Tuy nhiên, mọi thứ vẫn tiến triển tốt đẹp mặc dù Cale đang cảm thấy ớn lạnh.
– Nhân loại, đứng yên cũng vui thật.
Cale khẽ gật đầu trước nhận xét của Raon.
‘Dĩ nhiên rồi. Ở yên là tuyệt nhất.’
Núi là núi và sông là sông (Note: đây là một câu triết học Phật giáo nhằm miêu tả Cale là một người từng trải). Cale cùng với sứ giả đi hai bên Thế tử như nước sông chảy dọc con đường.
Đương nhiên, những người đảm nhận vai trò vệ sĩ của Thế tử di chuyển xung quanh anh.
Đúng lúc đó, một quan chức cấp thấp đến gần họ.
“Thiếu gia Cale, chúng ta sẽ sớm đi đến ma trận dịch chuyển.”
‘Sao anh ta đến đây chỉ để nói với mình như vậy?’
Cale thấy thật kỳ lạ khi vị quan chức này đến đây để thông báo cho cậu, nhưng dù sao cậu cũng cảm ơn anh ta vì sự quan tâm ấy.
“Ừ, cảm ơn vì đã cho ta biết.”
“Vâng. Đó là lý do tại sao điện hạ bảo cậu đi lên phía trước.”
“…Gì?”
“…Vâng?”
Cale hỏi và viên chức đó hỏi ngược lại. Viên chức nhìn Cale, người đang chớp mắt bối rối, và nói tiếp.
“Ừm, cậu không nghe điện hạ nói về việc này sao?”
“…Ta không chắc ngươi đang nói về cái gì.”
Viên chức hơi lúng túng nhìn về phía trước và ánh mắt của Cale cũng hướng về nơi đó.
Đội Hiệp sĩ đang bảo vệ sứ giả, và nhân vật chính Thế tử, đang đứng đằng sau họ. Alberu và Cale chạm mắt.
Alberu cười rạng rỡ.
Cale nao núng.
“Thiếu gia Cale, nhanh đến đây nào!”
Alberu ra hiệu cho cậu nhanh lên, và vị viên chức vừa thở phào nhẹ nhõm rằng mình không làm gì sai vừa nhìn về phía Cale.
“…Hãy lên đó ngay bây giờ.”
Cale cùng các hộ vệ của mình từ từ tiến về phía Alberu.
Alberu mỉm cười khi nhìn Cale thản nhiên bước tới chỗ anh ta mặc dù chính Thế tử đã gọi cậu trong khi được bao quanh bởi các quan chức cấp cao.
“…Điện hạ, ngài gọi tôi ạ?”
“Đúng. Cậu sẽ vào ma trận dịch chuyển cùng ta.”
Cale kìm lại sự lo lắng của mình khi thấy Alberu giả vờ tốt bụng và hỏi.
“Đến ma trận dịch chuyển của cung điện?”
“Không. Lần này chúng ta sẽ đến ma trận dịch chuyển bên bức tường lâu đài. Ta định cho người dân xem lễ diễu hành sứ giả của chúng ta.”
‘Haa, thật sao?’
Suy nghĩ của Alberu hiện rõ trong đầu Cale.
Alberu hiện đang được biết đến là một vị thế tử sẽ không từ bỏ cuộc điều tra vụ khủng bố. Hơn nữa, mọi công việc của đất nước mà anh ta tham gia đều đem lại kết quả khả quan. Một người tài năng như vậy đang tập trung vào việc thực thi công lý.
Vị thế tử chính trực này đang rời đi theo lời mời của Đế quốc.
Anh đang rời đi để tìm ra sự thật.
Bên cạnh ngài là Cale Henituse, người hùng của vụ khủng bố. Không có chuyện anh ta để họ đi trong lén lút.
Cale bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Vậy nhưng Alberu lại giả vờ không biết Cale đang nghĩ gì và tiếp lời.
“Ta sẽ có thể lại được thấy hình ảnh các công dân mong ngóng Thiếu gia Khiên Bạc một lần nữa! Hahahaha!”
Thiếu gia Ngân Quang. Thiếu gia Khiên Bạc.
Cale ghét những biệt danh đó.
Nhưng Cale đồng ý rằng đây là bước đi đúng đắn của Thế tử. Cậu đáp lại Alberu.
“Tôi không thể so sánh với ngài, thưa điện hạ, vì tinh tú của vương quốc chúng ta. Không phải vậy sao ạ?”
Cale kính cẩn hỏi trong khi nhìn các quan chức khác gật đầu.
