía trước nó. Ta liên tục hỏi ngay cả khi chúng đang có chiến tranh.
“Đế quốc không tức giận sao?”
– Ta đã chầm chậm thúc chúng vài phát.
Cale không tin anh ta chút nào. Cale kìm lại sự chế giễu của mình và thắc mắc.
“Thưa điện hạ, dựa trên hiện thực là ngài đã liên lạc với tôi, tôi đoán rằng Đế quốc đã đồng ý cuộc điều tra của ngài?”
– Đã một năm kể từ khi sဴsự việc xảy ra. Họ đã đồng ý khi nghĩ rằng ta sẽ không thực sự đến để tìm bất cứ điều gì.
Alberu gõ vào bàn và nói tiếp.
-Sẽ rất tuyệt vời khi xem Thuật giả kim trong khi chúng ta đang quan sát xung quanh, phải không?
Nó không tuyệt chút nào.
Cậu đã có cảm giác xấu kể từ khi lưng mình bắt đầu ngứa ngáy.
“Không phải Đế quốc đang có tâm trạng tồi tệ vì họ mất một lâu đài vào tay Vương quốc Whipper sao?”
– Đúng vậy đấy. Vậy nên ta nghĩ rằng họ đang cố gắng thay đổi sự chú ý của người dân bằng cách đánh sang chuyện họ đang hợp tác với chúng ta để điều tra vụ khủng bố.
Alberu nhìn thẳng vào mắt Cale khi anh nói.
– Đế quốc có lẽ đã nhân danh điều tra để lấy mọi thứ có lợi. Đúng không?
“…Tôi cho là vậy?”
– Thánh Tử và Thánh Nữ vẫn khỏe chứ?
“Họ đều-“
Cale đột nhiên có một suy nghĩ và ngừng trả lời. Sau đó cậu mỉm cười.
“Điện hạ.”
– Sao?
Alberu nhìn Cale, người không còn vẻ bực bội, và giục cậu tiếp tục.
“Ngài đang nghĩ rằng có thể có kho báu ở trong nhà thờ?”
– Cậu không nghĩ vậy à?
Tuyệt đối không.
Cale gần như chắc chắn rằng sẽ có điều gì đó mà.
Đây là trực giác của cậu với tư cách là một người đã đọc tiểu thuyết giả tưởng trong nhiều năm.
Giáo đoàn Thần Mặt trời đã tồn tại như một tôn giáo chính thức của Đế quốc xuyên suốt hàng trăm năm.
Nhất định họ đã cất giấu một số kho báu quý giá của mình ở đâu đó. Đế quốc vẫn chưa phá hủy các tòa nhà và nhà thờ không bị ảnh hưởng bởi vụ đánh bom.
Raon yên lặng lắng nghe trong góc từ nãy giờ, bắt đầu nói trong tâm trí Cale.
– Nhân loại, nhân loại! Chúng ta sẽ đi tìm kho báu sao? Ta rất giỏi trong việc săn tìm kho báu đấy!
Cale cười lớn hơn.
Ngay cả khi Thánh tử không biết gì và Thánh nữ chán ghét giáo đường…
‘Nhưng chẳng lẽ họ không biết về bất kỳ vị trí bí mật nào?’
Cale nghe thấy giọng của Alberu cất lên khi cậu đang sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.
– 5:5. Ta sẽ lấy một nửa.
Ánh mắt của Cale hướng về phía Alberu.
– Ta rất hào phóng.
“Ngài sẽ không chuyển kho báu tới cung điện?”
– Ta sẽ bán lại và lấy ít tiền. Tài chính cá nhân của ta bị thiếu hụt sau khi chi trả hết cho tất cả mấy lọ thuốc đó.
Giọng nói của Raon tiếp tục vang lên trong tâm trí Cale.
– Nhân loại, ngươi và thế tử toàn cười như vậy! Ngươi lại đang cười như thế lần nữa!
Cale ngồi thẳng dậy và hỏi thế tử một câu.
“Khi nào ạ?”
– Tháng mười hai. Họ nói rằng chúng ta nên đến ăn mừng cuối năm với họ. Ta đoán họ muốn thể hiện sự giàu có của mình.