“Tất nhiên. Điện hạ là vì tinh tú của vương quốc như ngài đã nói, thiếu gia Cale!”
“Vì tinh tú! Ta thực sự thích cụm từ đó đấy!”
Một nửa trong số các sứ giả là các quý tộc đi theo Alberu. Trong khi nửa còn lại là các quý tộc thấp kém hơn. Họ là những người từng đi theo các hoàng tử và quan chức khác vốn xuất thân từ các gia đình quý tộc trung lập.
Các quý tộc cấp thấp và quý tộc trung lập không thể không cảnh giác với Alberu khi quyền lực của anh ta tiếp tục phát triển, vì vậy mỗi người đều thêm vào ít nhất một lời tâng bốc dành cho anh ta.
Cale nở một nụ cười hài lòng khi cậu thấy nét cười trên mặt của Alberu bắt đầu co giật. Đúng lúc đó, giọng nói của một quan chức truyền đến tai cậu.
“Thiếu gia Cale, có vẻ điện hạ rất yêu quý cậu.”
Nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cậu sau khi nghe bình luận đó.
Cale Henituse, người mà thế tử đang nắm quyền đích thân gọi đến. Mọi người hiện đang vô vùng hiếu kỳ về quý tộc này.
Mỗi ánh mắt của các quan chức đều có những ý nghĩa khác nhau khi họ nhìn vào con trai của một quý tộc mà họ không biết sẽ phải tiếp chuyện như thế nào trong tương lai.
Cale chỉ cười và nghĩ.
‘Họ nói có cái gì ngon ở thủ đô Đế quốc ấy nhỉ?’
Mặc dù họ sắp làm một điều gì đó lớn lao, nhưng cậu không định làm quá nhiều việc.
Thế tử ra lệnh cho sứ giả.
“Đi nào.”
Và họ bắt đầu di chuyển.
* * *
Cale sử dụng ma trận dịch chuyển để đến lãnh thổ Gyerre.
“Phụt, a hèm, a hèm.”
Cậu phớt lờ Alberu đang cố gắng nhịn cười ở phía bên kia. Giọng nói của Raon vang vọng trong đầu Cale.
– Nhân loại, đứa trẻ có tấm khiên mô phỏng của ngươi chắc chắn sẽ lớn lên thật tốt! Nó sẽ thành công!
Cale cau mày trước khi nhanh chóng mỉm cười trở lại.
Sự cổ vũ dành cho sứ giả và thế tử thật tuyệt vời. Tuy nhiên, trong đó cũng có những giọng nói hét lên hướng đến thiếu gia Khiên Bạc.
‘Họ không quên đi sao?’
Phần tồi tệ nhất là khi một đứa trẻ hét lên, ‘Em muốn trở thành một người tuyệt vời như cậu, thiếu gia!’
Cha cậu bé đã nâng cậu lên cao để cậu có thể nhìn rõ hơn.
Ánh mắt của hai người họ chạm nhau và Cale vô thức thốt lên.
‘Giống ta không ngầu chút nào đâu.’
Đồng tử của đứa trẻ rung lên, Cale nhận ra những gì mình đã nói, và Alberu nín cười. Cha của đứa trẻ cũng trở nên lo lắng.
Cale nhìn về phía người cha và nói bừa điều vừa nhảy ra trong đầu mình.
‘Thay vào đó hãy trở thành một người giống như cha của mình nhé. Chỉ có cha mẹ em mới đủ ngầu để ôm và nâng em lên như thế này.’
Người cha đã xúc động còn đứa trẻ thì trở nên phấn khích sau khi nghe rằng cha mình tuyệt như thế nào.
Daltaro, nhà ngoại giao phụ trách các sứ giả, rất hài lòng với câu trả lời của Cale.
Cale im lặng và đi theo đoàn diễu hành vào ma trận dịch chuyển.‘…Khó khăn thật đấy.’
Diễn kịch không mục đích không phải là sở thích của Cale.
Nhưng mà, bây giờ đã có một mục đích rồi.
Biểu hiện của Cale hướng về một vị thiếu gia quý tộc.
Có một nhóm đang cúi đầu trước các sứ giả của Thế tử.
“Thật vinh dự khi được gặp người, thế tử điện hạ.”
Có một người phụ nữ lớn tuổi đứng phía trước nhóm người.
Cale trông thấy mái tóc trắng của bà được búi lên mà không có một sợi tóc nào rơi ra, khiến cậu nhớ đến nữ bá tước Violan.
Đó là Sonata Gyerre, người con gái gần 80 tuổi của người sáng lập Công quốc và là lãnh đạo hiện tại của Công quốc. Bà được biết đến với biệt danh Người phụ nữ mang Dòng máu Sắt và Người phụ nữ Bất hạnh.
‘Chồng của bà ấy, cũng như đứa con trai duy nhất và vợ anh ta, đã bị ám sát.’
Trước đó, vị cựu Công tước đã sống rất lâu.
Đó là lý do mà quyết định tìm người kế vị đã không được ban ra cho đến khi những người con lớn nhất của ông ngoài năm mươi tuổi. Kết quả là, tất cả mọi thứ đã xảy ra y như trong gia đình của Hầu tước Stan.
Chồng của Sonata, con trai và con dâu của bà đều chết trong một vụ tai nạn xe ngựa. Người duy nhất sống sót là Sonata và cháu trai, Antonio, những người không có trong xe ngựa tại lúc đó.
Sự cố xảy ra chưa đầy một năm sau khi Antonio hạ sinh chính là nguyên nhân khiến bà có biệt danh Người phụ nữ mang dòng máu sắt.
“Cuối cùng, chỉ còn lại Sonata là người kế vị.”
Sonata, em út trong các anh chị em của bà, người trụ lại cuối cùng.
Là người thừa kế duy nhất còn lại, bà đã lên đến vị trí Nữ công tước, và không giống như gia đình Stan, bà chọn bám lấy dòng máu duy nhất còn lại của gia tộc.
Sau đó, bà đã chuẩn bị cho Antonio trở thành Công tước tương lai.
“Đã lâu không gặp, Nữ công tước Gyerre.”
“Thưa điện hạ, tôi tin rằng chúng ta đã không gặp nhau kể từ khi ngài đến thăm Đế quốc vào năm ngoái.”
Alberu gật đầu trước những lời của Sonata và nhìn về phía Antonio Gyerre.
Cậu ấy trông thật chỉnh tề và gọn gàng.
Những từ này rất hợp với Antonio. Cậu hơi cúi đầu về phía Alberu.
“Rất vinh dự được gặp lại ngài, thưa điện hạ.”
“Cảm ơn, thiếu gia Antonio.”
Sonata chỉ vào Antonio.
“Tôi sẽ hướng dẫn người ngay bây giờ, nhưng Antonio sẽ chịu trách nhiệm với điện hạ và sứ giả cho đến khi người khởi hành vào ngày mai.”
Alberu thản nhiên hỏi.
“Có vẻ như thiếu gia Antonio sẽ sớm tiếp quản công việc của gia tộc?”
Và người phụ nữ tóc trắng mỉm cười.
“Đấy không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?”
Lãnh thổ Gyerre theo phe của Nhị hoàng tử. Công tước tương lai của lãnh thổ lại sẽ chịu trách nhiệm về Alberu, Thế tử. Ý định của bà là giao cho Antonio một nhiệm vụ quan trọng và đồng thời, xây dựng mối quan hệ với Thế tử.
Tuy nhiên, gia đình Gyerre vẫn chưa buông bỏ sự ủng hộ của họ đối với Nhị hoàng tử.
‘Đó là cách thế giới vận hành.’
Cale hiểu hành động của Nữ công tước của Gyerre. Cale rời mắt khỏi Alberu và Nữ công tước Sonata, thay vào đó là nhìn về phía Antonio.
‘Hử?’Cậu chạm mắt với Antonio.
‘Tại sao cậu ta lại nhìn mình chứ?’
Cale không biết lý do. Dù vậy, Cale vẫn nhìn Antonio với một nụ cười đầy hiếu kỳ. Antonio hơi do dự trước khi cười đáp lại.
– Nhân loại, sao ngươi lại cười như thế?
‘Tại sao nó cứ luôn hỏi điều mà nó đã biết câu trả lời vậy?’
Cale phớt lờ câu hỏi của Raon và chuyển tầm nhìn về phía Alberu, người đang bước đi theo sự dẫn đường của Nữ công tước Sonata.
Cale từ từ rời khỏi ma trận dịch chuyển và chuẩn bị đi tới Dinh thự Gyerre.
Ngoài Thế tử, người đang được Nữ công tước hộ tống, thiếu gia Antonio chịu trách nhiệm về các sứ giả còn lại.
Cậu chào hỏi các quan chức ở bên cạnh Alberu. Đương nhiên, Cale ở cùng với các quan chức đó, cũng như khi ở cạnh Alberu trong lễ diễu hành lúc trước.