“Sự giàu có? Không phải Đế quốc hiện đang che giấu sức mạnh của họ sao?”
Đế chế đã che giấu sức mạnh nòng cốt của họ, bao gồm cả Thuật giả kim, ngay cả trong cuộc chiến của họ với Toonka. Điều này thậm chí còn chẳng thú vị tí nào.
– Dù sao thì chúng ta cũng sẽ hướng tới Đế quốc vào đầu tháng 12.
Hiện tại đã là giữa tháng mười một và đầu mùa đông.
Cale chuẩn bị để tắt thiết bị liên lạc hình ảnh và nói lời tạm biệt với Alberu.
“Tôi sẽ gặp ngài tại thủ đô, thưa điện hạ.”
Đúng như dự đoán, Alberu cúp máy ngay khi nghe câu trả lời của Cale. Vị thế tử này dường như không bao giờ thay đổi.
* * *
Cale di chuyển nhanh hơn những người khác khi có Raon và Choi Han đi cùng.
Cậu hiện đang gặp cha mình trong văn phòng của ông ở dinh thự Henituse. Cậu đã không ở đây trong một thời gian.
“Thưa cha.”
“Ừ.”
Bá tước Deruth không thể ngừng mỉm cười khi nhìn thấy con trai mình sau một thời gian dài.
Bá tước tin rằng Cale đã sống ẩn thân tại biệt thự ở Làng Harris cho đến khi cậu đi đến một vương quốc khác để thực hiện nhiệm vụ của thế tử.
“Cha thấy đấy, con-“
“Cứ nói một cách thoải mái đi.”
Có một lý do khiến Cale về đây trước những người khác.
“Con dự định đưa một số người mà con biết đến lãnh thổ của chúng ta.”
Những người con biết.
Tất nhiên cậu đang nói về tộc Hổ. Sẽ rất khó khăn và rắc rối khi giấu họ đi vì số lượng và kích thước của họ.
Bá tước Deruth nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của con trai mình và hỏi.
“Bao nhiêu người?”
“Khoảng hai mươi. Họ đã mất đi nhà cửa, rất tội nghiệp và đáng thương ạ.”
“Họ có phải là một gia đình không?”
“Vâng thưa cha.”
“Hừm.”
Bá tước Deruth bắt đầu suy nghĩ.
Đầu mùa đông. Những người lang thang khắp nơi mà không có nhà. Ông chắc chắn rằng những người này đã đi mà không thu hoạch được gì vào mùa thu.
“Có vài người lớn, còn cả trẻ em và người già nữa.”
Bá tước Deruth cau mày sâu hơn sau khi nghe những lời của Cale.
Ông đang nghĩ đến những con người đáng thương này đã khốn khổ như thế nào khi đi tìm nhà mới.
Bá tước Deruth nhấp một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh. Ông hướng mắt về phía con trai của mình sau khi trà đã làm ấm ông một chút.
Ông hiểu tại sao con trai mình lại muốn đưa họ đến đây. Con trai ông thực sự là một người đàn ông có tấm lòng bao dung.
Cale quan sát phản ứng của Deruth và nói với giọng đáng thương nhất có thể.
“Thưa cha, đó là lý do tại sao con mong rằng họ được phép nhập cư vào Làng Harris. Sẽ ổn chứ ạ?”
Lãnh chúa của vùng là người quyết định liệu những cư dân mới có thể di chuyển vào lãnh thổ hay không. Cale tỏ ra thận trọng bởi vì cậu không chỉ mang theo một vài vị khách, mà cậu còn cho họ cư trú trong lãnh thổ của mình.
‘Nhưng mình chắc chắn ông ấy sẽ cho phép.’
Dựa trên tính cách của ông, cậu nghĩ rằng Deruth sẽ không phản đối. Bá tước chậm rãi cất lời.“Có một chút khó khăn.”
Cale nao núng.
“Sao cơ ạ?”
Cậu không ngờ rằng Deruth sẽ nói không.
Cậu không mong đợi điều đó chút nào. Bá tước Deruth tiếp tục nói vào lúc đó.
“Làng Harris là phần gần với phía Bắc nhất của lãnh thổ chúng ta. Và Liên minh phương Bắc dự kiến sẽ tấn công vào mùa xuân.”