“Thiếu gia Cale Henituse, rất vui được gặp anh.”
Antonio Gyerre. Cậu đưa tay về phía Cale Henituse sau khi chào các quan chức khác. Antonio bình thường sẽ không chủ động chào hỏi ai đó từ một gia đình có cấp bậc thấp hơn.
Antonio là người hành xử dựa trên cách mọi người được đánh giá dựa trên tiêu chuẩn cá nhân của cậu ấy.
Antonio là người dựa trên tiêu chuẩn cá nhân để đánh giá người khác mà hành xử.
‘Ở khía cạnh nào đó, Cale Henituse được công nhận.’
Trái ngược với những tin đồn rằng cậu ta là một kẻ rác rưởi, Cale trông khá giống một quý tộc khi họ gặp nhau vào năm ngoái tại thủ đô.
Cậu ta cũng sở hữu năng lực cổ đại và danh tiếng.
‘Quan trọng nhất, anh ta là người mà Thế tử rất quý trọng.’
Một người được vị đại hoàng tử đầy mưu mô trân quý hẳn phải có tài năng. Antonio đã nghe bà ngoại của mình nhắc nhở nhiều lần rằng, mặc dù Alberu có nụ cười cực kỳ ngây thơ, nhưng ngài ấy là một người rất ranh ma.
‘Thế tử không phải người tầm thường đâu. Antonio, con sẽ thua nếu con coi thường ngài ấy. Con hiểu ta đang muốn nói gì chứ?’
Vậy nên Antonio đã mong chờ được gặp Cale.
Cale dường như biết suy nghĩ của Antonio nên cậu đã phản ứng theo cách mà Antonio thích.
Cale có thái độ tự tin nhưng tôn trọng khi bắt tay Antonio.
“Thiếu gia Antonio Gyerre, thật vinh hạnh được gặp cậu. Tôi rất vui khi được gặp gia đình canh giữ biên giới phía Tây Nam của vương quốc.”
“Không, là vinh dự của tôi khi được gặp một người thuộc dòng họ Henituse đang bảo vệ vương quốc khỏi Dạ Lâm.”
Cale Henituse, con trai cả của gia tộc Henituse, gia tộc mạnh nhất vùng Đông Bắc không có người đứng đầu.
Và Antonio Gyerre, người thừa kế gia tộc Gyerre, người nắm quyền ở vùng Tây Nam.
Có rất nhiều ánh mắt đang hướng đến phía họ, tuy nhiên, ba hiệp sĩ bất ngờ bao vây Cale khiến những người khác không thể nghe được họ đang thảo luận về điều gì.
Cale lén thì thầm với Antonio.
“Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể dành chút thời gian để trò chuyện trong khi dùng đồ uống.”
“…Trò chuyện?”
Đôi mắt của Antonio mờ đi khi ánh mắt cậu hướng về Cale.
Cale đang trả lời với một nụ cười rạng rỡ.
“Vâng, một cuộc trò chuyện vui vẻ.”
‘Đó thực sự sẽ là một cuộc trò chuyện vui vẻ. Đối với mình.’
Cale nhận thấy rằng cách Antonio nhìn mình đã thay đổi một chút.
“Thiếu gia Cale, cậu hơi khác so với những gì tôi được nghe.”
“Hửm? Chắc cậu đang nói về những tin đồn rằng tôi là kẻ vô lại?”
Antonio nhún vai và không trả lời câu hỏi của Cale. Nhưng cậu bắt đầu ngẫm nghĩ khi nhìn Cale.
‘Họ nói rằng cậu ta rất tốt bụng và công bằng, nhưng có vẻ như cậu ta cũng muốn tìm kiếm quyền lực.’
Sau cùng thì các quý tộc đều giống nhau.
Antonio nhớ lại những gì bà mình đã nói khi bà chính thức công bố cậu là người thừa kế.
‘Antonio, những quý tộc ta từng thấy đều giống nhau. Tất cả đều hành động vì lý do ích kỷ của riêng họ. Nhưng ta tin rằng đó là bản chất của con người, chứ không phải chỉ là bản chất của quý tộc.’
Antonio chỉ đồng ý một nửa với tuyên bố của bà. Cậu thì thầm lại với Cale.
“Tôi luôn sẵn sàng trò chuyện.”
Sau đó, Antonio buông tay Cale. Cale cũng lùi lại và hai người họ kết thúc cuộc nói chuyện.
Cale nhìn Antonio đang bước đi và bắt đầu suy nghĩ.
‘Mình cần phải hành xử như một quý tộc chính trực và luôn quan tâm đến vương quốc trong cuộc trò chuyện này.’
‘Sự ra đời của anh hùng.’
Trong khi gia đình Hầu tước Stan đã xuất hiện như một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, Antonio Gyerre được giới thiệu là một người không phải kẻ thù cũng không phải là đồng minh.
Có một mô tả ngắn về tính cách của cậu ta.
Chỉ một dòng.
<Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều xuất phát từ niềm tự hào là một quý tộc của cậu ấy.>
Antonio là một người vừa phức tạp vừa đơn giản.
Cale cố kìm lại nụ cười của mình và đến nghỉ ngơi trong căn phòng được chỉ định của mình cho đến khi thế tử gọi cậu.
Có vài hiệp sĩ đứng trước phòng của Alberu. Những hiệp sĩ này đều là Dark Elf cải trang.
“Tại sao cậu lại cười như vậy?”
“Điện hạ.”
“… Sao đột nhiên lại nói với cái giọng đó?”
Cale nhẹ nhàng nói với thế tử còn đang cảnh giác.
“Thưa điện hạ, chẳng phải sẽ thật tuyệt nếu ngài có được nhiều thuộc hạ trung thành hơn sao?”
Alberu lặng lẽ quan sát Cale trước khi hỏi lại.
“Ai?”
“Chủ nhân của ngôi nhà này.”
Alberu dành một chút thời gian để nhìn chằm chằm vào Cale một lần nữa trước khi bình thản nói tiếp.
“Tự xử lí đi. Cậu có thể sử dụng tên của ta như cậu muốn.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi hiểu rồi. Ngài nghĩ thế nào với phân chia 7: 3 nếu tôi thành công?”
Alberu thở dài và gật đầu.
“Nếu là chủ nhân của ngôi nhà này thì sẽ đáng ngần ấy. Nhân tiện…”
“Vâng, điện hạ?”
“Hoàng thái tử Đế quốc Mogoru có vẻ biết về cậu, phải không?”
Cale tự tin gật đầu.
“Hắn ta chắc đã biết tôi là thiếu gia Ngân Quang và là tên khốn đã dập tắt ngọn lửa ở Đại Ngàn.”
Cale Henituse đã không che giấu danh tính của mình khi cậu dập lửa ở Khu số 1 của Đại Ngàn.
Cậu cũng là người ngăn chặn vụ khủng bố của Vương quốc Roan.
“Không phải Hoàng thái tử sẽ chào đón cậu thân thiện hơn với ta sao?”
“Tuyệt đối không đâu.”
Alberu thở dài trước câu trả lời của Cale. Anh dường như không đồng tình với Cale lắm.
* * *
Vài ngày sau khi Cale đến thủ đô của Đế quốc Mogoru.
Trái với mong đợi của Alberu, Hoàng thái tử không hề đối xử tốt nhất với Cale. Mà Alberu là ngườihắn quan tâm nhất.
Vậy nhưng Cale chỉ đứng thứ hai sau Alberu.
“Ồ! Ta đã nghe những câu chuyện về cậu! Họ nói rằng cậu là người hùng trẻ tuổi đã ngăn chặn vụ khủng bố ở Vương quốc Roan!”
Hoàng thái tử là một chàng trai to lớn khiến Cale nghĩ đến một chú chó bự.
Đó là Adin, Hoàng thái tử của Đế quốc Mogoru.
“Thật vinh dự khi được gặp ngài, thưa điện hạ.”
“Ta cũng thế. Ta rất vui khi biết rằng có một anh hùng như cậu trên thế giới!”
‘Mừng cái khỉ ấy.’
Bây giờ Cale đã chắc chắn.
Tên khốn trước mặt cậu đã coi cậu là kẻ thù lớn nhất của hắn sau Alberu. Cậu có thể khẳng định điều đó.
– Nhân loại, hắn ta đang vừa cười vừa tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo.
‘Chính xác.’
Cale đồng ý với đánh giá của Raon. Nhưng Cale chỉ đáp lại như thể đang xấu hổ nhưng vẫn giữ được vẻ đứng đắn.
“Không có gì đâu ạ. Tôi không phải là một anh hùng. Tôi chỉ làm những gì mọi người sẽ làm thôi.”
Cale, chàng trai đang hành động như thể là một công dân chính trực, lần đầu tiên đặt chân tới thủ đô của Đế quốc.