Bá tước Deruth tự nhận mình là một người ích kỷ, tuy nhiên, ông vẫn thể hiện sự ấm áp với người dân trong lãnh thổ của mình.
“Chính vì vậy, ta cũng có kế hoạch di dời những người dân hiện đang ở phía Bắc trước mùa xuân. Chúng ta không thể để họ ở một nơi nguy hiểm như vậy.”
Cạch.
Deruth đặt tách trà xuống bàn và tiếp tục nói.
“Hãy mang những người đó đến dinh thự. Ta sẽ cho họ chỗ để ở.”
Cale quan sát Bá tước Deruth mà không thể nói được gì. Bá tước bắt đầu nói tiếp sau khi nhìn thấy phản ứng của Cale.
“Con không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Lãnh thổ của chúng ta có rất nhiều mỏ, nghệ thuật cũng phát triển nên chúng ta chưa bao giờ phải cảnh giác với người ngoài. Dinh thự cũng trở nên lớn hơn vì chúng ta đã gia cố lại các bức tường. Ta thậm chí có thể hỗ trợ nhu cầu tiền bạc cho những người đó.”
“Cha.”
Cale thận trọng cắt lời Bá tước Deruth, người có vẻ sẽ tiếp tục nói, và đáp lại.
“Họ là tộc Hổ.”
“Hửm?”
“Họ là những người thú tộc Hổ.”
Bá tước Deruth chuyển tầm mắt về phía con trai của mình trong khi tự hỏi tại sao cậu đột nhiên nói về tộc Hổ.
“Thưa cha, những người con mang theo đến từ tộc Hổ.”
Cale giải thích cho Bá tước Deruth, người có vẻ đang bối rối.
“Họ rất mạnh. Họ là một sự trợ giúp tuyệt vời khi chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh. Con nghĩ đến việc đưa họ đến vì họ đang lang thang không nhà cửa.”
Bá tước Deruth thốt lên sau một lúc lâu.
“Con đã làm tốt.”
“Vâng.”
Cale vui vẻ nhận lời khen ngợi của Bá tước.
“Cha. Việc khôi phục Làng Harris đã hoàn thành, nhưng chúng ta không có bất kỳ cư dân nào sinh sống ở đó.”
‘Tộc Hổ cũng muốn ở nơi được rừng bao quanh.’
“Con nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta cho họ ngôi làng như một căn nhà mới.”
“Con nói đúng.”
Bá tước gật đầu đáp.
Có một nét cười khác đang hiện hữu trên khuôn mặt ông lúc này. Raon theo dõi cặp cha con trò chuyện trong khi vẫn ở trạng thái tàng hình và nói trong tâm trí Cale.– Nhân loại, bá tước đang cười giống những lúc ngươi đi lừa gạt! Kinh ngạc thật đấy! Rất giống ngươi!
Cale không chú ý đến lời của Raon và hành xử như thể đó chỉ là nhạc nền. Bá tước ban cho con trai mình một mệnh lệnh với tư cách chủ nhân của lãnh thổ.
“Ta sẽ giao việc đó cho con.”
“Vâng thưa cha.”
Cale trò chuyện với Bá tước một lúc nữa trước khi đứng dậy. Bá tước Deruth nói tiếp khi Cale tiến đến cửa.
“Dù con có bận rộn thì cũng phải thường xuyên ló mặt ra. Mẹ và hai em cũng đang chờ con đấy.”
“Con biết rồi. Con sẽ cố dành thời gian đầu năm ở đây.”
“Tốt.”
Cale bước ra khỏi văn phòng.
Kim Rok Soo đã trở thành Cale. Vốn là người không có quan hệ huyết thống nên từ lâu những cuộc trò chuyện thế này luôn khiến cậu cảm thấy hơi khó xử.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian để tiếp tục cảm nhận loại khó xử này.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, Cale ghé thăm quán trà trong thành phố.
<Hương trà chất thơ>
Đó là quán trà do Billos của Hiệp hội Thương nhân Flynn điều hành. Một công nhân đã điều hành nó kể từ khi Billos đến thủ đô, nhưng nó vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Và hôm nay, chủ của nó đã quay trở về.
“Lâu rồi không gặp.”
“Cậu vẫn khỏe chứ, thiếu gia?”
Khuôn mặt hệt như con heo đất của Billos tràn ngập niềm vui.
Hắn ta hiện đang sử dụng các thiết bị ma thuật mà Cale đã giao cho, cũng như những lợi ích mà hắn nhận được từ Nội chiến Vương quốc Whipper, để tăng ảnh hưởng của mình trong Hiệp hội Thương nhân Flynn.
“Tàm tạm. Ta không nghĩ ngươi sẽ đến ngay sau khi ta liên lạc.”
“Tôi tình cờ đến khu vực này. Dù sao thì tôi cũng nên đến ngay khi cậu gọi cho tôi, thiếu gia.”
Billos đã nói lên cảm xúc thật sự của mình. Lý do hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến là vì Cale không bao giờ lãng phí thời gian của cậu.
Linh tính của một thương gia đang mách bảo hắn.
Nó nói với hắn rằng sẽ luôn có điều gì đó xảy ra mỗi khi nào Cale gọi cho hắn ta.
Billos đã vội vã chạy đến ngay lập tức vì hắn tò mò không biết lần này sẽ thế nào.
Cale chậm rãi mở lời.
“Hãy đến Đế quốc.”
“…Đế quốc?”
Billos không bị sốc. Bởi vì hắn đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì Cale sẽ nói.
Cale thêm vào.
“Ừ. Nhưng ngươi có biết Nhà giả kim nào không?”
“…Vâng?”
Cộp. Cộp.
Cale vừa gõ lên bàn vừa nói tiếp với giọng suy ngẫm.
“Ta chắc chắn có một số Nhà giả kim đã bị Đế quốc gạt sang một bên vì đã không thể trở thành một phần của Tháp chuông của Nhà giả kim. Cũng giống như ở Vương quốc Whipper.”
Giống như ở Vương quốc Whipper.
Trong thời gian Ma tháp cai trị vùng đất, có những pháp sư đã rời khỏi đó sau khi chứng kiến những thí nghiệm tàn ác và áp bức người dân, cũng như một số người đã bị đuổi đi sau khi yêu cầu Ma tháp thay đổi phương pháp của chúng.
Mặc dù Tháp Chuông của Nhà giả kim lúc này khá yên tĩnh, nhưng họ cũng đang tiến hành những thí nghiệm tàn nhẫn.
Chắc chắn có những người không thể chịu đựng được những thí nghiệm như vậy và đã tự ý hành động hoặc bỏ đi.
Cale nhìn Billos từ từ mở miệng. Billos nói tiếp.
“Mặc dù tôi không biết bất kỳ ai nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm thấy một ai đó.”
“Tốt. Đó là kiểu trả lời mà ta thích.”
Thật dễ dàng để nói chuyện với Billos. Billos thận trọng hỏi Cale đang có biểu cảm hài lòng.
“Nhưng cậu định làm gì nếu tìm thấy một Nhà giả kim?”
“Để họ làm việc.”
“…Sao?”
Cale phớt lờ câu hỏi của Billos và chỉ nói những gì cậu cần nói.
“Ngươi có biết nơi để mua các nguyên liệu cho Thuật giả kim không?”
“… Ở Đế quốc có rất nhiều.”
“Vậy thì hãy mua thật nhiều những thứ mà ta bảo.”
“… Ờ, ừm. Được ạ.”
Raon bắt đầu nói trong đầu Cale.
-Nhân loại! Chúng ta cũng sẽ tạo ra cột lửa đó sao?
Rồng Cổ đại hàng nghìn năm tuổi cũng có một lượng kiến thức đáng kể về Thuật giả kim. Eruhaben nhìn chất lỏng tạo ra cột lửa và nói.
“Hô, con người đã tạo ra thứ gì đó khá thú vị.”
Eruhaben hiện đang nghiên cứu trong Tổ Rồng của mình sau khi bị thứ đó thu hút.
Cale đã lập kế hoạch để có được mọi thứ cậu ấy cần khi ở Đế quốc.
– Nhân loại, điều này nghe có vẻ vui đấy!
Không lý nào mà họ không thể làm được trong khi Đế quốc thì có thể.